Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 179: Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất?



Hai người đàn ông đang chạy thì hàng loạt ống thép lăn ra, bọn họ bị bất ngờ thiếu chút nữa mà ngã lăn ra.

Thấy cánh cửa cổng đang mở mà ban nãy mình bị chặn lại, cô liều mạng chạy tới.

Minh Anh tranh thủ thời gian hai kẻ kia đang bị ống thép cản trở liền vọt ra khỏi nơi này một cách nhanh nhất.

Tên bảo vệ vừa nãy đang ngồi trong một cái lán gần đó, chân vắt lên bàn nhàn nhã xem điện thoại. Hắn ta nghe thấy được một loạt tiếng bước chân dồn dập thì khó hiểu bỏ điện thoại sang một bên, đứng dậy nhìn ra bên ngoài.

Ngay sau đó là một bóng người vụt qua người hắn.

Người bảo vệ có phần không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội chạy ra khỏi lán, lúc này Minh Anh đã vọt ra khỏi cổng, hắn quay ra sau liền thấy hai người đang chạy nhanh về phía hắn: “Bắt con ả đó cho tao.”

Lúc này tên bảo vệ mới nhận ra vấn đề có người đột nhập, liền lập tức đuổi theo.

Ra khỏi khu vực thi công, bên ngoài vừa hay có một taxi đang đứng ven đường, Minh Anh lập tức vào xe, vội nói với tài xế: “Chạy đi, chạy đi.”

Người tài xế thấy bất ngờ có một vị khách vào xe thì không khỏi bất ngờ, thấy cô nói vậy thì hỏi: “Cô muốn đi đâu.”

Lúc này tên bảo vệ đã chạy ra đến nơi, thấy cô chạy ra taxi liền nhanh như cắt lao đến, cầm lấy cánh cửa muốn lôi ra nhưng cửa xe đã bị khóa lại.

Nhìn thấy giương mặt tên bảo vệ ngay bên ngoài làm Minh Anh không khỏi hốt hoảng, thở hổn hển nói: “Cứ đi đi đã, nhanh lên.”

“À à…”

Người tài xế nghe xong cũng không hỏi nữa, liền lái xe đi, lúc này hai người đàn ông cũng vừa chạy ra, thấy taxi đang rời đi, tên bảo vệ cùng hai người kia muốn đuổi theo nhưng không kịp nữa, chiếc taxi nhanh chóng khuất trước mắt hai người.

Ông Giang nhìn chiếc taxi rời đi, một người tức giận chửi một câu: “Chết tiệt.”

Người còn lại nhìn tên bảo vệ tức giận gào lên: “Mày làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Sao lại để con nhãi kia đi vào?”

Tên bảo vệ run rẩy, lắp bắp nói: “Tôi… Tôi cũng không biết sao cô ta vào được. Lúc đầu thấy cô ta định vào tôi đã ngăn lại rồi, không… không hiểu tại làm sao.”

“Chết tiệt thật.” ông Giang chửi lần nữa.

Người đàn ông đi cùng giám đốc Giang không giấu nổi sự lo lắng: “Người phụ nữ kia đã nghe được gì chứ. Hình như còn quay lại nữa.”

Ông Giang tức đến nghiến răng nghiến lợi:

“Vấn đề đó không còn quan trọng nữa, mà người kia là trợ lý của Nguyễn Hoàng Anh ấy.”

“Thảo nào, tôi nhìn cô ta lại thấy quen như vậy. Vậy giờ xử lý như nào đây.”

“Còn xử lý như nào nữa…”

 Ánh mắt ông Giang lạnh đi: “Làm việc cần làm thôi.”



Minh Anh thấy không còn người đuổi theo nữa mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực.

Ôi mẹ ơi, sợ thật!

 Suýt chút nữa là bị tóm rồi.

Tài xế taxi thấy cô hành động như vậy thì khó hiểu thật sự, hỏi lại lần nữa: “Cô gái, cô muốn đi đâu?”

Minh Anh lúc này mới nhớ ra vấn đề đề mình đang đi taxi, vội nói: “Thật xin lỗi, vừa nãy là do tôi vội quá, cho tôi đến địa điểm này đi.”

Minh Anh nói ra địa điểm cho tài xế, xong rồi xem lại đoạn video mình vừa quay.

Minh Anh bỗng cảm thấy thắc mắc vô cùng. Có biết bao nhiêu địa điểm có thể nói chuyện riêng tư, tạo hai hai người kia lại chọn một địa điểm là công trường để nói rồi bị tóm như này chứ?

Chẳng lẽ nghĩ đến nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất?

Thật khó hiểu.

Minh Anh nhận thấy đây cũng là một chứng cứ quan trọng, vậy nên cô liền gọi cho Hoàng Anh.

Hoàng Anh đang lái xe, thấy Minh Anh gọi đến thì đeo tai nghe lên, nói: “Có chuyện gì?”

Minh Anh thấy anh bắt máy thì liền nói: “Giám đốc, tôi vừa thu thập được thông tin này, tôi nghĩ nó có ích trong dự án Mường Châu lần này.”

Hoàng Anh nghe vậy khẽ nhíu mi, thắc mắc: “Thông tin gì?”

“Để tôi gửi cho anh ngay.”

Hoàng Anh cúp máy, sau đó rất nhanh chóng liền nhận được tin nhắn của Minh Anh, thấy đó là một video, anh liền tấp xe vào lề đường, mở đoạn video ra xem.

Càng xem ánh mắt anh càng tối đen lại.

Hóa ra lại là Phan Thị.

Nhưng mà, sao cô ta lại quay được video này chứ?

...

Sau khi nhận thấy rằng không còn ai đi theo mình nữa thì Minh Anh quyết định đi dạo qua các cửa hàng để tìm đồ, dù gì cũng đang rảnh, nên đi tìm đồ để mua trả anh ta.

Và cuối cùng, sự cố gắng của cô đã đạt được thành quả xứng đáng, sau khi đi đến rất nhiều cửa hàng cô cuối cùng cũng tìm ra một quả cầu pha lê giống y hệt.

Nhìn quả cầu pha lê trong tay, Minh Anh cười rạng rỡ, vui vẻ vô cùng: “Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.”

Sau khi mua xong món đồ, Minh Anh vui vẻ cầm món đồ đi về nhà.

Lúc này, trời đã tối đen, Minh Anh đi bộ trở về nhà.

Hoàng Anh lái xe rời khỏi nhà hàng, lúc đến ngã rẽ thì vô tình bắt gặp Minh Anh đang đi bộ ở phía đối diện.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv