"..." Cố Thừa Viễn nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thiển, lưỡng lự hồi lâu mới nói ra nỗi nghi hoặc trong lòng mình: "Tình hình kinh tế của cô cũng không dư dả, vậy tại sao cô còn muốn ký vào cái đơn ly hôn khắc nghiệt kia?"
"Tôi không muốn nợ anh ấy." Bùi Thanh Thiển thẳng thắn nói: "Năm đó vốn dĩ anh ấy không yêu tôi, nhưng tôi lại dùng đủ mọi thủ đoạn để khiến anh ấy kết hôn với tôi, trở thành chồng tôi..."
Tuy cô đang nở cười, nhưng nụ cười lại có chút gượng gạo: "Đấy cũng coi như là tôi nợ anh ấy, nếu lúc ly hôn mà còn đòi hỏi nhiều thì trong lòng tôi sẽ rất áy náy."
"Cô dùng đủ thủ đoạn để kết hôn với cậu ta?" Hình như Cố Thừa Viễn ngửi thấy một thông tin bát quái.
Chuyện này là thật à?
Sao anh ta chưa từng nghe thấy Mộ Diễn Chi kể chuyện này?
"Ừ." Bùi Thanh Thiển cản chiếc xe kế tiếp lại, không định kể rõ ràng cho Cố Thừa Viễn mà cùng Bùi Thanh Mạch lên xe, rời khỏi bệnh viện.
Chiếc xe nhập vào đường cái.
Cố Thừa Viễn một mình đứng tại chỗ nghi hoặc.
Năm đó không phải Mộ Diễn Chi bị ép buộc nên không còn cách nào khác mới chọn bừa một người phụ nữ và kết hôn sao?
Sao vào miệng Bùi Thanh Thiển lại thành cô ấy dùng đủ thủ đoạn để kết hôn rồi?
Trực giác của Cố Thừa Viễn nói cho anh ta biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, câu chuyện bát quái này quấy nhiễu đầu óc của Cố Thừa Viễn, anh ta điên cuồng liên hệ với tất cả những người biết chuyện lúc ấy, nhưng câu trả lời của tất cả mọi người đều giống hệt nhau...
"Không phải lúc đó Mộ Diễn Chi bị Joanna vứt bỏ ngay tại lễ đính hôn, cộng thêm bị gia đình ép kết hôn nên mới chọn bừa một người phụ nữ để kết hôn sao? Còn có ẩn tình gì được nữa chứ?"
Xem ra những chuyện mà mọi người biết đều không khác gì mấy so với anh ta.
Cố Thừa Viễn đặt điện thoại di động xuống, vẻ mặt càng thêm ý vị thâm trường...
Xe taxi dừng lại trước cửa khu nhà, sau khi thanh toán tiền xe và đi đến dưới lầu, một bóng đen đi tới từ phía cầu thang.
Dáng người Mộ Diễn Chi cao ráo, rắn rỏi, anh mặc một bộ âu phục, đứng trong màn đêm tĩnh mịch, toàn thân toát lên vẻ lạnh nhạt.
Anh chậm rãi đi tới trước mặt Bùi Thanh Thiển.
"Tới đấy à?" Bùi Thanh Thiển nhìn anh một cái, lấy điện thoại di động ra: "Vừa nãy tôi còn đang suy nghĩ làm thế nào để chuyển lại số tiền mà anh bù vào cho tôi..."
Mộ Diễn Chi đè tay cô lại, quay đầu nói với Bùi Thanh Mạch: "Em lên lầu trước đi, anh có chuyện muốn nói với chị em."
Bùi Thanh Mạch không yên tâm nhìn Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển cười, nói với cậu: "Em đi lên trước đi! Nếu như có chuyện gì thì chị sẽ gọi em."
Lúc này Bùi Thanh Mạch mới bước từng bước lên lầu.
Trước cầu thang chỉ còn lại hai người.
Bùi Thanh Thiển chủ động lên tiếng: "Tôi không nhớ rõ lúc đó bố tôi còn thiếu cụ thể là bao nhiêu, anh chờ tôi kiểm tra lại một chút, tôi sẽ lập tức chuyển lại cho anh ngay."
"Bùi Thanh Thiển!" Mộ Diễn Chi tức giận hô lên: "Em nghĩ tôi tới để đòi tiền à?"
Bùi Thanh Thiển không để ý tới anh, sau khi kiểm tra lại con số cụ thể, cô lập tức chuyển khoản cho Mộ Diễn Chi ngay trước mặt anh: "Chắc chắn là không phải rồi, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô nghĩa như vậy."
Hai người đã ở chung với nhau mấy năm, ít nhiều gì Bùi Thanh Thiển cũng hiểu một chút về Mộ Diễn Chi.
Tuy tính cách của anh rất lạnh lùng, nhưng về bản chất thì không xấu.
Ít nhất là rất rộng rãi với người nhà.
Mộ Diễn Chi tức giận đè tay Bùi Thanh Thiển lại: "Vậy mà em còn..."
"Đã có người giúp tôi ứng số tiền này rồi." Bùi Thanh Thiển cầm cổ tay Mộ Diễn Chi gạt ra: "Cho nên..."
"Người khác giúp em ứng tiền thì em phải trả lại tiền cho tôi sao?" Cô làm như vậy khiến cơn tức giận của Mộ Diễn Chi hoàn toàn bùng nổ, anh trừng mắt nhìn Bùi Thanh Thiển: "Lẽ nào với em, dùng tiền của tôi không bằng dùng tiền của một người xa lạ sao?"
Tốt xấu gì anh cũng là chồng cô!
Cô không dựa vào anh mà lại đi dựa vào người khác...