Cậu Mộ Muốn Tái Hôn

Chương 140: Yêu Thầm Khổ Quá



Yêu thầm, đã quá đau khổ rồi.

Bước vào cung điện hôn nhân với người mình yêu thầm còn cay đắng hơn.

Yêu anh nhưng không thể nói rz...

Biết rằng anh đã có người mình thích, nhưng cũng không thể ghen, chỉ có thể âm thầm lên ý tưởng, chỉ cho anh cách làm cho người ấy hạnh phúc, điều này chính là cực hình.

May mắn thay, cực hình này cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.

“Anh không muốn nhận lời chúc phúc của em!” Mộ Diễn Chi không muốn ở bên cạnh Joanna lâu dài: “Em cũng sẽ không gặp được một người đàn ông yêu em và em cũng yêu người đó!”

Em chỉ có thể ở bên cạnh anh, làm vợ của anh và sống bên anh cả đời mà thôi!

Nhưng……

Nếu như em thực sự muốn được yêu thương...

Từ đầu đến cuối Mộ Diễn Chi vẫn không thể thốt ra được nửa câu đó.

Vậy thì anh... cũng có thể yêu em.
“Được rồi, đã muộn lắm rồi.” Bùi Thanh Thiển dửng dưng vẫy tay với anh, thực ra không cần Mộ Diễn Chi phải nói, cô cũng biết ...

Cô không thể có được tình yêu nữa.

Thứ nhất, cô sẽ không thể yêu ai khác ngoài trừ Mộ Diễn Chi.

Thứ hai, những người khác cũng không thể thích cô.

Cô nhàn nhạt nói: “Đã đến lúc về nhà rồi.”

Mộ Diễn Chi muốn nói điều gì đó nữa, nhưng Bùi Thanh Thiển đã bước vào thang máy, nhìn cửa thang máy đóng lại, anh cứ đứng yên tại chỗ rất lâu vẫn không nhúc nhích.

Tầng trên.

Bùi Thanh Thiển bước vào phòng khách, đổi sang dép lê, không ngờ Bùi Thanh Mạch vẫn chưa ngủ, cô không muốn để Bùi Thanh Mạch phát hiện ra cảm xúc của mình không ổn, nên cô điều chỉnh lại biểu cảm và mỉm cười: “Đã muộn như vậy mà còn chưa ngủ sao?”

“Vừa định ngủ thì nghe thấy tiếng có người đẩy cửa. Em nghĩ là chị đã về.” Bùi Thanh Mạch kỳ lạ nhìn tờ giấy trên tay: “Nhưng em mở cửa ra thì không thấy gì cả, nhưng...”
Cậu giơ tờ giấy trong tay lên: “Em lại nhìn thấy cái này ở cửa.”

“Cái gì?” Bùi Thanh Thiển tiện tay nhận lấy.

Trên mặt của tờ giấy trắng viết.

“Thiển Nhi, hôm nay em thật đẹp.”

Ở một mặt khác viết.

“Còn có hai ngày nữa.”

Lại là người đó...

Bùi Thanh Thiển liên tục nhìn những dòng chữ trên tờ giấy.

“Chị.” Bùi Thanh Mạch tiến sát đến trước mặt cô, tò mò hỏi: “Hôm nay em đẹp lắm là có ý gì?”

“Còn phải hỏi?” Bùi Thanh Thiển cốc đầu cậu: “Là khen chị của em xinh đẹp đấy.”

“Chuyện này không phải là đang nói thừa sao?” Bùi Thanh Mạch rất chán ghét: “Chị gái của em rõ ràng là ngày nào cũng xinh đẹp!”

Bùi Thanh Thiển buồn cười hỏi cậu: “Em biết khen người khác như vậy từ khi nào đấy?”

“Những gì em nói rõ ràng là sự thật.” Bùi Thanh Mạch lật tờ giấy: “Vậy còn hai ngày nữa là có ý gì?”
Có nghĩa là, nếu hai ngày nữa mà cô còn không lôi kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối đó ra được...

Đối phương sẽ cướp đi người mà cô quan tâm.

Bùi Thanh Thiển xoa đầu Bùi Thanh Mạch và tùy tiện giải thích: “Có thể viết bừa vậy thôi.”

“Thật sao?” Bùi Thanh Mạch nghi ngờ hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Bùi Thanh Thiển cười nói với cậu: “Em đi ngủ đi, ngày mai dậy chị sẽ phụ đạo bài tập cho em.”

“Được.” Bùi Thanh Mạch bán tín bán nghi quay lại phòng ngủ.

Bùi Thanh Thiển dựa vào ghế sô pha, nghịch mảnh giấy, ánh mắt dần trở nên lãnh đạm.

Muốn làm tổn thương người mà cô quan tâm?

Cũng phải xem xem liệu anh ta có cái bản lĩnh đó không!

Nhà họ Mộ.

Mộ Diễn Chi bước vào phòng khách với vẻ mặt nặng nề.

“Con về rồi à?” Mộ Tư hỏi, sau đó hất cằm chỉ tay về phía đối diện: “Mẹ con biết bố muốn nói chuyện với con trong phòng sách, nên bây giờ bà ấy đang đợi ở đó…”
“Ừm.” Mộ Diễn Chi ngồi xuống đối diện với ông.

“Nhưng chủ đề mà chúng ta sắp nói không thích hợp để bà ấy nghe, vậy chúng ta hãy nói ở đây.” Mộ Tư nói xong ý định muốn nói chuyện ở đây, liền hỏi: “Con thật sự muốn ly hôn với con bé sao?

Mộ Diễn Chi gật đầu: “Vâng.”

“Tại sao?” Mộ Tư muốn biết suy nghĩ thực sự của anh: “Là bởi vì con thích con bé à?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv