Edit: Yuah
Lớp mười hai chính thức khai giảng, mọi người đều nhanh chóng làm quen với nhịp điệu hối hả cuộc sống và học tập.
Diệp Dao dựa theo tiến độ học tập bình thường, nhưng cũng không cảm nhận được cái sự căng thẳng của học sinh cuối cấp, mỗi khi cậu phải làm bài kiểm tra trong lớp, cậu quan tâm đ ến điểm số của Lục Tầm còn muốn nhiều hơn bản thân mình.
Lục Tầm vô cùng chăm chỉ, thành tích học tập cũng càng ngày càng tiến bộ, cái người toàn thân toát lên vẻ lười biếng lúc cậu mới quen biết hắn kia dường như đã biến mất không còn dấu vết.
Có đôi khi Diệp Dao thấy Lục Tầm quá vất vả, hỏi Lục Tầm có muốn nghỉ ngơi một lát hay không, thế nhưng Lục Tầm đều lắc đầu từ chối.
"Như vậy không được, lúc còn sống nghỉ ngơi nhiều làm gì, chừng nào chết rồi nghỉ cho đã." Vẻ mặt Lục Tầm rất điềm tĩnh, "Sau này chúng ta còn phải thi cùng một trường đại học nữa, tôi không thể phí thời gian cho việc nghỉ ngơi được...Cậu hiểu mà đúng không?"
"Tôi hiểu, tôi biết cậu muốn nói gì." Diệp Dao có hiểu biết nhất định về tính cách của Lục Tầm, thế nên cậu đã giơ ly nước của mình lên trước, dùng nó chạm vào ly nước của Lục Tầm, cười nói, "Chúng ta cụng ly cho tình bạn của chúng mình nào."
Vẻ mặt Lục Tầm có hơi kỳ lạ, hắn nhìn thật sâu vào mắt Diệp Dao, cùng Diệp Dao uống một hơi cạn sạch ly nước.
Nhịp sống và học tập vẫn cứ tiếp tục, hôm nay tan học Diệp Dao bị giáo viên kêu đi văn phòng hỗ trợ, còn Lục Tầm thì ở lại trong lớp đợi cậu.
Lớp phó cũng đang hỗ trợ dọn dẹp lại văn phòng, tốc độ của họ rất nhanh, vốn là tính khoảng nửa tiếng là dọn xong, nhưng chưa đầy hai mươi phút đã xong rồi, vì thế hai người cùng nhau trở về lớp học.
Lớp phó có mối quan hệ rất tốt với Diệp Dao, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm: "Cậu với Lục Tầm thật sự không định yêu đương gì sao? Thời cấp ba mà không có một mối tình nào thì thật quá đáng tiếc, tình yêu thời cấp ba và tình yêu thời đại học thật sự là hai loại cảm nhận khác nhau đấy."
Lớp phó nháy mắt với Diệp Dao: "Lớp chúng ta thì khỏi nói, nhưng ở lớp khác có nhiều cô gái thích cậu với Lục Tầm lắm đó, tôi biết được vài người, đẹp lắm luôn, thật sự không muốn phát triển mối quan hệ sao?"
"Chưa định yêu đương mà lại đi phát triển mối quan hệ thì cũng quá vô trách nhiệm rồi." Diệp Dao lắc đầu, "Tạm thời tôi chưa nghĩ đến chuyện này, còn Lục..."
Hẳn là Lục Tầm cũng không có, dù gì ngày nào cũng ăn ở cùng cậu, tới ăn cơm, đi vệ sinh còn muốn cùng cậu kia kìa, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ đang yêu, với lại Lục Tầm cũng chưa từng nhắc đến một cô gái nào với cậu cả.
Diệp Dao và lớp phó nhanh chóng đi tới trước cửa lớp của họ, đã tan học được hai mươi phút rồi nên hành lang rất yên tĩnh, các lớp học cũng rất yên tĩnh, họ nghe thấy tiếng nói chuyện từ lớp mình truyền đến.
Diệp Dao và lớp phó nhìn nhau, đồng loạt dừng lại, không quấy rầy người bên trong.
Lục Tầm từ chối không thương tiếc, cô gái tỏ tình dường như lấy hết can đảm đi tới, sau khi bị từ chối, giọng nói có hơi nghẹn ngào.
"Tớ có thể biết tớ có vấn đề ở đâu không?" Cô gái hỏi.
"Không phải cậu có vấn đề." Cách Lục Tầm đối xử với lời tỏ tình của con gái không tệ bằng cách đối xử với lời tỏ tình của con trai, "Tôi còn đang tìm cách để theo đuổi đối tượng của tôi đây này, không thể chấp nhận thêm người khác đâu. Cậu còn chuyện gì nữa không, không còn thì tôi đi đọc sách đây."
Giọng điệu của Lục Tầm vẫn thẳng thắn như mọi khi, nhưng những gì hắn nói ra lại khiến người khác bất ngờ.
Diệp Dao kinh ngạc mở to hai mắt, cảm thấy chấn động.
Lục Tầm có người mà mình thích rồi?
... Cả ngày Lục Tầm đều ở bên cậu chỉ trừ thời gian đi ngủ thôi, vậy mà hắn vẫn còn có thời gian đi theo đuổi người yêu, Lục Tầm có phải là cao thủ quản lý thời gian không thế?
Diệp Dao sửng sốt, vô thức quay đầu nhìn vào lớp.
Lục Tầm ngồi trên ghế, còn cô gái đứng ở bên cạnh.
"Thì ra là vậy." Cô gái dụi dụi mắt, lấy hết can đảm nói lại lần nữa, "Vậy cho tớ hỏi, Diệp Dao có thích ai không?"
Biểu cảm trên mặt Lục Tầm từ vô cảm biến thành cau mày nghi hoặc, rồi đến mặt đen lại trông rất dữ tợn, quá trình biến đổi rất nhanh chóng.
Lục Tầm cười lạnh một tiếng, khoanh tay nói: "Có chứ, cậu ấy với người yêu rất tình cảm, ngày nào cũng ở bên nhau."
Lục Tầm còn muốn nói thêm gì đó thì đụng phải cái liếc mắt của Diệp Dao đang đứng ở cửa.
Diệp Dao:...
Lục Tầm: "...?!"
Tự dưng làm chuyện xấu bị người không nên thấy nhất bắt gặp, Lục Tầm cảm thấy thở không thông, cúi đầu ho kịch liệt.
Hai người mà cô gái thích đều đã có người yêu, cô gái tuyệt vọng chạy ra khỏi lớp, khi đi ngang qua Diệp Dao thì dừng lại, sau đó chạy với tốc độ như chạy nước rút một trăm mét.
Lỗ tai và cổ Lục Tầm do ho khan mà đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Diệp Dao, cả người căng thẳng.
Bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ, nhưng may mắn thay có một người không cảm nhận được mà phá tan bầu không khí đó.
Thấy không có người ngoài, tên lớp phó nhiều chuyện lập tức xông vào, bắt đầu la ó: "Woa, vậy hai người đều đang hẹn hò! Sao mà Lục ca vẫn còn theo đuổi nữa, là ai, là thần tiên tỷ tỷ nào bắt được Lục ca của chúng ta đây! Lục ca có cần giúp đỡ không? Mọi người gọi tôi là Bách Hiểu Sinh, không có chuyện gì mà tôi không dò ra được, tôi giúp cậu hỏi thử người ta thích gì, ok không?"
"Cậu im miệng đi." Lục Tầm cắn răng nói, tầm mắt vẫn lơ đãng nhìn về phía Diệp Dao như cũ.
Hắn không nghĩ tới Diệp Dao sẽ trở lại vào lúc này, hồi nãy nói nhanh lắm cũng phải ở văn phòng nửa tiếng, cho nên hắn mới dám nói thẳng.
Diệp Dao nghe thấy rồi, Diệp Dao sẽ có phản ứng gì đây?
Một góc của bí mật được bọc lại bị chọc thủng, nội dung bên trong chảy xuôi tới trước mặt của đối tượng trong bí mật.
Diệp Dao bắt được ánh mắt mơ hồ của Lục Tầm, cậu cho Lục Tầm một ánh mắt trấn an, quay đầu qua nói với lớp phó: "Lão Dương, chẳng phải cậu nói ở nhà có tiệc lớn chờ cậu về sao, giờ này còn ở đây tán gẫu nữa?"
"Cũng phải ha, tôi đi trước đây, lần sau nói tiếp nhá!" Lớp phó vội vàng cầm cặp sách rời đi, còn lại Lục Tầm và Diệp Dao ở lớp học.
Rõ ràng là hành động hết sức bình thường, nhưng dưới bộ lọc tám trăm mét của Lục Tầm, mọi thứ dường như tràn ngập bong bóng hường phấn.
Diệp Dao giúp hắn giải vây, Diệp Dao không cho người khác bàn tán về hắn.
Diệp Dao tốt với hắn quá!
Lục Tầm không nhịn được cười toe toét, thực sự muốn nắm tay Diệp Dao và bày tỏ nỗi lòng của mình, nhưng tiếc là vẫn chưa phải lúc.
Hắn lấy cặp sách giúp Diệp Dao, vui vẻ mang lên người: "Tôi giúp cậu dọn hết đồ đạc rồi, đi thôi, tối nay muốn ăn gì?"
Không ngờ, Diệp Dao nghiêm mặt lắc đầu: "Cậu đi trước đi, tôi ở đây đợi người yêu tới đón."
Bong bóng hường phấn tan biến trong nháy mắt, như thể bị dội một thau nước lạnh vào người, mỗi lỗ chân lông đều thở ra một hơi nặng nề lạnh lẽo.
Lục Tầm không biết hắn có đang trưng ra một biểu cảm hòa nhã hay không, không thể làm Diệp Dao sợ, cho nên hắn miễn cưỡng kéo khóe miệng: ".....Cậu yêu rồi?"
Diệp Dao khoanh tay nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, dù gì mỗi ngày tôi đều ở cùng với người yêu, rất tình cảm."
Trong chớp mắt hắn như được giải thoát ra khỏi nước đá, hắn thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, tự mình rời khỏi lớp học. Sau đó lại quay lại gõ cửa phòng học, một tay chống cửa, bày ra một dáng pose vô cùng đẹp trai.
Lục Tầm nén giọng: "Cục cưng ơi, anh tới đón em tan học nè, chờ lâu rồi đúng không."
"Cậu học đâu ra cái giọng điệu sến rện như vậy đấy? Được rồi, đi thôi." Diệp Dao không nhịn được cười ra tiếng, đi theo Lục Tầm.
Hai người họ một trước một sau đi xuống cầu thang, Diệp Dao đi ở phía trước, Lục Tầm rũ mắt thì có thể thấy xoáy tóc đáng yêu trên đỉnh đầu của Diệp Dao.
Thích một người, mặc kệ là sợi tóc hay là xoáy tóc của người đó, đều là sự tồn tại đáng yêu nhất.
Lục Tầm lại nhớ tới lời nói của Diệp Dao, chờ người yêu cùng về.
Diệp Dao chỉ đùa với hắn chút thôi, nhưng ở trong một khắc đó, hắn vẫn không khống chế được mà cảm thấy hít thở không thông.
Hắn muốn chạm vào tóc của Diệp Dao, chạm vào lông mi của Diệp Dao, chạm đến môi của Diệp Dao. Bất cứ bộ phận nào trên người Diệp Dao, hắn đều mong không có người nào khác có thể chạm tới ngoại trừ hắn.
Hắn muốn nhanh chóng bày tỏ với Diệp Dao.
Thời cơ thích hợp không biết tới khi nào mới đến, chi bằng hắn tự tạo thời cơ cho mình.
Khi đến tầng trệt, Diệp Dao dừng lại quay qua cười với Lục Tầm, gãi gãi mặt của mình.
"Nhiều chuyện không tốt lắm, nhưng tôi vẫn muốn nhiều chuyện một chút." Diệp Dao nói, "Cậu thích ai á? Có cần tôi giúp không?"
Lục Tầm nhìn thật sâu vào mắt Diệp Dao, hắn cũng đi tới tầng trệt, Diệp Dao đưa tay muốn lấy cặp của cậu, Lục Tầm nghiêng người tránh đi, khoác vai Diệp Dao như mấy anh em tốt hay làm, ngăn không cho Diệp Dao nghĩ tới chuyện lấy cặp sách nữa.
"Tôi còn chưa thổ lộ với cậu ấy nữa." Lục Tầm nói.
Họ chậm rãi bước tới giữa sân trường, Lục Tầm ở bên Diệp Dao không hề lạnh lùng, khó gần, mặt mày mang vẻ áp bách trở nên dịu đi. Không đợi Diệp Dao trả lời, Lục Tầm lại tiếp tục nói: "Cậu ấy rất thích học, tôi cũng đang như vậy, yêu đương ngay lúc học lớp mười hai chắc là cậu ấy sẽ băn khoăn lắm, nhưng tôi chẳng những sẽ không quấy rầy chuyện học của cậu ấy, mà còn cùng cậu ấy tiến bộ. Có chuyện gì phiền toái tôi sẽ thay cậu ấy giải quyết. Cậu có nghĩ một tình yêu như thế sẽ bị học sinh giỏi từ chối không?"
Đây là lần đầu tiên Diệp Dao nghe Lục Tầm nói như vậy, tự dưng hơi ngạc nhiên, sau khi lấy lại tinh thần thì quay đầu lại nhìn Lục Tầm.
Không ngờ một người mày rậm mắt to, có tư duy trai thẳng như Lục Tầm, khi rung động lại không có năng lượng trai thẳng khó chịu lúc mà đối mặt với những người thích mình, đây là sức mạnh của tình yêu ư?
Diệp Dao nhìn thẳng vào mắt Lục Tầm, Lục Tầm lo lắng sờ sờ sóng mũi: "Nhìn cái gì, cậu nói đi chứ."
"Tôi không biết những người khác nghĩ như thế nào," Diệp Dao thực tế mà trả lời, "Nhưng tôi cảm thấy khá tốt, không làm chậm trễ chuyện học thì yêu đương có sao đâu, còn có thêm nhiều kỷ niệm nữa."
Sắc mặt Lục Tầm nhanh chóng trở nên rực rỡ như ánh mặt trời, nếu không phải vì hắn không có đôi cánh, Diệp Dao sẽ tin rằng Lục Tầm có thể bay lên trời sát vai cùng với ánh dương.
Cho dù Lục Tầm không nói lời nào, thì tình cảm sâu đậm dành cho người mà mình thích vẫn không thể che giấu.
Diệp Dao nhịn không được, tò mò hỏi lại lần nữa: "Cậu thích ai, có thể nói cho tôi biết không?"
"Cậu nói chuyện khách sáo với tôi như vậy làm gì, Diệp ca đã muốn hỏi rồi tôi còn có thể không nói sao?" Lục Tầm hạ giọng ghé sát tai Diệp Dao, thần bí hứa hẹn: "Nhưng tạm thời cần phải giữ bí mật, cậu yên tâm, chừng nào tỏ tình tôi sẽ nói cho cậu đầu tiên, chắc chắn cậu sẽ là người đầu tiên biết người tôi thích là ai, còn có thể biết đầu tiên tôi tỏ tình thành công hay không.""
Diệp Dao dở khóc dở cười, cũng không nhắc nhở rằng trong câu nói của Lục Tầm có một chỗ phi logic, người đầu tiên biết Lục Tầm thích ai phải là cô gái nhận được lời tỏ tình của Lục Tầm chứ không phải cậu.
"Được thôi, cứ như vậy nhá." Diệp Dao lại hỏi, "Vậy cậu tính chừng nào tỏ tình?"
Lục Tầm nhất thời không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn, họ đi ra khỏi cổng trường, đi ngang qua cửa hàng nhỏ bên cạnh trường học, bỗng nhiên Lục Tầm dừng bước.
Diệp Dao theo hướng tầm mắt của Lục Tầm nhìn lên cửa kính của cửa hàng nhỏ, trên đó dán một tờ giấy.
[Mẫu phổ biến nhất của chúng tôi đã quay trở lại - chất liệu vòng tay dệt thủ công dành cho các cặp đôi đã khai quang, hãy dệt tình yêu của bạn vào chiếc vòng tay này, để người kia vì bạn mà rung động.]
Diệp Dao là một người theo chủ nghĩa vô thần, thấy mấy loại quảng cáo này, trong đầu ngay lập tức nhảy ra bốn chữ cái to tuyên truyền giả dối.
Mấy cái này sao có thể là thật được, ai mà tin nổi?
Lục Tầm khoác vai Diệp Dao, cùng Diệp Dao xoay người, sải bước đi vào bên trong cửa hàng nhỏ.
Diệp Dao: "..."
Diệp Dao nể tình nên không nói gì cả, đi theo Lục Tầm vào trong cùng chọn lựa.
Thiếu niên đẹp trai kiêu ngạo, thân hình cao lớn đứng trước mấy đồ vật chất liệu dệt thủ công không hợp với mình tẹo nào, ánh mắt vô cùng chuyên chú. Dường như hắn không hề cảm thấy một thằng con trai như hắn tự làm những phụ kiện dệt cho người yêu có gì sai sai, cũng không cho rằng làm vậy là ảnh hưởng đến hình tượng nam tính của mình.
Sau khi mua xong thì Diệp Dao và Lục Tầm lại đi bộ về nhà.
"Hồi nãy cậu hỏi tôi khi nào sẽ tỏ tình, giờ tôi nghĩ kỹ lại rồi." Lục Tầm nói, "Chừng nào tôi đan xong chiếc vòng này, tôi sẽ tỏ tình với cậu ấy."
Diệp Dao cau mày, cảm thấy không thích hợp.
Nếu có thể, cậu mong rằng Lục Tầm sẽ không chịu bất kỳ thất bại nào, cho dù đó chỉ là một việc nho nhỏ như tỏ tình thất bại. Hiện giờ cậu chưa thấy Lục Tầm tiếp xúc nhiều với cô gái nào cả, trực tiếp tỏ tình thì quá đột ngột không có chuẩn bị trước. Tuy rằng Lục Tầm rất tốt, nhưng bởi vì không quen biết, cô gái kia sẽ rất khó chấp nhận.
Diệp Dao cau mày đề nghị: "Hay là cậu thử trước đi, chứ không lỡ bị từ chối thì xấu hổ lắm."
Nằm ngoài dự liệu của Diệp Dao, Lục Tầm thế mà lại vui vẻ nở nụ cười.
"Chuyện này có là gì đâu, cậu ấy muốn từ chối thì cứ từ chối." Lục Tầm nói.
Diệp Dao sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Lục Tầm, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của hắn.
Đồng tử Lục Tầm đen láy, có lẽ bởi vì hắn đang nói về người trong lòng của mình, khi hắn nhìn thẳng vào Diệp Dao không chớp mắt, có một tia điên cuồng mà Diệp Dao không thể hiểu nổi.
Không để Diệp Dao nhìn tiếp, Lục Tầm đã chớp mắt một chút, khôi phục lại như bình thường.
Lục Tầm vòng tay qua vai Diệp Dao như những người bạn, nhẹ nhàng nói: " Cậu ấy có quyền từ chối tôi vô số lần, tôi cũng không trông đợi rằng chỉ có một lần đã thành công. Lần này không chấp nhận, lần sau tôi sẽ tỏ tình tiếp."
Diệp Dao thật sự không ngờ rằng Lục Tầm sẽ có suy nghĩ như vậy, sau khi hết sốc, cậu đã giơ ngón cái về phía Lục Tầm.
"Được, cho dù thế nào tôi cũng sẽ ủng hộ cậu." Diệp Dao nói.
Khoảng cách giữa họ ngày càng gần hơn, Lục Tầm mơ hồ ngửi được hương chanh tươi mát từ nước giặt quần áo trên người Diệp Dao.
Quần áo thơm mát, cùng với thiếu niên càng sạch sẽ thơm tho hơn cả quần áo.
Lục Tầm dùng đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau, lại cảm nhận được khát vọng từ tận đáy lòng một lần nữa.
Hắn không muốn tiếp tục làm bạn với Diệp Dao, hắn muốn... càng nhiều hơn thế.