"Thật ra chuyện mà tôi muốn nói với cô cũng không phải đặc biệt quan trọng.” Cố Thừa Viễn không muốn làm Bùi Thanh Thiển khó xử: “Cho nên cô cũng không cần phải miễn cưỡng trả lời tôi đâu.”
"Sao?” Bùi Thanh Thiển không quá để ý: “Anh muốn dặn tôi đừng nói ra chuyện giữa anh và người phụ nữ kia à?”
"Không phải!" Cố Thừa Viễn lắc đầu.
Bùi Thanh Thiển đã hiểu: “Vậy tức là bảo tôi nói ra?”
"..." Còn có thể hiểu như vậy luôn hả?
Cố Thừa Viễn đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào.
Thấy anh ta lúng túng như vậy, ánh mắt và đuôi mày của Bùi Thanh Thiển ngập tràn ý cười.
Cố Thừa Viễn nhìn thấy nụ cười của cô lập tức hiểu ra, không ngờ Bùi Thanh Thiển lại cười nhạo mình!
Anh ta tự giác lảng sang chuyện khác, thẳng thắn nói: “Chuyện tôi muốn hỏi liên quan đến Mộ Diễn Chi.”
"Ồ?” Bùi Thanh Thiển dựa vào cửa kính xe hơi mà nghịch di động.
"Cô có phát hiện dạo này thái độ của Mộ Diễn Chi đối với cô thật sự khác thường không?” Cố Thừa Viễn thử thăm dò.
Bùi Thanh Thiển trầm ngâm giây lát: “Ý anh là dạo này cứ đến giờ vào làm, anh ấy lại tới công ty chúng ta để tìm tôi hả?”
"Không sai." Cố Thừa Viễn thở phào nhẹ nhõm: “Tôi muốn biết suy nghĩ của cô như thế nào.”
"Có thể thế nào chứ?” Bùi Thanh Thiển cảm thấy không có gì đáng kể: “Ngày thường Tổng giám đốc Mộ luôn là tâm điểm được mọi người chú ý, chưa từng đánh mất thứ gì. Bây giờ tự dưng người đi theo anh ấy suốt năm năm đột ngột rời đi, vậy nên anh ấy không tránh khỏi khó thích ứng.”
Cô nói thêm: “Đợi qua một khoảng thời gian nữa, anh ấy thích ứng là được.”
"Cô xác định cậu ấy chỉ không quen với sự vắng mặt của cô chứ không phải do thích cô à?” Cố Thừa Viễn hỏi.
"Đương nhiên." Bùi Thanh Thiển nói vô cùng thản nhiên: “Người trong lòng anh ấy là Joanna, từ đầu đến cuối... luôn là cô ấy.”
Cố Thừa Viễn cảm nhận được sự cô đơn trong lời nói của cô, anh ta vội nói: “Nhưng tôi cảm thấy dạo này cậu ấy đối xử với cô tốt hơn cả Joanna.”
"Thế anh lót đường nhiều như vậy...” Bùi Thanh Thiển liếc nhìn anh ta: “Rốt cuộc anh muốn nói điều gì với tôi?”
Cố Thừa Viễn cứ nhìn phía trước, do dự không biết nên trả lời như thế nào.
"Anh muốn nói là anh ấy thích tôi sao?” Bùi Thanh Thiển hỏi.
Cố Thừa Viễn gật đầu.
"Chuyện này không thể nào đâu.” Bùi Thanh Thiển cất giọng lạnh nhạt: “Về mặt tình cảm, anh ấy thận trọng hơn bất cứ ai.”
Nhưng cậu ta ngu ngốc!
Chính cậu ta còn chưa nhận ra rằng mình đã thích cô!
Cố Thừa Viễn thầm trả lời.
"Cho nên tôi có lý do để tin tưởng rằng, anh ấy suy nghĩ tường tận lắm rồi mới đưa ra quyết định ly hôn.” Bùi Thanh Thiển thật sự vui mừng: “Chứ không phải trong lúc xúc động.”
Cố Thừa Viễn không thể nào phản bác chủ đề này.
"Anh đó, anh đừng có ám chỉ là anh ấy có khả năng thích tôi nữa.” Bùi Thanh Thiển cụp mắt: “Chỉ cần anh ấy có chút cảm giác với tôi thì tuyệt đối sẽ không đưa ra điều kiện này sau khi tôi đồng ý ly hôn.”
Ngoại tình...
Đối với một người phụ nữ, điều đó đả kích danh dự đến nhường nào, tin chắc Mộ Diễn Chi cũng hiểu.
Nhưng trong trường hợp biết trước kết quả như thế, anh lại cứ bảo cô làm vậy.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ rằng trước giờ trong lòng Mộ Diễn Chi không có vị trí dành cho cô.
Chiếc xe nhẹ nhàng đỗ lại dưới nhà Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển thấy đã đến nơi, cô tháo dây an toàn, phát hiện Cố Thừa Viễn đã bước một chân xuống xe, cô lập tức tóm cánh tay anh ta: “Anh làm gì thế?”
"Lên lầu với cô.” Cố Thừa Viễn định thăm hỏi người nhà của Bùi Thanh Thiển.
"Đừng, tôi không muốn khiến người nhà mình chịu liên lụy.” Nếu giờ phút này Bùi Thanh Thiển dẫn Cố Thừa Viễn vào nhà gặp người thân, đợi đến khi chuyện cô “ngoại tình” bị phơi bày, chắc chắn bố mẹ cô sẽ bị chửi mắng...
Bố mẹ đã lớn tuổi rồi.
Bùi Thanh Thiển không muốn để họ chịu ấm ức, thấy Cố Thừa Viễn cũng không miễn cưỡng, cô xuống xe, vẫy tay gọi anh ta.
Muốn thể hiện tình cảm giữa hai người khá tốt thì có rất nhiều kiểu.
Ví dụ như kiểu này...