Rõ ràng là cháu trai ruột, lại bị bà nội nói thành cháu rể, tâm trạng Mộ Diễn Chi như thế nào cũng không cần phải nói.
Mẹ Mộ thấy anh phiền muộn, liền cười nói: "Mẹ, đây là cháu dâu của mẹ, đứng bên kia là cháu đích tôn của mẹ."
Bà nội nhìn Mộ Diễn Chi một cái.
Mộ Diễn Chi ngồi bên cạnh Bùi Thanh Thiển.
Bà nội kiêu ngạo quay đầu: "Tôi chỉ nhớ tôi có một đứa cháu gái thôi, làm gì có cháu trai?"
Bùi Thanh Thiển không nhịn được cười: "Bà nội."
"Được rồi, bà biết con nhóc cháu lại muốn bênh nó mà!" Bà nội chỉ vào trán Bùi Thanh Thiển: "Nói đi, đêm khuya tới tìm chúng ta có chuyện gì?"
Mộ Diễn Chi ngước mắt, chợt phát hiện Bùi Thanh Thiển cũng đang nhìn mình, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Bùi Thanh Thiển lập tức dời tầm mắt: "Là như thế này, tài khoản ngân hàng của cháu có một vài vấn đề, cần dùng tới hộ khẩu ạ."
"Vậy sao." Bà nội vỗ tay Bùi Thanh Thiển: "Vậy cháu chờ chút, bà nội đi lấy cho cháu!"
Bà cụ nói xong liền đứng dậy đi lên tầng.
Trong lòng Mộ Diễn Chi cảm thấy nặng trịch.
Mẹ Mộ nhận ra Mộ Diễn Chi có gì đó không ổn: "Con trai, vẻ mặt của con sao vậy?"
"Không có gì ạ!" Mộ Diễn Chi quay đầu nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển nhìn bóng lưng bà nội, hoàn toàn không chú ý đến anh.
Tâm trạng Mộ Diễn Chi càng thêm nặng nề, chưa li dị mà đã làm như không thấy anh rồi...
Nếu thật sự ly hôn, chẳng phải cô sẽ dứt khoát không nhìn anh luôn sao?
Nghĩ tới đây không hiểu sao Mộ Diễn Chi lại thấy khó chịu, anh chủ động mở miệng: "Thanh Thiển, hay là em cứ nói thẳng đi?"
Lúc này Bùi Thanh Thiển mới nhìn anh: "Nói thẳng cái gì?"
Thấy cô nhìn sang, đột nhiên Mộ Diễn Chi cảm thấy tâm trạng mình khá hơn nhiều: "Nói thẳng là tài khoản ngân hàng vốn không có vấn đề gì cả, chỉ là muốn lấy hộ khẩu để ly hôn với tôi."
Bà nội đang đi xuống lập tức sững sờ ngây người tại chỗ, quay đầu nhìn Bùi Thanh Thiển với vẻ mặt không thể tin được.
Bùi Thanh Thiển mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì...
Mẹ Mộ nhìn Mộ Diễn Chi rồi lại nhìn bà nội, bất đắc dĩ thở dài, thấy bà nội chuẩn bị quay đi, bà liền bước tới đỡ bà nội đi lên tầng: "Đây là chuyện vợ chồng son bọn trẻ, để bọn trẻ tự giải quyết."
Mặc dù bà nội có bất mãn, nhưng vẫn còn giữ lý trí, nhờ mẹ Mộ đỡ đi lên trên tầng.
Nhìn thấy biểu hiện của hai người, Bùi Thanh Thiển biết sẽ không thể lấy được hộ khẩu nên lập tức đứng dậy rời khỏi nhà cũ.
Mộ Diễn Chi chắc chắn hai người bọn họ không thể chia tay, tâm trạng liền trở nên tốt hơn, đi theo phía sau Bùi Thanh Thiển, không quên giải thích: "Tôi không thích gạt người."
"Nhưng không phải là anh muốn li dị sao?" Bùi Thanh Thiển quay đầu lại, đứng đối diện với Mộ Diễn Chi: "Mộ Diễn Chi, hôm nay anh vạch trần tôi trước mặt bà nội rồi, bà nội nhất định sẽ sinh ra cảnh giác, mai mốt muốn hỏi bà nội lấy hộ khẩu còn khó hơn lên trời!"
"Tôi biết." Mộ Diễn Chi cúi đầu.
Thái độ của anh khiến Bùi Thanh Thiển càng nhìn càng không hiểu: "Mối tình đầu của anh không phải đã về nước rồi sao? Không phải anh muốn tái hợp với cô ấy sao?"
Mộ Diễn Chi đã sớm nói với Bùi Thanh Thiển về quan hệ của anh với mối tình đầu, thế nhưng khi nghe thấy chính miệng Bùi Thanh Thiển nhắc tới mối tình đầu, anh lại có chút khó chịu, thậm chí hơi... chột dạ.
Anh nghĩ đến một hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Đúng vậy."
"Vậy bây giờ anh định thế nào đây?" Bùi Thanh Thiển hất cằm hỏi.
Mộ Diễn Chi bị hỏi thì trả lời: "Tôi cũng không biết."
"Được rồi." Bùi Thanh Thiển nhận ra mình có hơi mất khống chế, cô rất ghét mình như thế này, cô hít sâu một hơi rồi mở miệng nói: "Tôi sẽ nghĩ biện pháp lấy được hộ khẩu, lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh."
"Được." Mộ Diễn Chi đồng ý.
Bùi Thanh Thiển kéo cửa ghế phụ, đang chuẩn bị ngồi lên thì chợt nghe tiếng chuông điện thoại di động...
Có người gọi cho Mộ Diễn Chi.
Cô nhìn lướt qua, thấy trên màn hình hiện tên Joanna gì đó thì liền hiểu, lập tức đóng cửa bên ghế phụ lại, rồi đứng ở ven đường bắt xe.
"Tôi đưa em về!" Mộ Diễn Chi kéo cánh tay Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển đẩy tay Mộ Diễn Chi ra: "Không cần, anh đi tìm cô ấy đi."
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển ngồi vào, nói tài xế địa chỉ nhà mình, rồi vẫy tay với Mộ Diễn Chi đang đứng ở phía ven đường, chiếc xe nghênh ngang rời đi.
Ven đường vắng vẻ chỉ còn lại một mình Mộ Diễn Chi.
Tiếng chuông điện thoại của anh vẫn không ngừng vang lên.
Bỗng nhiên Mộ Diễn Chi có hơi mất kiên nhẫn, ấn nút tắt máy, qua vài giây, Joanna lại gọi điện thoại tới...
Anh đành ấn nút trả lời.
"Diễn, vợ anh không cho anh nghe điện thoại sao?"
Joanna ngập ngừng hỏi.
Mộ Diễn Chi hít sâu một hơi: "Không liên quan đến cô ấy."
"Vậy anh đang bận à?" Joanna hớn hở hỏi.
Mộ Diễn Chi vốn không bận gì, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại trả lời: "Ừm."
"Vậy là anh không có thời gian tới gặp em rồi..." Trong giọng nói Joanna mang theo tiếng khóc nức nở, đáng thương: "Làm sao bây giờ, vừa nãy em phát sốt, hiện tại rất khó chịu, anh tới với em được không?"