Cố Thừa Viễn nhìn khuôn mặt của cô gái xưa nay luôn trầm tĩnh ôn hòa hiện lên vẻ bất mãn, nhướng mày suy nghĩ thì khẽ cười và nói: "Bà nội cậu ấy rất thích cô, nếu như không dùng cách này khiến mọi người nghĩ cô đã phản bội Mộ Diễn Chi thì e là cả đời này bà ấy cũng sẽ không hết hy vọng với cô."
Tất nhiên là Bùi Thanh Thiển đã tức giận đến mức nói không nên lời.
Vì để bà nội hết hy vọng với cô mà bảo cô vượt quá giới hạn, phát sinh quan hệ với một người xa lạ?
Bùi Thanh Thiển cố kìm nén cơn tức giận, nhìn về phía Mộ Diễn Chi bên cạnh: "Chuyện này là ý của anh phải không?"
Mộ Diễn Chi thấy Bùi Thanh Thiển tức giận thì lập tức giải thích trong vô thức: "Ý của bọn tôi chỉ là bảo em tìm một người đàn ông phối hợp diễn kịch với em chứ không bảo em phải thật sự vượt quá giới hạn."
Diễn kịch...
Mà thôi?
Bùi Thanh Thiển thấy hai người kia tỏ ra 'việc này không liên quan đến mình' thì vô cùng thất vọng.
Hồi lâu sau, cô mới lên tiếng: "Muốn tôi làm như thế nào?"
Mộ Diễn Chi không ngờ Bùi Thanh Thiển sẽ đồng ý, cơ thể chợt cứng đờ tại chỗ.
Cố Thừa Viễn nhận ra phản ứng của Mộ Diễn Chi có gì đó không đúng, bèn nhìn Mộ Diễn Chi một chút rồi lại nhìn Bùi Thanh Thiển một chút...
Trực giác nói cho anh ta biết, tình cảm của Mộ Diễn Chi với Bùi Thanh Thiển tuyệt đối không đơn giản.
Nhưng đến tận bây giờ cái thằng ngu Mộ Diễn Chi này vẫn chưa nhận ra tâm ý thật sự của mình...
Thu hồi tầm mắt của mình lại, anh ta không tiếp tục trêu chọc Bùi Thanh Thiển nữa mà giải thích: "Chỉ cần giả vờ qua lại với tôi ở bên ngoài là được."
Bùi Thanh Thiển trầm mặc hồi lâu rồi quay đầu nhìn Mộ Diễn Chi và hỏi: "Anh cũng đồng ý?"
Cổ họng Mộ Diễn Chi khô khốc: "Nếu như em không muốn thì chúng ta có thể đổi cách khác."
Ý là...
Anh cũng không phản đối.
Trái tim Bùi Thanh Thiển lập tức như rơi xuống đáy vực sâu, tất cả chờ mong với Mộ Diễn Chi cũng lập tức tiêu tan thành mây khói ngay tại giờ phút ấy, cô rủ mắt xuống: "Lúc nào hai người thấy có thể bắt đầu thì nói với tôi, tôi sẽ phối hợp thật tốt với hai người."
Mộ Diễn Chi nghe thấy lời của cô thì trái tim lập tức đau dữ dội.
Cố Thừa Viễn bèn đi tới và ôm lấy hông của Bùi Thanh Thiển, ngả ngớn nói: "Cứ để mọi chuyện thuận theo dòng chảy là tốt nhất, tôi thấy là làm bây giờ luôn đi!"
Bùi Thanh Thiển không thích gần gũi với người khác, lạnh nhạt đánh tay anh ta: "Đi thôi."
Cố Thừa Viễn nhướng mày với cô: "Ôm hông một cái mà cũng đánh tôi? Cô làm thế hình như hơi thiếu tình người thì phải!?"
Bùi Thanh Thiển không thèm để ý tới anh ta, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cố Thừa Viễn vội đuổi theo.
Lúc Cố Thừa Viễn ngả ngớn với Bùi Thanh Thiển, ánh mắt Mộ Diễn Chi vô thức rơi vào trên tay Cố Thừa Viễn.
Đột nhiên anh cảm thấy tay Cố Thừa Viễn vô cùng chướng mắt.
Bùi Thanh Thiển đi vào phòng khách trước.
Trong lúc họ nói chuyện với nhau, nhân viên của công ty dọn nhà đã thu dọn xong đồ đạc và để toàn bộ lên xe.
Lúc cô đi tới, tài xế bảo cô kiểm tra lại xem có quên thứ gì không.
Sau khi xác định đã lấy hết những thứ muốn lấy, cô chủ động tạm biệt Mộ Diễn Chi và Cố Thừa Viễn.
Sau khi xuống lầu, cô định lên xe của công ty dọn nhà để rời đi.
Cố Thừa Viễn đuổi theo: "Để tôi đưa cô đi!!"
"Không cần." Bùi Thanh Thiển từ chối.
Cô không hề có thiện cảm với Cố Thừa Viễn...
Nói đúng hơn là cô rất ghét loại đàn ông đa tình như Cố Thừa Viễn.
Vì vậy, cô luôn cố gắng né tránh việc ở riêng một chỗ với Cố Thừa Viễn.
"Tôi cũng không muốn tiễn cô, nhưng vì anh em nên tôi đành phải hy sinh một chút." Cố Thừa Viễn mở cửa xe, ngồi vào trong xe, thấy Bùi Thanh Thiển không định lên xe thì ghé vào cửa sổ và nói: "Còn nữa, tuyệt đối đừng hiểu lầm tôi có ý gì với cô, tôi chỉ làm theo kế hoạch mà chúng ta đã nói lúc nãy mà thôi."
Anh ta đang nhắc nhở cô đừng quên phối hợp diễn kịch đấy à?
Trong lòng Bùi Thanh Thiển rất khó chịu, cuối cùng chọn ngồi ở phía sau.
Cố Thừa Viễn liếc nhìn Bùi Thanh Thiển qua kính chiếu hậu: "Hình như cô không thích tôi thì phải?"
"Anh nghĩ nhiều rồi." Bùi Thanh Thiển quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nếu như không ghét tôi thì lúc thấy tôi vẻ mặt cô sẽ không như thế." Hai tay Cố Thừa Viễn đặt trên vô lăng, lại nhìn lén Bùi Thanh Thiển một cái.
Bùi Thanh Thiển không phải là mỹ nữ cao cấp nhưng vẻ ngoài của cô lại khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
"Vậy tôi nên biểu cảm như thế nào?" Bùi Thanh Thiển vẫn không thèm nhìn Cố Thừa Viễn.
Cố Thừa Viễn cười nói: "Vui vẻ."
"..." Bùi Thanh Thiển ngước mắt, liếc nhìn Cố Thừa Viễn một cái rồi thu tầm mắt lại, tiếp tục giữ yên lặng.
"Khắp Mặc Thành này, chỉ có cô là vẫn thờ ơ khi nhìn thấy tôi." Cố Thừa Viễn thẳng thắn nói: "Nếu những người phụ nữ khác có cơ hội tiếp xúc thân mật với tôi thì chắc chắn là đã yêu thương nhung nhớ tôi từ lâu rồi."
"Chắc chắn không phải chỉ có tôi là không động lòng với anh." Bùi Thanh Thiển bình tĩnh giải thích: "Chẳng qua là tôi vừa khéo xuất hiện trước mặt anh mà thôi."
"Vậy à?" Cặp mắt hoa đào của Cố Thừa Viễn hơi nhếch lên: "Nhưng tôi lại cảm thấy cô có địch ý với tôi."
Bùi Thanh Thiển cười nói: "Cảm giác của anh đúng rồi đấy."
"Cô ghét tôi?" Cố Thừa Viễn hứng thú hỏi.
Bùi Thanh Thiển thản nhiên trả lời: "Giúp Mộ Diễn Chi viết ra một đơn ly hôn như vậy, anh nghĩ tôi còn có thể có thiện cảm với anh được nữa à?"
"Cô bất mãn với đơn ly hôn?" Cố Thừa Viễn cảm thấy rất bất ngờ, anh ta cứ tưởng Bùi Thanh Thiển chẳng thèm để ý.
"Ừ." Bùi Thanh Thiển cũng không phủ nhận: "Rõ ràng không cần thừa nhận đã vượt quá giới hạn là cũng có thể rời thành phố rồi, thế mà lại muốn tôi thừa nhận đã vượt quá giới hạn..."
Cô ngừng một chút rồi lại nói tiếp: "Nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó tin nhỉ!?"
Cố Thừa Viễn thật sự không ngờ Bùi Thanh Thiển lại có thể bình tĩnh như vậy: "Cô thích Mộ Diễn Chi sao?"
Đây là câu hỏi mà anh ta tò mò nhất lúc nay.