"Bệnh viện cũng gần đây." Bùi Thanh Thiển không muốn làm phiền người khác, huống hồ đây còn là người chồng sắp ly hôn với mình: "Đi xe điện rất tiện, không cần phải đi ô tô."
"..." Mộ Diễn Chi không thể phản bác lại.
Bùi Thanh Mạch ngồi phía sau xe điện, quay đầu lại nhìn bóng dáng Mộ Diễn Chi khuất dần.
Nỗi nghi hoặc trong đầu càng ngày càng lớn.
Anh rể thật sự không thích chị sao?
Chưa được bao lâu, Mộ Diễn Chi lái xe đuổi theo.
Bùi Thanh Mạch cho rằng Mộ Diễn Chi sẽ lái xe đi thẳng, không ngờ Mộ Diễn Chi lại giảm tốc độ, không nhanh không chậm đi theo phía sau xe đạp điện.
Cậu kéo góc áo Bùi Thanh Thiển, nhỏ giọng nói: "Chị, anh ấy vẫn đi theo chúng ta, làm sao bây giờ ạ?"
"Để chị nghĩ cách cắt đuôi anh ấy." Bùi Thanh Thiển nhìn xung quanh và thấy một lối đi dành cho người đi bộ trong một con đường nhỏ, lập tức tăng ga lao đi.
Xe đạp điện đi vào con đường nhỏ hẹp, biến mất trong tầm mắt Mộ Diễn Chi.
Mộ Diễn Chi vô cùng phiền muộn, cho anh đi theo thăm bố mẹ vợ khó khăn như vậy sao?
Tuy buồn rầu, nhưng anh không vì vậy mà giận hờn, sau khi tỉnh táo lại bèn quay lại đường cái, dùng tốc độ bình thường đi đến bệnh viện.
Sau khi dừng xe, Mộ Diễn Chi đứng trước cửa chờ Bùi Thanh Thiển tới.
Cố Thừa Viễn vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy Mộ Diễn Chi thì đùa giỡn hỏi: "Sao cậu cũng tới đây vậy?"
Mộ Diễn Chi trầm mặt: "Chờ vợ tôi."
Cố Thừa Viễn cố ý trêu tức: "Vợ nào cơ?"
Mộ Diễn Chi đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Ngoại trừ Bùi Thanh Thiển ra thì tôi còn có người vợ nào khác à?"
"Không phải cậu sắp ly hôn với Bùi Thanh Thiển rồi à?" Cố Thừa Viễn thuận miệng hỏi: "Sau khi ly hôn lại định kết hôn với Joanna, cho nên tương lai Joanna cũng sẽ là vợ cậu, đúng không?"
Đây chính là kế hoạch từ trước đến nay của Mộ Diễn Chi.
Nhưng chính bản thân anh cũng không thể giải thích được, tại sao lúc Bùi Thanh Thiển đồng ý ly hôn, tự giác nhận hết thảy mọi lỗi lầm về mình, lại còn giữ khoảng cách với mình, anh lại luôn cảm thấy là lạ...
Nhưng anh lại không thể giải thích được rốt cuộc là lạ ở chỗ nào...
Tóm lại là muốn được tiếp xúc với Bùi Thanh Thiển nhiều hơn, lại không muốn để ý đến Joanna...
Sắc mặt Mộ Diễn Chi càng ngày càng khó coi.
"Hay là, giờ cậu không định kết hôn với Joanna nữa?" Cố Thừa Viễn cố tình hỏi.
Mộ Diễn Chi trầm mặc: "Kết hôn với Joanna chính là ao ước từ lúc tốt nghiệp tới bây giờ của tôi."
"Còn Bùi Thanh Thiển thì sao?" Cố Thừa Viễn hỏi ngược lại.
Mộ Diễn Chi hơi do dự: "Cô ấy là một điều ngoài ý muốn trong cuộc đời tôi."
"Đôi khi, một điều ngoài ý muốn xông vào cuộc đời cậu, mạnh mẽ cắm rễ vào cuộc đời cậu và biến thành vĩnh viễn." Từ những biểu hiện gần đây của Mộ Diễn Chi, Cố Thừa Viễn có thể nhìn ra được Mộ Diễn Chi đúng là thích Bùi Thanh Thiển.
Là bạn bè, đương nhiên anh ta hy vọng có thể sớm làm Mộ Diễn Chi nhận thức được chuyện này: "Nhưng có vài người, cậu cho rằng cô ấy là niềm ao ước của cậu, nhưng thật ra đấy chỉ là do cậu không chịu buông bỏ chấp niệm của mình mà thôi."
Mộ Diễn Chi bác bỏ: "Nếu là chấp niệm thì không thể dễ dàng buông tay được!"
Cố Thừa Viễn cười nói: "Đó chẳng qua là do chính cậu cảm thấy không thể buông tay mà thôi."
Mộ Diễn Chi đề phòng hỏi: "Cậu có ý gì?"
"Ý tôi là, vốn dĩ thứ mà cậu cho rằng chắc chắn không thể buông tay đó, cũng có thể bị vứt bỏ dễ như trở bàn tay." Cố Thừa Viễn đang nói, thì huông điện thoại di động vang lên, anh ta lấy điện thoại ra, nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, nở một nụ cười tự giễu: "Điều kiện tiên quyết là, cậu bằng lòng buông tay."
Mộ Diễn Chi nhìn anh ta xoay người đi vào trong bệnh viện, chất vấn: "Vậy nếu như tôi không chịu buông tay thì sao?"
Cố Thừa Viễn dừng lại, quay đầu: "Vậy nó sẽ quấn lấy cậu giống hệt như một cái đầm lầy, khiến cậu vuột mất tất thảy những thứ tốt đẹp."
Thấy bóng lưng Cố Thừa Viễn đã hoàn toàn biến mất ở bên trong, Mộ Diễn Chi nghiêm túc nghĩ, lẽ nào ý của Cố Thừa Viễn là Bùi Thanh Thiển chính là chấp niệm mà anh có thể buông xuống dễ như trở bàn tay?