Joanna nhìn Cố Thừa Viễn với vẻ mặt đầy suy tư, như thể đang theo mạch suy nghĩ của cô ta, tiếp tục thêm mắm thêm muối nói: "Dù sao tôi cũng cảm thấy nếu như mối quan hệ bí mật của bọn họ không có chút gì hèn hạ thì bố anh cũng không thể nào bảo vệ cô ta như vậy!"
"Bảo vệ cô ta là quan hệ giữa hai người không bình thường sao?” Cố Thừa Viễn thuận miệng hỏi.
Joanna phản bác: "Nếu không thì sao?"
"Bố tôi nói không sai. Cô quả nhiên là bình hoa không có não!" Cố Thừa Viễn nghe thấy như thế, khinh bỉ nói: "Tôi cảnh cáo cô, nếu như cô không muốn bị tập đoàn Cố Thị và tập đoàn Mộ Thị phong sát, thì tốt nhất là nên kiểm soát cái miệng của mình, đừng có nói lung tung."
"Ôi." Joanna tức giận mỉa mai nói: “Vừa rồi còn thấy Bùi Thanh Thiển không vừa mắt. Tôi mới nói một câu không phải với cô ta mà anh đã chạy tới bênh vực cô ta sao?"
Sau hai tiếng chậc, cô ta tiếp tục nói: "Xem ra Bùi Thanh Thiển này thật sự có một sức hấp dẫn mà người bình thường không thể lý giải được."
Giọng điệu quái dị không thể tả được.
Đặc biệt là khi nói đến hai chữ hấp dẫn, cố ý nhấn mạnh, khiến cho người ta một cảm giác kì quái.
“Cái này không liên quan gì đến sự hấp dẫn.” Cố Thừa Viễn phản bác lại: “Bùi Thanh Thiển là vợ của Mộ Diễn Chi. Chỉ cần cô ấy đồng ý, lúc ly hôn chí ít có thể lấy vài trăm triệu từ Mộ Diễn Chi!”
Mộ Diễn Chi có rất nhiều tài sản.
Đừng nói là vài trăm triệu, thậm chí vài tỷ Mộ Diễn Chi cũng không quan tâm.
Anh ta gác chân lên bàn: "Cô cảm thấy trong tình cảnh này, Bùi Thanh Thiển tiếp cận bố tôi, làm cùng bố tôi. Mưu đồ của cô ta là gì?"
“Định để bố anh dịu dàng chăm sóc?” Joanna hỏi dò.
"Chăm sóc?” Bố mình là tên cặn bã vậy thật sao?
Cố Thừa Viễn tỏ ra khinh thường: "Nếu Mộ Diễn Chi và bố tôi ở cùng một chỗ, để cô chọn, thì cô sẽ chọn ai?"
Joanna không chút do dự: "Mộ Diễn Chi!"
“Cô thấy đấy, người không có đầu óc đều biết rằng sẽ phải chọn Mộ Diễn Chi, huống chi là loại người thông minh như Bùi Thanh Thiển.” Cố Thừa Viễn chán ghét Bùi Thanh Thiển, thích đối đầu với Bùi Thanh Thiển trên phương diện công việc.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh ta sẽ nói xấu Bùi Thanh Thiển.
Cố Thừa Viễn mở ngăn kéo ra, móc ra một hộp thuốc lá, rồi rút một điếu thuốc ngậm lên miệng: "Vậy nên là, sau này cô đừng đoán mò phương diện này, rất dễ để lộ IQ."
“Biết đâu được khẩu vị của cô ta khá mặn!” Joanna không phục.
“Cô ta có khẩu vị mặn, thì sau khi tốt nghiệp cũng sẽ không chọn kết hôn với Mộ Diễn Chi.” Cố Thừa Viễn châm thuốc rít một hơi, mới cảm giác được sự buồn bực trong lòng ngực thoáng chốc tan biến.
Joanna nói: "Lúc đó cô ta không hề nhận ra đó là bố anh!"
“Cô ta biết, hơn nữa cũng rất hợp tác với bố tôi.” Cố Thừa Viễn thổi ra một làn khói: “Lúc đó chỉ cần cô ta đồng ý, bố tôi nhất định sẽ không từ chối ở cùng cô ta.”
Bố anh là một người đàn ông rất bình thường...
Điểm này tất cả mọi người đều biết.
"..."
Joanna không thể tìm ra điểm công kích Bùi Thanh Thiển, lập tức có chút im lặng.
“Cô đi ra ngoài trước đi.” Cố Thừa Viễn thở dài một hơi: “Tôi muốn yên tĩnh một lát.”
Joanna còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt muốn khước từ của Cố Thừa Viễn, cô ta có chút do dự nhưng vẫn nuốt xuống.
Cửa văn phòng đẩy ra.
Sau đó được đóng lại.
Bố Cố tiện tay đặt lá đơn từ chức lên bàn, nói xin lỗi với Bùi Thanh Thiển: "A Thiển à, chuyện này là do Thừa Viễn làm không tử tế. Chú thay mặt nó xin lỗi cháu."
"Không sao đâu ạ." Bùi Thanh Thiển từ đầu đến cuối đều không quan tâm đến chuyện này.
Chẳng qua cô chỉ cảm thấy...
Cố Thừa Viễn không phải là một người cấp trên có đủ tư cách.
"Vậy thì..." Bố Cố cười có chút mất tự nhiên: "Chú có thể hỏi cháu một câu không?"
“Nếu quá đáng quá thì cũng đừng đề cập đến ạ.” Mộ Diễn Chi thản nhiên nói.
Biểu cảm của bố Cố càng thêm cứng đờ, nhìn về phía Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển thở dài: "Chú nói đi ạ."