“Tôi cũng vậy.” Từ trước tới nay Tần Như luôn bới móc.
Hai người đều phủ nhận làm cho Joanna rất lúng túng, cô ta lập tức cãi lại: “Cho dù mấy người không phải vì Bùi Thanh Thiển mà thay đổi thái độ với cháu, vậy Mộ Diễn Chi thì sao?”
Cô ta nói tiếp: “Trước khi Bùi Thanh Thiển xuất hiện, anh ấy luôn coi cháu là người quan trọng mất…”
“Joanna.” Mộ Diễn Chi lạnh lùng gọi tên cô ta.
Joanna quay người lại, đối diện với anh.
Cô ta muốn xem xem, Mộ Diễn Chi định giải thích với cô ta như thế nào!
Mộ Diễn Chi lạnh nhạt nói: “Không có ai nguyện đứng một chỗ chờ cô cả đời.”
“Anh nói như vậy là vì bên cạnh anh có Bùi Thanh Thiển…” Joanna nóng lòng nói: “Nếu không có cô ta…”
“Cô đi về đi, tôi không muốn thấy cô xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Mộ Diễn Chi nghiêm túc trả lời.
Joanna không dám tin vào tai mình, cô ta nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, nhưng vẫn không thấy anh thừa nhận mình sai, cô ta tức giận giậm chân, hung dữ cảnh cáo: “Mộ Diễn Chi, anh sẽ phải trả giá vì những lời này!”
Nói xong, cô ta căm tức trợn mắt trừng Bùi Thanh Thiển một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Sao không đuổi theo?” Bùi Thanh Thiển quay sang nhìn Mộ Diễn Chi đứng im không nhúc nhích ở bên cạnh.
“Để cô ấy bĩnh tâm đã.” Mộ Diễn Chi thờ ơ nói với Bùi Thanh Thiển: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
“Không cần đâu.” Bùi Thanh Thiển khẽ cười nói: “Trên đường có nhiều xe, tôi gọi một chiếc đưa về là được rồi.”
“Đã muộn thế này, mà em lại là con gái, nguy hiểm lắm.” Mộ Diễn Chi không lòng vòng: “Để anh đưa em.”
Joanna cũng là phụ nữ mà…
Bà nội và Tần Như đưa mắt nhìn nhau, hai người cùng bĩu môi.
Đều là phụ nữ mà đãi ngộ khác biệt ghê…
Thế mà còn không biết người mình thích là ai…
Thật là quá ngu ngốc!
“Anh có thời gian thì đi nghĩ cách dỗ dành mối tình đầu của anh đi.” Bùi Thanh Thiển nhắc nhở: “Cô ấy trẻ, lại còn xinh đẹp, sẽ rất dễ xảy ra chuyện.”
Đúng lúc này có một chiếc xe taxi đi qua.
Bùi Thanh Thiển vẫy tay gọi: “Tôi đi trước.”
“Thanh Thiển, hay là để chúng ta đưa con về?” Tần Như đề nghị.
“Muộn lắm rồi, nếu đưa con về, mọi người về đến nhà cũng đã rạng sáng.” Xe dừng lại trước mặt Bùi Thanh Thiển, cô kéo mở cửa sau, ngồi vào xe: “Con đi xe taxi, mọi người về luôn đi.”
“Cháu gái ngoan…” Bà nội không nỡ lòng chia tay Bùi Thanh Thiển.
Tần Như nhắc nhở: “Là cháu dâu.”
Bà nội không quan tâm lời nhắc nhở của Tần Như, bà bước lại gần, cúi người sát cửa xe, dáng vẻ tội nghiệp giống như người già chỉ cần một người bầu bạn: “Sáng mai không đi làm thì nhớ qua bà nội chơi.”
“Vâng ạ.” Bùi Thanh Thiển đồng ý: “Mọi người cũng nhanh về nghỉ ngơi, giữ gìn sức khoẻ.”
“Ừm!” Trong giây lát, tâm trạng của bà nội thay đổi.
Bùi Thanh Thiển vẫy tay tạm biệt mọi người.
“Vợ!” Mộ Diễn Chi không biết tại sao khi nghe Bùi Thanh Thiển sắp đi lại cảm thấy hoảng hốt.
Hai chân như mất khống chế đi tới gần cô.
Hai người đối mặt qua cửa xe.
Bùi Thanh Thiển thấy xe bắt đầu di chuyển thì khách sáo chào tạm biệt: “Tạm biệt.”
Gương mặt cô, cả chiếc xe taxi cũng khuất dần trong tầm mắt.
Bỗng nhiên Mộ Diễn Chi thấy hoảng loạn, lý trí chưa kịp tiếp nhận cảm xúc đột ngột xuất hiện, cơ thể đã lao vọt vào trong xe.
Hai tay nắm chặt tay lái, chân giẫm chân ga, miệng hét to: “Mọi người cứ về trước đi, con đi theo cô ấy.”
Tần Như nhìn hướng hai chiếc xe rời đi, thở dài nói: “Hiện tại con rất nghi ngờ nó có phải con ruột con hay không!”
Người con gái mình yêu bị chọc giận bỏ chạy, vẫn thờ ơ như không.
Mà người con gái mình không yêu, bắt xe taxi về nhà thì lại muốn đi theo đưa về!
Quan trọng là đã quan tâm người ta đến như vậy rồi…
Mà còn cho rằng mình thích Joanna!
“Hay chúng ra đến bệnh viện điều tra xem năm đó có ôm nhầm bé con không?” Bà nội kiến nghị.
Tần Như gật đầu: “Ngày mai đi!”
“Để ngày kia đi.” Bà nội trịnh trọng nói: “Chiều mai chúng ta phải giúp Thanh Thiển chọn đàn ông!”