Tới lúc này bọn con Ly mới nhận ra đây là Lê Minh Trí, chúng hớt hải đi tới lo lắng xem thử.
Trí không có ngất chỉ là cậu khá đau nên không cử động nhiều, cậu cứ dựa vào người tớ.
- Bọn chúng có sáu tên...
Tiếng cậu nhỏ xíu truyền vào tai tớ. Tớ hơi giật mình, nhìn lại hai tên canh giữ rồi tiếp tục lắng nghe.
- Hai tên trong phòng, ba tên ở ngoài và một tên giữ xe. Những chuyện khác không đáng nói, vấn đề làm sao xử hai tên trong phòng để chúng không dùng mấy cậu thành con tin.
Trí nuốt khan ngụm nước bọt, tiếp tục nói:
- Tui muốn hỏi Xíu, có dám hay là không?
Tớ cảm thấy mơ hồ với tất cả, những điều cậu nói giống như một cánh cửa nhưng tớ không biết nên dùng chìa nào để mở khóa vậy. Hơn hết, cậu muốn tớ đặt cược mọi thứ vào ván cờ sinh tử này. Nó có liên quan tới tớ, có liên quan tới cậu và ba người bị bắt cùng.
Thực sự, cả đời tớ chưa gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến chừng này. Tớ không kịp chuẩn bị tâm lý, càng không biết bản thân sau này sẽ ra sao. Mọi thứ đến quá nhanh làm quỹ đạo cuộc đời của tớ chệch đi một đoạn, mọi quyết định đưa ra lúc này đều khiến nó thay đổi cực lớn.
Có thể tin tưởng Trí không?
Có thể tin tưởng bản thân không?
Không chắc nữa, điều người ta nghi ngờ nhất chẳng phải người khác mà là chính bản thân mình. Bởi, tớ không rõ tớ làm được điều gì có ích hay là không. Vậy mà, tớ muốn đặt cược.
Là tất cả hay không là gì cả.
Tớ nắm chặt áo của Trí, đầy vẻ quyết tâm.
- Chỉ cần Trí tin tưởng, tớ có thể làm.
Nếu tớ không tin bản thân, tớ muốn được người khác tin tưởng. Coi như là động lực đi, ai mà không thích là sự kì vọng của kẻ khác.
Trí khẽ cười, cậu cọ tóc vào cổ tớ đầy mãn nguyện.
- Ừm, tui tin chúng ta làm được.
Trí ngồi cạnh tớ, trông cậu có vẻ khỏe hơn ban nãy. Con Ly bực bội khi trông tình cảnh này, nó muốn ngồi cạnh Trí nhưng nó cũng sợ hai tên kia nhìn thấy.
- Ly, nếu như hôm nay chúng ta thoát ra, mày có đồng ý buông tay Trí không?
Tớ nửa thật nửa đùa hỏi, thực sự thâm tâm tớ cũng mong điều đó xảy ra. Ly nhìn ánh mắt đầy sự chờ mong của tớ, mặt nó có chút mất mát gì đó. Nó thở dài, co người lại:
- Chúng ta có thể thoát à? Tao thấy mày bị nhốt đến ảo tưởng rồi. Khi mà bị bán đi, tao sẽ nói ông bà già tao chuộc tao ra, lúc đó bọn mày có sống hay chết tao không quan tâm. Còn nếu ông bà già tao mặc kệ tao, dùng tiền đó nuôi con Nhàn thay vì tốn cho đứa ất ơ như tao...
Đột nhiên nó hơi ngừng lại, thoáng buồn:
- Chắc tao sẽ giống mày, chết đi cho rồi.
Tớ chưa bao giờ thấy biểu cảm này của nó, vì cái bộ dạng hống hách thường ngày khiến tớ quên rằng nó bị đuổi về quê ngoại sống. Cũng là một kẻ vừa đáng thương vừa đáng ghét mà thôi.
- Con Nhàn là ai mà chiếm hết hào quang của mày vậy hả?
Con Ly vỗ ngực, đầy sự ấm ức:
- Đúng rồi con chó đó chiếm hết mọi thứ của tao. Tao ghét nó!
Ly phụng phịu kể lể:
- Tao vốn là con gái rượu của nhà tao, mọi sự tốt đẹp nhất trên đời này vốn là của tao nhưng mất hết khi con Nhàn xuất hiện. Nó là đứa em kém tao hai tuổi, cái gì nó cũng hơn tao. Học lực, nhan sắc, đảm đang, dịu dàng, lễ phép ngoan ngoãn các thứ nữa. Cái con nhỏ đó quá tốt, khiến tao trở thành xấu xa trong mắt ông bà già tao. Ông bà già tao ngứa mắt tao, tao cũng chẳng ưa gì mấy người thay lòng đổi dạ đó. Tao ghét nhất kẻ giành những gì của tao, tao ghét cả mày nữa mày giành bạn bè của tao người yêu của tao. Chẳng có ai tốt, chẳng có ai thật lòng tốt với tao cả.
Tớ dựa lưng vào tường, cảm thấy thật buồn cười. Nghe thì giống như nó bị hại, ấy vậy toàn bộ đều là suy nghĩ của mình nó mà thôi.
- Ê tao thấy mày ghen tị với con Nhàn á! Mày chẳng nghĩ cho ai mà thấy người khác toàn bộ đều có suy nghĩ xấu với mày không à.
Ly nhíu mày đầy sự giận dữ:
- Tao thèm vào ghen tị nhá! Vốn dĩ toàn bộ thứ nó có được là của tao, tao căm ghét nó chiếm đoạt mới phải. Mày rốt cuộc giống bọn xấu, không ai đồng cảm với tao.
- Tao đồng cảm không nổi, tao thấy tính của mày khó chiều thật ấy. Chắc gì ba mẹ mày với em mày thấy mày xấu xa, đó chỉ là suy nghĩ mà mày tưởng rằng họ sẽ đối xử với mày như vậy mà thôi.
- Vậy tại sao ông bà già đẩy tao về vùng quê này học? Tao phải được học trong môi trường tốt và sống trong căn nhà sang trọng nếu họ thương yêu tao chứ?! Mày nói thử xem?
Tớ vuốt đầu nó, nhìn thẳng vào mắt nó. Ly hơi bất ngờ lùi lại, mà nó không nhanh bằng tớ:
- Mày từng tâm sự hay hỏi han gì với họ lần nào chưa?
- C... chưa?
Tớ buông Ly, cười dịu dàng:
- Tao vốn không chắc ba má với em mày nghĩ gì, nên mày thử tâm sự với họ một lần đi. Tâm sự với thái độ nhẹ nhàng nhất có thể, hay đơn giản là ngồi lắng nghe. Mày làm được không?
Ly mím môi, cúi đầu:
- Nhưng tao... có muốn cũng khó.
Hai hàng nước mắt chảy ra, nó vừa khóc lóc vừa nói:
- Bây giờ tao kẹt ở đây sống chết hay tương lai không biết, tao có thể gặp họ như nào nữa đây? Tao nhớ ba má, nhớ con Nhàn lắm!
Ly ôm lấy tớ, chùi hết nước mắt nước mũi lên áo tớ. Tớ cười ngượng, để mặc nó biến tớ thành khăn giấy. Người ta đang đau buồn làm phiền là mắc tội đấy.
Bà và Má, thêm con Nga nhà tớ nữa. Có lẽ bây giờ họ biết tin tớ bị bắt cóc sẽ lo lắng lắm, tớ cũng lo lắng cho họ.
Cảm giác khi người thân cạnh mình đột nhiên biến mất mãi mãi, khó chịu hơn bất kì loại vũ khí nào tấn công con người.
- Mày hứa với tao đi, khi có thể thoát ra mày chấp nhận buông bỏ Lê Minh Trí.
- Tới lúc này rồi mày còn bắt tao hứa què gì đấy?
- Mày hứa đi.
Tớ nhìn Ly, đầy quyết tâm:
- Hứa với tao điều này thôi, rồi chúng ta sẽ tự do.
Ly ngờ vực, nó rụt rè gật đầu.
- Thất hứa mày mãi làm chó đấy!
- Biết rồi, nói nhiều vãi cứt!
Tớ liền thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Trí. Lúc này cậu cũng mở mắt nhìn tớ, nở nụ cười.
Tự do, khi tự do rồi tớ sẽ ôm chặt Trí không buông. Trí sẽ là của tớ, không giấu diếm.
- C... Chú ơi...
Tớ đứng trước mặt tên béo, gương mặt sợ hãi run rẩy. Tên đó đưa mắt liếc tớ, nhếch lông mày:
- Muốn đ*o gì?
- Con... con muốn đi vệ sinh.
Tên đó nhìn tên gầy rồi cười lên thích thú:
- Làm tại đây đi, đòi đi đâu hả? Mày đang bị bắt cóc đấy!
Tớ mím môi khó xử, rụt rè nói:
- Hay chú đưa con đi, con không chạy đâu.
Tên béo bóp mặt tớ nhìn ngó, ánh mắt dâm dê:
- Cũng được nhờ, đi, tao dẫn mày đi vệ sinh nhá!
Tên béo mở khóa cửa, tớ đứng đằng sau lưng hắn đưa mắt lên.
- Rồi, đi theo tao hehe...
Bộp!
Tớ dùng lực như cả đời góp lại, chân trụ trước sau có thế tung một cú đấm mạnh mẽ vào cằm dưới tên béo. Hắn bất ngờ, nước miếng răng với máu văng tùm lum. Tên gầy ngạc nhiên vội đứng dậy, muốn yểm trợ đồng đội thì bị Trí tấn công từ đằng sau chế ngự.
Ba đứa bọn Ly nhét một viên đá vào miệng tên gầy rồi buộc khăn lại thật chặt để hắn không la hét gì hết.
Tên béo vì quá béo nọng cằm nhiều nên cú đấm của tớ không phát huy hết sức lực được. Hắn ta lảo đa lảo đảo vài cái rồi trụ chân lại giận dữ nhìn tớ. Bản thân tớ cũng đã đoán ra được kết quả này nên tớ nhanh chóng nắm chặt tay thúc vào gáy hắn thêm một cái chí mạng khác.
Đòn của tớ không nhanh, tên béo né người rồi tát vào mặt tớ ngã ra đất. Tớ cảm nhận được máu chảy ra từ miệng và vài cái răng sứt ra chọc vào nứu đau lắm, cả mồm tớ đỏ lòm như mới uống máu vậy ấy.
Vốn dĩ sức lực của phụ nữ yếu hơn đàn ông, tớ lại là thiếu niên đối đầu với kẻ trưởng thành. Yếu thế là tớ, vậy mà tớ như con thiêu thân điên cuồng lao vào mà không lượng sức mình.
Bùng cháy, thiêu đốt thân thể, đau đớn... rồi chết đi.
Tớ, không giống thiêu thân.
Bởi vì tớ biết, tớ có thể làm được.
Đứng dậy, không sợ kẻ mạnh. Tớ nắm chặt tay thành nắm đấm, lao đến tên béo nhanh chóng. Tên béo cười khẩy, chuẩn bị đấm tớ rồi kết liễu cho nhanh.
Tay hắn vừa vung lên, tớ ngồi thụp xuống đấm vào cẳng chân hắn rồi gạt hắn ngã uỳnh ra mặt đất. Tớ liền ném đá vào mồm hắn rồi cười ngạo nghễ:
- Ba mươi chưa phải là tết nha con trai.
Tớ tháo khăn buộc tóc, cột mồm hắn lại. Ở đây không có dây thừng nên bọn tớ dùng áo khoác trói chúng lại. Đương nhiên đánh gục ngay thì được, chứ muốn chế ngự lâu để đồng bọn chúng không biết hơi khó,nên bọn tớ đánh ngất chúng từ trước rồi mới tháo chạy.
Không có thời gian hỏi thăm nhau, cửa mở ra là lao ra ngoài liền.
Bọn tớ đi theo hướng Trí chỉ rằng đường này không có tên nào canh gác cả, cắm đầu cắm cổ chạy. Khu rừng tối om như vậy mà giờ đây như có ánh sáng trong mắt bọn tớ, ánh sáng của sự sống tự do.
Soạt!
Tớ ngoảnh đầu lại nhìn, sau bọn tớ có một bóng người hối hả đuổi theo.
- Trí! Trí! Có người đuổi bọn mình kìa!
Trí nắm tay tớ chạy nhanh. Tên sau lưng càng ngày càng gần bọn tớ hơn, tớ nhìn lại, hắn giơ con dao lớn chém về phía bọn tớ.
Tớ liền ôm lấy cậu đẩy ra và hai đứa bọn tớ cùng nhau ngã ra đất với lăn vài vòng. Bọn Ly hoảng hốt dừng lại, tớ liền ngóc đầu thét lên:
- CHẠY! CHẠY ĐI!
Tên cầm dao nhìn chăm chăm bọn tớ cười khà khà, cất giọng:
- Bọn ranh con này dám chạy à. Chạy đi là tao làm gỏi hai đứa này luôn đấy.
Lần này toang thật rồi, sao lại có tên khác đuổi theo chứ? Tớ run rẩy ôm lấy Trí, nhắm chặt mắt.
Choang!
Con dao chặt thịt rơi xuống đất kêu vang, tớ còn chưa kịp hiểu tình hình gì đang diễn ra thì tên đó điên lên nói:
- Con chó mày dám ném đá tao!
Tớ nhìn qua Ly rồi nhìn lại con dao dưới đất, đoán ra rằng có lẽ Ly chọi đá hắn làm rơi con dao xuống.
Không để tên đó kịp lụm lại, tớ vung chân đá con dao bay ra xa. Con Ly và hai đứa kia ném đá lung tung về phía tên xấu, chọi khùng chọi điên quá tớ với Trí cũng dính chưởng vài viên đá luôn.
Tớ với cậu đứng dậy, một đứa thì đấm vào bụng đứa thì táng vào gáy làm tên đó quỵ ngay xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Còi xe cảnh sát hú lên, đội cơ động ùa vào tóm gọn mấy tên còn lại giải cứu bọn tớ. Thay vì đến đồn công an bọn tớ được chở thẳng vào bệnh viện khám tổng quát.
Trí bị thương nặng nhất sau đó là đến tớ, mấy đứa còn lại bị xây xát trầy da nhẹ thôi.
Cũng vậy tớ biết được Trí cài chíp định vị nhỏ trong người rồi làm mồi tự lao vào bọn bắt cóc, nhờ đó mà công an hai tỉnh Đồng Nai và Lâm Đồng có thể lần được nơi bọn tớ bị bắt.
Kế hoạch này là của bạn Gia Khánh nhà ta, dù nó nguy hiểm nhưng khá hiệu quả. Nếu như bọn tớ không xử lý được hai tên trong phòng thì chuyện sẽ xé ra to khó giải quyết hơn.
Thật may, vì có thể sống tiếp.