Mộ Diễn Chi len lén nhìn thoáng qua phòng bếp.
Bùi Thanh Thiển đã rửa sạch rau, bây giờ đang thái rau, chẳng mấy chốc đã thái xong.
Trong lòng anh bỗng nhiên có chút mất mát, cúi đầu: "Đúng vậy."
"Nếu vậy thì tốt nhất là cậu nhanh chóng chia tay với Bùi Thanh Thiển đi." Cố Thừa Viễn nhắc nhở, làm như vậy thì dù là đối với cậu ấy hay là đối với Bùi Thanh Thiển thì cũng có thể hạ mức độ tổn thương xuống thấp nhất.
Mộ Diễn Chi không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình lúc này, chẳng có chút vui vẻ mà còn buồn buồn...
Trầm mặc hồi lâu, anh mới nói: "Ừ."
Sau khi hai người kết thúc cuộc nói chuyện, Bùi Thanh Thiển cũng đã nấu cơm xong, bèn bưng thức ăn ra bàn ngoài phòng khách, gọi hai người họ: "Qua ăn cơm đi."
"Hôm nay có món gì vậy?" Mộ Diễn Chi hỏi.
"Thịt bằm xào ớt xanh, tôm luộc, rau cải và canh cà chua trứng." Bùi Thanh Thiển xới trước cho hai người họ một bát cơm, sau đó lại xới cho mình một bát.
Cô vùi đầu vào ăn cơm, tỏ ra vẻ 'từ chối nói chuyện'.
Mộ Diễn Chi ngồi đối diện với cô, nhìn cô gái đã từng rất dịu dàng tao nhã, ăn nói khéo léo, trang nhã, bây giờ cô ngồi trước mặt mình mà lại không chịu nói một câu nào với anh khiến trong lòng anh rất khó chịu, bèn chủ động tìm đề tài nói chuyện: "Vợ..."
Bùi Thanh Thiển bình tĩnh ngắt lời anh: "Chỉ vài ngày nữa là chúng ta đã lấy đơn ly hôn rồi, sau này anh cứ gọi thẳng tên tôi đi!"
Nhưng Mộ Diễn Chi lại không muốn gọi thẳng tên cô, bèn cố tình đổi sang chủ đề khác: "Tôi nghe nói em đang tìm việc làm à?"
"Ừ." Bùi Thanh Thiển gật đầu, múc cho mình một bát canh cà chua trứng, nhấp nhẹ một ngụm, cảm thấy độ nóng đã ổn, bèn liên tục ăn thêm vài ngụm nữa.
"Sao không nộp hồ sơ vào tập đoàn Mộ thị?" Mộ Diễn Chi nghĩ, chắc chắn sau khi ly hôn sẽ không thể gặp cô được nữa.
Nếu như có thể thuyết phục Bùi Thanh Thiển làm việc cho công ty mình thì họ sẽ có cơ hội gặp nhau.
Anh cũng không cần ngày nào cũng vắt óc tìm lý do để được gặp Bùi Thanh Thiển.
"Không thích hợp." Bùi Thanh Thiển thẳng thắn trả lời: "Đã ly hôn rồi mà còn làm việc với nhau thì sẽ khiến mối tình đầu của anh hiểu nhầm."
"Cô ấy không thế đâu!" Mộ Diễn Chi thốt ra.
Bùi Thanh Thiển buồn cười nói: "Phụ nữ vốn rất nhạy cảm, có đôi khi ngoài miệng nói không thèm để bụng nhưng thật ra trong lòng lại rất chú ý."
"Vậy em thì sao?" Mộ Diễn Chi nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thiển.
Mình?
Bàn tay đang cầm bát canh của Bùi Thanh Thiển chợt khựng lại: "Tôi không có tư cách đấy."
Trái tim chợt nhói lên như bị kim châm, ánh mắt Mộ Diễn Chi né tránh: "Em là vợ của tôi, nếu như ngay cả em mà cũng không có tư cách để bụng thì ai có chứ?"
"Người anh yêu." Bùi Thanh Thiển đã ăn cơm xong, nhìn đồng hồ trên tay một chút, bây giờ là mười hai giờ rưỡi...
"Nhưng việc cô ấy có để ý hay không cũng không quan trọng!" Mộ Diễn Chi cố ý chuyển qua đề tài này: "Em tới công ty để làm việc chứ đâu phải để yêu đương với tôi."
Bùi Thanh Thiển cười nói: "Nếu là làm việc thì cho dù làm ở công ty nào cũng không khác gì nhau nhỉ!?"
"Đương nhiên là khác!" Mộ Diễn Chi nghiêm túc trả lời: "Em đã ở nhà làm nội trợ năm năm, bây giờ đi xin việc, chắc chắn không có công ty nào muốn nhận em."
"Không thử thì làm sao biết được?" Bùi Thanh Thiển không định giải thích nhiều với Mộ Diễn Chi, sau này, cho dù là chuyện công việc hay sinh hoạt thì cũng đều là chuyện cá nhân của cô.
Cô muốn tự mình xử lý.
Bùi Thanh Thiển vẫn luôn tự hiểu rõ: "Biết đâu tôi lại được nhận."
"Nhưng lỡ không được nhận thì cuộc sống sau này của em phải làm sao?" Mộ Diễn Chi quan tâm nói: "Em không cần phải tỏ ra mạnh..."
"Vậy thì cũng là chuyện cá nhân của tôi." Bùi Thanh Thiển lãnh đạm từ chối ý tốt của anh.
Mộ Diễn Chi thấy Bùi Thanh Thiển tỏ ra xa cách như thế thì tim đập mạnh một hồi lâu, cuối cùng ấp úng lên tiếng: "Nếu vậy thì tôi cũng không tiện tiếp tục khuyên em nữa."
"Ừ." Bùi Thanh Thiển đáp lời cho có lệ.
Mộ Diễn Chi nói tiếp: "Nhưng nếu em không có tiền tiêu thì có thể liên hệ với tôi..."