"Có ai nhìn thấy Tiểu Sách không?" Trần Nghệ Phong vào phòng làm việc hỏi.
"Trần tổng ~~ tôi có thấy Tiểu Sách nha ~~ " Nhâm tỷ nhỏ giọng đáp trả nam nhân thoạt nhìn đang có tâm tình không quá tốt.
"Vậy em ấy đi nơi nào rồi?"
"Hình như là Tiểu Sách đến bệnh viện rồi ~"
"Em ấy bị cái gì? Tại sao lại phải đi bệnh viện, khi nào thì đi, có người cùng đi sao?" Những câu hỏi liên tiếp khiến Nhâm tỷ căn bản không biết nên trả lời như thế nào.
"Tiểu Sách, hình như là bị bệnh ở chỗ đó, tôi thấy em ấy là lạ, cho nên nói em ấy đi kiểm tra một chút, em ấy mới từ phòng quản lý đi ra, tôi sẽ nói lại với em ấy ~~ " Nhâm tỷ xấu hổ khi phải nói ra hai từ bệnh trĩ, nên đành phải nói ẩn dụ.
"Chỗ đó? " Trần Nghệ Phong cau mày, trực giác nói cho anh biết đó chính là nơi Tiểu Sách dùng để tiếp nhận mình. Nghĩ đến đây anh liền chạy ra khỏi công ty.
"Tiểu Sách ~ Tiểu Sách! Cậu đứng lại!" Vốn đang tính giả bộ không nghe thấy nhưng Lâm Tiểu Sách lại bị một tiếng rống giận này dọa cho rất không cốt khí mà ngừng lại, sợ hãi xoay người sang chỗ khác nhìn Trần Nghệ Phong.
"Em còn dự định bỏ trốn sao?" Trần Nghệ Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Sách hỏi.
"A? Trốn? Em không có định trốn nha!" Lâm Tiểu Sách đáng thương lấy tay xoa xoa góc áo.
"Tại sao khi anh gọi em không chịu dừng lại!"
"Đó là bởi vì ~~ là bởi vì ~~ là bởi vì ~~ "
"Rốt cuộc là tại sao?" Trần Nghệ Phong ép hỏi Lâm Tiểu Sách, muốn cậu nói ra suy nghĩ từ tận đáy lòng.
"Bởi vì ~~ bởi vì ~ bởi vì em không muốn nhìn thấy anh cùng bạn gái của mình~ " Bị buộc đến góc tường Lâm Tiểu Sách ngẩng đầu rống lên, trong đôi mắt dịu dàng hàm chứa nước mắt lưng tròng.
"Tiểu Sách ~ " Thấy Tiểu Sách cười đến sắp khóc lên, Trần Nghệ Phong chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, nâng tay kéo Tiểu Sách vào lòng. "Không muốn liền không cần nhìn, được không? Đừng khóc ~ Tiểu Sách ~ "Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu để dỗ dành, khiến cho Tiểu Sách một trận run rẩy.
"Thực đúng là một vật nhỏ nhạy cảm." Trần Nghệ Phong ở trong lòng suy nghĩ. "Tiểu Sách, tại sao lại không muốn nhìn thấy bạn gái của anh vậy?" Dự định để cho Lâm Tiểu Sách tự mình nói ra sự thật trong đêm đó, Trần Nghệ Phong chậm rãi hướng dẫn cậu.
"Ân ~ ân ~ không muốn liền không muốn ~ " Tiểu Sách gấp đến độ gương mặt tuấn tú trở nên đỏ bừng, cố sống cố chết cho rằng đây là bí mật chỉ có mình mình biết.
"Đến tột cùng là tại sao lại không muốn vậy?" Nhẹ nhàng nâng mặt của Tiểu Sách lên nhìn thẳng vào cậu.
"Không muốn kể cho anh nghe đâu!" Không có cách nào trốn tránh nữa Tiểu Sách lựa chọn né tránh ánh mắt của anh.
"Tiểu Sách, xác định là không muốn nói với anh sao?" Trần Nghệ Phong buồn cười nhìn Tiểu Sách như đà điểu anh cúi đầu thật nhanh khẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cậu một cái.
"A ~~ " Lâm Tiểu Sách bị giật mình không nhỏ lấy tay che đôi môi bị hôn trộm của mình ngơ ngác nhìn Trần Nghệ Phong đang mang theo vẻ mặt vui vẻ ở trước mặt. "Tại sao lại muốn hôn em?"
"Tại sao? Em cứ nói đi ~ Tiểu Sách? Tại sao em lại muốn làm tình với anh vào đêm đó? Tại sao lại không chịu nói rõ với anh?" Dùng bàn tay to phủ lên gương mặt của Tiểu Sách, lẳng lặng nhìn cậu.
Phảng phất như bị một cặp mắt trong suốt hút vào, Lâm Tiểu Sách ngoan ngoãn nói ra tâm sự mà cậu đã cất giấu thật lâu ở tận đáy lòng. "Nghệ Phong ~ em thực sự rất thích anh ~ thực sự ~ rất thích ~~ " Cách bày tỏ ngây ngô khiến trong lòng Trần Nghệ Phong mừng như điên, ôm Tiểu Sách một cái. "Tiểu Sách ~ Tiểu Sách của anh ~ anh cũng thích em ~ "
"Thích em? Thế nhưng anh đã có bạn gái rồi nha?" Tuy rằng ngây ngô nhưng là vẫn hỏi ra điều mình lo lắng nhất.
"Vào một buổi tối có một tiểu yêu tinh ở trên người anh làm ma pháp, hiện tại ngoại trừ em ấy, bất luận kẻ nào anh đều không có cảm giác ~ " Trần Nghệ Phong điểm nhẹ lên chiếc mũi xinh xắn của Tiểu Sách nói đùa.
"Cái gì mà yêu tinh chứ ~ em mới không phải đâu ~ "Lâm Tiểu Sách không chịu nhận giãy dụa ở trong lòng Trần Nghệ Phong.
Nhìn Tiểu Sách đang làm nũng với mình, Trần Nghệ Phong chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, dục vọng cư nhiên cứ như thế mà đứng thẳng lên.