"Tố cáo?" Bùi Thanh Thiển suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô có chắc không?"
"Không lẽ tôi nói giỡn với cô sao?" Nhân viên bán hàng giơ điện thoại lên, dáng vẻ như đã chuẩn bị xong.
Bùi Thanh Thiển nở nụ cười chuyên nghiệp, không nhanh không chậm nói: "Đúng lúc bây giờ tôi có thời gian rảnh, hay là cô đăng video của tôi lên mạng ngay trước mặt tôi được không?"
Nhân viên bán hàng thấy cô thong dong như thế thì trong lòng bồn chồn: "Cô không sợ bị mắng à?"
"Có gì phải sợ chứ." Bùi Thanh Thiển vuốt ve hóa đơn: "Bọn họ mắng tôi, tôi sẽ để họ phân xử giúp mình, xem cô bán son môi đắt như vậy có hợp lý hay không."
Con ngươi của nhân viên bán hàng xoay qua xoay lại.
"Tôi nhân tiện hỏi bọn họ một chút, trước đó cô lừa gạt tôi, sau đó đăng video tôi trả hàng lên mạng, cố ý dẫn chiều hướng dư luận mắng tôi..." Bùi Thanh Thiển cười nói: "Rốt cuộc có đúng hay không."
Cô đang cười, nhưng nhân viên bán hàng lại cảm giác cả người lạnh lẽo, cô ta nhìn hóa đơn trong tay Bùi Thanh Thiển, sau đó lập tức nhào tới muốn cướp đi.
Bùi Thanh Thiển thong thả cất lại hóa đơn, hỏi cô ta một lần cuối cùng: "Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, có thể trả hàng hay không?"
"..." Nhân viên bán hàng không muốn trả hàng.
Nhưng Bùi Thanh Thiển đã nói đến mức này, nếu cô ta không làm, lỡ Bùi Thanh Thiển thật sự đăng chuyện này lên mạng...
Đến lúc đó thương hiệu này sẽ mang tiếng xấu.
Cô ta bĩu môi, khó chịu nói: "Cô muốn trả hàng cũng được, nhưng người mua mới trả được."
"Ai mua son?" Bùi Thanh Thiển nghiêng người hỏi Mộ Diễn Chi.
Mộ Diễn Chi trả lời: "Thư ký."
"Bây giờ anh có thể gọi anh ta đến không?" Bùi Thanh Thiển hỏi.
Mộ Diễn Chi lập tức gọi cho thư ký.
Thư ký vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của anh, sau đó vội vàng xuống lầu gọi xe taxi đến chỗ Mộ Diễn Chi.
Nhân viên bán hàng suy nghĩ, nếu người mua đến đây thì cô ta cũng không thể làm khó được Bùi Thanh Thiển và Mộ Diễn Chi, cô ta tìm cớ rồi trốn vào góc gọi điện thoại cho chủ tịch của mình.
Chủ tịch nghe máy, tỏ vẻ sẽ lập tức chạy tới.
Cuối cùng nhân viên bán hàng cũng yên tâm.
Mười phút sau.
Thư ký thở hồng hộc chạy vào cửa hàng, hỏi Bùi Thanh Thiển: "Sao lại trả son?"
"Quá đắt." Bùi Thanh Thiển bình tĩnh trả lời.
"Không thể nào?" Thư ký ngây ra: "Lúc ấy nhân viên bán hàng nói với tôi sẽ giảm giá năm mươi phần trăm..."
Một triệu tệ, còn giảm năm mươi phần trăm?
Bùi Thanh Thiển nhìn thư ký lại nhìn Mộ Diễn Chi, cô hít sâu một hơi, quan niệm tiêu tiền của hai người này thật là...
Khiến cho người ta không còn gì để nói!
Cô liếc nhân viên bán hàng một cái: "Nhưng nhân viên bán hàng không nói như vậy."
Thư ký nghi ngờ nhìn về phía nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng không tự nhiên ho khan hai tiếng, cố ý nói sang chuyện khác: "Không mua nổi thì đừng mua, đã mua rồi mà còn trả lại..."
"Đúng vậy, cửa hàng của chúng tôi không tiếp đón người nghèo."
Một giọng nói chanh chua vang lên sau lưng bọn họ.
Bùi Thanh Thiển nghe vậy thì quay đầu lại và nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc...
Cô ta ôm bụng, khó khăn đi về phía trước, vẻ mặt kiêu ngạo, đầy khinh thường và chán ghét.
Một người đàn ông chững chạc đi bên cạnh cô ta.
Bùi Thanh Thiển gật đầu với người đàn ông: "Chủ tịch Cố."
Bố Cố lúng túng đáp lại: "Ừ."
"Anh quen cô ta sao?" Tiểu Cần thuận miệng hỏi, tầm mắt vẫn nhìn Bùi Thanh Thiển.
"Ừ." Bố Cố trả lời.
Tiểu Cần che miệng, cố ý cười lớn: "Không ngờ anh lại quen biết với đám người nghèo mua một bộ son môi mà còn muốn trả hàng đấy?"
Đám người nghèo?
Thư ký lén nhìn Mộ Diễn Chi...
Nếu chủ tịch Mộ nghèo thì trên thế giới này còn có ai giàu sao?
"Câm miệng!" Bố Cố lạnh mặt trách mắng, sau đó nói với nhân viên bán hàng bán hàng: "Cô ấy mua bao nhiêu tiền thì trả lại cho cô ấy!"
Tiểu Cần khó tin nhìn về phía bố Cố: "Anh hung dữ với em?"
Bố Cố dạy dỗ: "Đừng có cố tình gây sự!"
"Có phải anh thích cô ta đúng không?" Tiểu Cần khóc lóc: "Em biết mẫu người của anh và con trai anh giống nhau, năm đó con trai anh thích em, anh lập tức theo đuổi em! Hiện tại con trai anh mập mờ với cô ta, anh lại chuyển qua yêu cô ta!"