Ánh mắt không chút độ ấm của Mộ Diễn Chi liếc nhìn hai người.
Tình hình bây giờ đã đủ loạn mà Cố Thừa Viễn lại nhân cơ hội bày chuyện.
Cố Thừa Viễn bị anh liếc nhìn thì tự giác câm miệng.
Mộ Diễn Chi cảnh cáo Cố Thừa Viễn xong, bây giờ mới trả lời câu hỏi của Joanna: “Cô chắc chắn tôi từng nói mấy lời này?”
Joanna tỉ mỉ nghĩ lại.
Cố Thừa Viễn giơ tay, trả lời thay cô ta: “Chưa từng.”
“Vì thế.” Hiếm khi thấy Mộ Diễn Chi nghiêm túc như vậy: “ Từ giờ trở đi đừng nói cái gì mà tôi yêu cô, cũng đừng nói tôi sẽ cưới cô làm mọi người hiểu lầm, bởi vì tôi và vợ tôi sẽ không ly hôn.”
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu anh lúc này.
Nói liền một mạch, anh đi tới bên cạnh Bùi Thanh Thiển, hỏi: “Mấy thứ đó có cần chuyển tới văn phòng mới không?”
Không chút bận tâm tới Joanna đang khóc nấc phía sau.
Bùi Thanh Thiển chỉ vào một chồng tài liệu: “Cái này.”
Mộ Diễn Chi không nói gì mà trực tiếp ôm chồng đồ đó đi ra ngoài.
Bùi Thanh Thiển thu dọn mọi thứ xong cũng đi theo sau Mộ Diễn Chi.
Joanna thấy khóc cũng chẳng có tác dụng gì, ngay lập tức đuổi theo Bùi Thanh Thiển, bàn tay kéo góc áo Bùi Thanh Thiển, chỉ sợ cô đi mất: “Ngày trước anh ấy nói yêu tôi, tại sao mới ở chung mấy ngày với cô, anh ấy đã không còn muốn cưới tôi nữa, có phải cô uy hiếp anh ấy không?”
Bùi Thanh Thiển huých khuỷu tay vào cánh tay Mộ Diễn Chi: “Hỏi anh kìa.”
Mộ Diễn Chi định làm cho Joanna câm miệng.
Joanna cướp lời nói trước: “Bùi Thanh Thiển, tôi không quan tâm trước kia cô chơi thủ đoạn xấu gì, tôi không so đo với cô, hiện tại tôi hy vọng cô có thể rời đi, tác thành cho hai chúng tôi!”
“Thứ nhất, tôi chưa bao giờ nói yêu cô.” Mộ Diễn Chi chỉ lo Bùi Thanh Thiển chấp nhận rời đi, chủ động kéo tay Joanna đang nắm áo Bùi Thanh Thiển ra: “Thứ hai, cô ấy không dùng bất cứ thủ đoạn nào, là tự tôi không muốn ly hôn với cô ấy.”
Tay buông xuống.
Mộ Diễn Chi và Bùi Thanh Thiển đã rời khỏi cửa phòng làm việc.
Đợi đến khi Joanna sực tỉnh lại muốn đuổi theo thì…
Mộ Diễn Chi và Bùi Thanh Thiển đã vào phòng làm việc khác.
Căn phòng này không rộng lắm nhưng trang hoàng rất ấm cúng, lại còn gọn gàng sạch sẽ, tầm nhìn rất đẹp.
Bùi Thanh Thiển rất hài lòng, đón lấy chồng tài liệu trong tay Mộ Diễn Chi, đặt xuống bên cạnh: “Trước mặt cô ấy mà nói nhiều vậy không sợ người ta tức giận, không quay lại với anh à?”
“Ừm.” Mộ Diễn Chi không muốn bàn luận đề tài liên quan đến Joanna với Bùi Thanh Thiển.
“Dù sao thì anh có vô vàn cách để cô ấy tha thứ cho anh.” Bùi Thanh Thiển cảm khái nói, ánh mắt nhìn về phía sau Mộ Diễn Chi: “Bên kia có cái ghế làm việc, anh ngồi xuống trước đi.”
Mộ Diễn Chi ngoan ngoãn kéo ghế lại, ngồi xuống trước mặt Bùi Thanh Thiển.
“Từ lần hỏi bà nội sổ hộ khẩu nhưng không lấy được đến giờ, hình như tôi không nói với anh chuyện ly hôn lần nào.” Thật ra không phải cô không muốn nhắc đến chuyện đó…
Mà là vì dạo gần dây bận nhiều chuyện, em trai đánh nhau với người ta ở trường, bố lại mắc bệnh phải nhập viện, cô thì đang tìm công việc mới.
Mỗi ngày bận đến choáng váng đầu óc…
Không có thời gian.
Bùi Thanh Thiển nhàn nhạt nói: “Vậy thì hôm nay nói đi, vừa hay xung quanh không có ai, nghiêm túc bàn bạc.”
“Giờ là giờ làm việc.” Trong tiềm thức Mộ Diễn Chi muốn tránh đề tài này.
“Chủ tịch Cố tin tưởng tôi nên không quan tâm tôi ăn bơ làm biếng,” Bùi Thanh Thiển tùy ý đặt tay lên bàn: “Tôi nghĩ nên chờ khoảng một tháng nữa rồi hẵng đi gặp bà nội lấy sổ hộ khẩu, anh thấy như nào?”
Trong khoảng một tháng dùng để diễn kịch với Cố Thừa Viễn, để mọi người biết cô và Cố Thừa Viễn là một đôi…
Vừa khéo.
Đến khi bà nội biết cô ngoại tình chắc chắn rất tức giận…
Đến lúc đó, Mộ Diễn Chi trở thành người chịu tổn thất, bảo bà nội lấy sổ hộ khẩu đi ly hôn với cô, chắc chắn bà sẽ không phản đối nữa.