Ed: Jang Bò
Hô hấp ngừng trệ, một hơi thở buồn bực trong ngực không thể nào thở ra được. Âm thanh vó sắt hỗn loạn đột ngột im bặt, tiếng ngựa hí khổ sở cao vút vang dội phía chân trời, trong đám người tiếng kêu sợ hãi nối tiếp nhau vọng tới.
Lý Thuần Nhất không còn nghe rõ cái gì, trong tầm mắt chỉ có Tông Đình nhắm mắt lại lại mở mắt ra. Ánh sáng trong mắt chợt ảm đạm, nhưng trên mặt không hề thấy vẻ khổ sở, hắn thậm chí còn cười với nàng, xác nhận nàng còn sống, vẻ ảm đạm trong mắt đã toát ra vẻ an tâm. Nàng giống như nghe thấy tiếng hắn thở dài một cái, hơi thở dài này chứa tất cả lo lắng, rốt cuộc lúc này đã có thể buông xuống.
Nàng định nói chuyện, nhưng há miệng lại không thể phát ra tiếng, bởi vì thiếu dưỡng khí mà hôn mê nên đầu đau nhức vô cùng, cánh tay bị đè không thể nào nâng lên nổi. Nàng cảm thấy đầu vai trầm xuống, đôi tay đang ôm nàng thật chặt kia cũng chợt buông lỏng, bỗng có tiếng bước chân lộn xộn tiến tới gần, rốt cuộc cũng có người nhấc Tông Đình đang nằm đè trên người nàng đi, bên tai liền nghe thấy giọng nói của Hạ Lan Khâm: "Không có chuyện gì, người không cần sợ."
Hắn cúi người tra xét thương thế của nàng, tiếng nghị luận hỗn loạn lãng đãng ở trên không trung. Có người vội vã chạy tới, cố định cánh tay của nàng, sau đó nhấc nàng lên cáng. Lý Thuần Nhất mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, ánh mắt liếc qua thấy có người cũng đang khiêng Tông Đình lên, vội vội vàng vàng đi tới bên kia.
Bên sân ánh lửa vẫn bừng cháy, tiếng trống lại dừng nghỉ, gió đêm khiến ngọn lửa càng bốc lên hừng hực, trăng sáng lặng yên không một tiếng động ẩn vào sau mây, khoảng cách giữa hai người lại càng lúc càng xa. Cảm giác vô lực quen thuộc khóa chặt lấy Lý Thuần Nhất, nàng không biết Tông Đình có mất đi ý thức hay không, cũng không xác định được thương thế của hắn, thậm chí ngay cả việc hỏi nàng cũng không có sức. Lồng ngực giống như bị nghiền nát, đến cả việc hô hấp cũng trở nên đau đớn, mùi máu tanh cuộn lên, làm cho một điểm ý thức duy nhất còn sót lại cũng vỡ vụn.
Một trận đấu bóng, lúc mở đầu thì sôi sục, nhưng khi kết thúc lại vô cùng hỗn loạn. Đa số người đều không biết phải làm sao, chỉ một phần nhỏ vội vàng xử lý chuyện xảy ra, mà nữ hoàng lại ngồi yên bất động, sắc mặt kém đến cực điểm. Nàng nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, lúc Lý Thuần Nhất sắp rơi xuống ngựa, Tông Đình gần như là bất chấp tất cả vọt tới, ôm chặt lấy nàng, vì nàng ngăn cản gót sắt vô tình kia.
Thấy được một màn này, sắc mặt của nữ hoàng cơ hồ thay đổi trong nháy mắt. Tình yêu nam nữ là một chuyện, nguyện chết vì đối phương lại là một chuyện khác. Trong ý thức đặt đối phương ở vị trí còn quan trọng hơn cả tính mạng của chính mình, thì không còn là là tình yêu u mê thời kỳ thiếu niên rồi.
Quan hệ giữa bọn họ, càng vững chắc hơn so với dự liệu của nàng, khăng khít, thậm chí lộ ra cả sự cố chấp đến tuyệt vọng.
Hắn cơ hồ là dùng bản năng để cứu Lý Thuần Nhất.
Nữ hoàng ngồi nguyên tại chỗ, cách đó là một hàng vận động viên đang quỳ. Bọn họ mới đi ra từ trận đấu bóng, trán thậm chí vẫn còn đang đổ mồ hôi, nhưng lúc này sống lưng mọi người lại lạnh ngắt, họ đang sợ nữ hoàng giận dữ.
Nữ hoàng chính xác là đang lửa giận bộc phát, những người này lại dám tính toán bên trên đầu nàng, thật sự to gan lớn mật! Nhưng trừng trị như thế nào? Làm sao để điều tra? Chẳng lẽ phế truất hết đám vận động viên thi đấu tối hôm nay sao? Đấu bóng dưới trăng là một tục lệ đã thành truyền thống, nguy hiểm và kích thích cùng tồn tại, mọi người đều hiểu rõ, huống chi trên sân bóng không phân biệt quân thần, Thân Vương ra sân càng không cần kiêng dè, như vậy toàn bộ chuyện xảy ra đều có thể đổ cho ngoài ý muốn, muốn truy cứu cũng không có cách nào.
Mọi người nín thở không nói, ánh lửa chiếu lên mặt nữ hoàng tạo thành hình ảnh nghiêm trang. Nàng yên lặng đến đáng sợ, trong con ngươi không một chút gợn sóng, làm cho mọi người không thể nhìn rõ suy nghĩ thật sự của nàng.
Đám quần thần ngồi phía sau nàng lúc này không ai dám mở miệng, lúc trước vẫn khuyến khích Lý Thuần Nhất vào sân đánh bóng là cái vị Nam nha Tướng quân kia cũng không lên tiếng, đều là yên lặng theo dõi sự biến hóa.
Chợt có một vận động viên bước lên phía trước, sau đó quỳ xuống, dập đầu xuống nền đất nguội lạnh phát ra những tiếng bộp bộp vang dội, ngay cả giọng nói cũng run lên: "Thần đáng chết, xin bệ hạ giáng tội."
Đúng lúc này Kỷ ngự y vội vàng chạy tới, lặng lẽ thưa với nữ hoàng: "Điện hạ tay gãy rồi, phổi ước chừng là có chút bầm tím, rất cần tĩnh dưỡng. Tông tướng công nghiêm trọng hơn một chút, gảy xương, nhất thời sợ rằng không thể tỉnh lại, đều phải xem tạo hóa."
"Nhất định phải cứu được." Nữ hoàng nhắm mắt lại sau đó mở ra, lạnh lẽo ra lệnh. Thành thật mà nói, từ trong tâm tư riêng nàng rất muốn nhìn Tông Đình cứ thế mà chết đi, nhưng nàng cũng biết năm đó sau khi Hoàn Tú Ly qua đời Quan Lũng đã xảy ra một trận náo loạn, có thể tưởng tượng lỡ như Tông Đình chết đi, Quan Lũng sẽ có phản ứng như thế nào.
Hiện tại nàng muốn yên ổn, thật sự không nên xảy ra rắc rối.
Kỷ ngự y vẻ mặt nặng nề, nhưng vẫn tiếp nhận cái lệnh chết tiệt này, khom người đáp lời "Vâng", sau đó liền xoay người cáo lui, bước chân vội vàng dần dần từ từ biến mất hẳn trong bóng đêm.
Sau khi hắn đi, nữ hoàng lại tiếp tục đối mặt với vấn đề trước mắt. Tên vận động viên này dập đầu không ngừng, cái trán đã dập đến chảy máu, nhưng nữ hoàng vẫn không hề động đậy, chỉ nói với nội thị: "Giao cho Lại bộ, không được làm hắn chết.”
Nàng nói xong đứng dậy, nội thị nhận khẩu dụ, vội vàng đi tìm Lại Bộ Thượng Thư. Cả đám người thấy nàng rời đi, rối rít quỳ xuống cung tiễn, trong sân lớn gió chợt nổi nên, gió đầu mùa đông lạnh lẽo cảm giác như thổi cắt qua xương khiến cả người đều đau.
Cửa sổ lớn cản gió, bên trong phòng đốt một chậu than, mùi thuốc tản mát ra. Nữ y từ bên cạnh giường đứng dậy, hạ màn lụa xuống nói với Hạ Lan Khâm: "Đã đổi xong thuốc trị thương." Nàng dừng một chút, nói: "Tuy tính mạng điện hạ đã không cần phải lo lắng, nhưng cũng không phải mấy ngày là có thể khỏi hẳn, kính mong tiên sinh chuyển cáo tới Điện hạ phải chú ý nghỉ ngời nhiều một chút. Tiên sinh am hiểu sâu y đạo, thần đã lỗ mãng rồi." Nói xong xách hòm thuốc, cùng nội thị rời đi.
Lý Thuần Nhất ngủ không yên ổn, lồng ngực đau nhức hô hấp có chút dồn dập, thỉnh thoảng còn ho khan, bởi vì cánh tay đang băng bó nên cũng không thể tùy ý lật người. Cả đêm gặp ác mộng, căn bản không thể nào ngủ yên. Nửa đêm nàng ngồi dậy, chỉ có thị nữ ở bên trong trông chừng, thị nữ kia vội vàng cầm đèn chào đón: "Điện hạ người đã tỉnh, có cần nô tì đi gọi ngự y hay không?"
"Không cần." Giọng nói khàn khàn, nàng gấp gáp ngồi dậy. Thị nữ bị hành động của nàng hù dọa, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Ngự y đã dặn Điện hạ nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nếu Điện hạ có chuyện gì cần làm cứ sai nô tì là được, tránh động đến vết thương.”
"Tùy điện hạ đi." Phòng ngoài chợt có tiếng người truyền đến, thị nữ rút tay về, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Lý Thuần Nhất xuống giường đi ra khỏi phòng.
Hạ Lan Khâm cũng không hề kiêng dè, vì nữ hoàng cũng ngầm cho phép người tinh thông y thuật là hắn ở lại hành cung trông chừng Lý Thuần Nhất. Hắn đi ra phòng ngoài, nhìn thấy Lý Thuần Nhất cũng không nói thêm điều gì, trong tay cầm một cái áo choàng.
Hắn bước lên trước, đem áo choàng phủ thêm cho nàng: "Có thể đứng lên đã không có gì đáng ngại, muốn đi nhìn, bây giờ có thể đi."
Sau đó xoay người đẩy cửa ra, nói cùng với nàng: "Lấy danh nghĩa tạ ơn cứu giúp có thể quang minh chính đại đi gặp, người khác cũng không thể nói gì."
Gió bắc không ngừng thổi vào trong phòng, trong ngoài quả thực là hai mùa. Lý Thuần Nhất lấy khăn ra che miệng lại, cúi đầu nhổ ra một ngụm máu, nhấc chân bước ra cửa chính.
Bởi vì ban đêm không tiện hoạt động, nên Tông Đình bị an bài bên trong hành cung để tiếp nhận cứu trị. Kỷ ngự y vì cứu hắn trở lại, gần như là mất cả đêm, lúc này trời đã sáng rõ, Kỷ ngự y dặn dò nội thị một số chuyện, sau đó mệt mỏi đi từ bên trong ra, còn chưa được hai bước, liền đụng phải Lý Thuần Nhất.
Ngoài hành lang dưới ánh đèn mặt của nàng trắng bệch, vì nhịn đau nên hai hàng lông mày nhíu chặt, áo choàng bị gió thổi phồng. Kỷ ngự y liếc mắt nhìn Hạ Lan Khâm, lại khom người cùng với nàng hành lễ, lúc này mới nói: "Điện hạ phủ tạng cũng có chút bầm tím, lúc này thật sự không nên đi lại, tránh để lại hậu quả sau này." Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn vào bên trong: "Điện hạ vẫn là nhìn xong thì đi đi."
Nói xong, Kỷ ngự y lui ra mấy bước, cho nàng vào.
Lý Thuần Nhất lại có mấy phần sợ, âm thanh khàn khàn hỏi: "Vào lúc này có được không?"
Kỷ ngự y nói thật: "Coi như là cứu về được một cái mạng, nhưng ——" hắn hơi dừng một chút: "Bị thương quá nặng, trước khi tỉnh lại đều có thể sẽ gặp nguy hiểm, phải luôn luôn theo dõi mới được."
Nàng không nói, hơi thở thở ra cũng là sương trắng dày đặc, muốn nói cũng không rõ.
Vì vậy Hạ Lan Khâm ở một bên phá vỡ sự yên lặng này, khẽ khom người nói với Kỷ ngự y: "Kỷ ngự y bận rộn cả đêm, cũng nên đi nghỉ ngơi, nơi này tạm thời có ta cùng Điện hạ chăm sóc, xin kỷ ngự y yên tâm."
Kỷ ngự y cũng khẽ khom người, hết sức thức thời cáo từ.
Đỉnh đầu ánh sáng của ngọn đèn lung lay, Lý Thuần Nhất vừa vào bên trong cửa, mùi thuốc xông vào mũi, trong không khí mơ hồ thoang thoảng có mùi máu tanh. Tông Đình mặc bộ áo bào trắng, yên lặng nằm ở trên giường, chăn mỏng che thân thể, chỉ lộkhuôn mặt sạch sẽ mặt cùng với cần cổ, sắc môi tái nhợt, mặt không có chút máu, là bộ dạng mang bệnh ngủ mê man.
Nàng đã nhiều lần thấy hắn mang vẻ mặt có bệnh, mà lần này không thể nghi ngờ là lần nặng nhất, hắn thậm chí đối với việc nàng đến cũng không hề đáp lại.
Bên cạnh giường trong chậu gỗ tất cả đều là khăn tay dính máu, nội thị chạy lên phía trước vội vã lẫn lo lắng lấy chậu gỗ đi. Lý Thuần Nhất ngồi xuống, đem cánh tay còn có thể hoạt động vươn vào trong chăn mỏng manh, tìm được tay của hắn.
Trong chăn đệm mềm mại cánh tay của hắn nhiệt độ thật lạnh, xương ngón tay vẫn rõ ràng, lại nhiều hơn một ít vết chai. Thậm chí nàng còn sờ thấy một vài vét sẹo mới nhô ra, lúc trước nàng cũng hề đẩy ý thấy.
Năm xưa khi hắn còn ở Quốc Tử Giám, thời thiếu niên cũng chỉ vùi đầu vào đọc sách thánh hiền, trên tay cũng chỉ vẻn vẹn ngón áp út là có một vết chai, tràn đầy dáng vẻ thư sinh. Sau khi trải qua cuộc sống trong quân đội một thời gian khá dài ở Quan Lũng, hắn thật sự giống như thay da đổi thịt, phá kén thành bướm. Để thành bướm tất nhiên đau khổ là điều khó tránh, mà những vết sẹo cùng vết chai chính là bằng chứng.
Năm đó bọn họ bị lựa chọn vội vã và tràn đầy khó khăn cũng không biết con đường phía trước sẽ ra sao, nhưng đều cắn răng đi tới ngày hôm nay, đều có thành tựu như bây giờ.
Dưới lớp áo ngủ bằng gấm ngón tay quấn quít, Lý Thuần Nhất muốn dùng nhiệt độ cơ thể để thức tỉnh hắn, nhưng hắn vẫn không có phản ứng. Giờ khắc này, nàng chợt thấy cảm động. Nàng có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng mình đối với việc bỏ lỡ hắn, ấy là sự cuộn trào mãnh liệt.
Nàng thật sự sợ mất đi hắn, hi vọng hắn sẽ sống, mạnh mẽ mà sống, có thể thở dốc, có thể khóc cười, có thể hận yêu——
Lý Thuần Nhất bỗng khổ sở cúi người xuống, hình như cột sống nhất thời không thể chống đỡ thình lình xảy ra đau đớn. Nàng cúi đầu thở hổn hển một lát, rút tay ra, đứng dậy hạ màn lụa xuống, xoay người đi ra ngoài.
Bình minh đã tới, phía chân trời mờ mịt có chút ánh sáng chậm chạp, Lý Thuần Nhất ở ngoài hành lang trầm xuống mãnh liệt ho, trong lòng bàn tay tất cả đều là máu.
Lần này đau kịch liệt, vết thương trước ngực giống như là nứt toác ra, làm cho thần chí con người ta càng rõ ràng hơn.
Đầu mùa đông lá đỏ trên cành còn chưa rơi hết cố kéo dài hơi tàn, sương trắng nồng đậm, phía chân trời gió lớn đem mây đen cuốn hết ra, mặt trời khoan thai ló mặt.
"Muốn khóc thì cứ khóc đi." Hạ Lan Khâm đem khăn đưa tới, "Người nên khóc một lần."
Sau khi rời khỏi Trường An, nàng nhận định việc khóc trừ khi gặp dịp thì chơi đùa một chút, còn bình thường ích lợi gì cũng không có, mình cũng không có gì đáng khóc, nhưng bây giờ thật sự là nàng muốn khóc lên một lần.
Hốc giống như đã ẩm ướt, nhưng nước mắt lại giống như bị khống chế, một giọt cũng không chịu rớt xuống.
Nàng nghĩ đến lần cuối cùng hắn nhìn nàng, cái nhìn kia chứa đựng sự thoải mái cùng yên tâm, khép mắt lại, nước mắt liền ào ạt rơi xuống.