Tần Như dừng bước, quay đầu liếc Mộ Diễn Chi, rồi mặc kệ anh, tiếp tục đi lên tầng.
“Thanh Thiển à.” Bà nội có rất nhiều chuyện muốn nói với Thanh Thiển.
Bà ấy nắm tay Thanh Thiển, luyến tiếc không nỡ buông, lẩm bẩm nói từng câu từng câu: “Trong cuộc hôn nhân này, nó muốn ly hôn, cháu chỉ có thể chấp nhận, quá bị động…”
Bùi Thanh Thiển thấy bà nội bảo vệ cô như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi: “Không sao ạ.”
“Tí nữa bà đưa sổ hộ khẩu cho cháu.” Bà nội nghẹn ngào nói: “Cháu muốn ly hôn thì cùng nó đi công chứng ly hôn, không muốn ly hôn cũng được.”
Bà nội dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Mặc kệ quyết định như thế nào thì bà nội và Tần Như đều đứng ở bên cháu.”
Được bà nội và Tần Như bảo vệ mà Bùi Thanh Thiển thấy hốc mắt cay cay: “Cảm ơn bà nội.”
“Có chuyện…” Bà nội cố gắng nén lại nước mắt, nhưng nước mắt vẫn rơi: “Bà muốn, nếu cháu và Diễn Chi không còn tiếp tục thì đừng xa lạ với bà nội.”
Bà nội nói thêm: “Nếu có thể thì cứ coi bà nội và Tần Như thành người nhà của cháu được không?”
Bùi Thanh Thiển trịnh trọng gật đầu: “Vâng ạ!”
Bà nội vỗ tay Bùi Thanh Thiển, trong lòng luôn thấy nuối tiếc, cô gái tốt như vậy mà…
Nhà bọn họ không giữ được?
“Mẹ!”
Tần Như đứng trên tầng, rầu rĩ gọi.
Bà nội ngẩng đầu lên nói: “Lấy sổ hộ khẩu rồi thì xuống đi, con còn đứng trên đó làm gì?”
“Sổ hộ khẩu…” Tần Như không biết nói như nào.
“Để trong ngăn kéo đó!” Bà nội bảo bà ấy nơi để sổ hộ khẩu: “Ở ngay đó mà con còn không tìm nổi?”
“Con tìm đi tìm lại mấy lần.” Tần Như nhìn bà nội: “Nhưng đều chẳng thấy.”
Bà ấy đi xuống tầng, tới bên cạnh bà nội hỏi: “Mẹ nghĩ kỹ lại xem, trước đó có đưa chìa khóa cho ai không?”
“Ai hả…” nhắc tới bà mới nhớ tới: “Gọi điện cho Mộ Tư!”
Mấy hôm trước Mộ Tư có về, nói muốn lấy cái gì trong ngăn kéo của bà.
Bà nội cũng chẳng nghĩ nhiều, lấy chìa khóa đưa cho Mộ Tư!
Bà nội bực mình: “Gọi nó về ngay!”
“Vâng ạ.” Tần Như lấy điện thoại gọi cho Mộ Tư theo lời bà nội: “Chồng, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Có chuyện gì không?” Người đàn ông không trả lời câu hỏi của bà ấy.
“À có, anh về nhà một chuyến đi.” Tần Như bình tĩnh nói.
“Chuyện gì, có quan trọng không?” Mộ Tư nghe tới đó đã đoán ngay được mục đích của cuộc gọi này: “Hiện tại anh rất bận, nếu không có gì quan trọng thì vài ngày nữa anh về…”
Tần Như nghiêm giọng cắt ngang lời ông ấy: “Hai giờ sau, tôi phải thấy ông ở nhà.”
Mộ Tư: “...”
“Nếu trong vòng hai giờ, anh còn không về.” Thái độ của Tần Như lúc này rất lạnh lùng: “Vậy khi nào Diễn Chi và Thanh Thiển đi lấy giấy ly hôn, chúng ta cũng đi lấy luôn.”
Mộ Tư đã không giúp con trai cứu vãn cuộc hôn nhân, còn kéo theo cả cuộc hôn nhân của mình: “Vợ à, em đừng kích động!”
“Tôi rất bình tĩnh.” Tần Như gằn từng chữ: “Cũng rất nghiêm túc.”
Mộ Tư thẳng thắn trả lời: “Anh về nhà ngay đây!”
Cứ như thể ông ấy không về nhà đúng thời gian quy định, Tần Như sẽ ly hôn với ông ấy ngay, hiện tại ông ấy chỉ cần nửa tiếng là về đến nhà.
Gấp gáp đi vào phòng khách, thấy mọi người ngồi trên ghế sô pha, ông ấy ho vài tiếng, cố gắng bày ra dáng vẻ người bề trên: “Mẹ, vợ.”
Mọi khi bà nội nhìn ông ấy đã không ưa, giờ còn phá hỏng kế hoạch của bà nội, bà nội càng cảm thấy bực, giơ tay ra hỏi: “Sổ hộ khẩu đâu?”