“Dù sao cũng tốt hơn tổng giám đốc Mộ.” Dụ Hoa Đình bình tĩnh bác lại: “Không quan tâm vợ mình, chỉ quan tâm mối tình đầu.”
Mộ Diễn Chi muốn phản bác lại nhưng lời còn chưa thoát ra khỏi miệng đành phải nuốt vào…
Vì anh bỗng nhận ra, Dụ Hoa Đình nói rất đúng.
Sống chung với Bùi Thanh Thiển mấy năm nay, công việc anh rất bận, ngay cả thời gian nghỉ cũng eo hẹp…
Khỏi nói đến chuyện quan tâm Bùi Thanh Thiển.
“Này này!” Cố Thừa Viễn phát hiện thấy mùi thuốc súng giữa hai người ngày càng nồng nặc, chỉ sợ tiếp tục nói chuyện tiếp, hai người này lao vào đánh nhau luôn…
Anh ta lại đưa đẩy chủ đề về ăn cơm: “Hẳn là chúng ta nên nói chuyện ăn cơm trước thì hợp lý hơn?”
“Hình như hai người này không muốn ăn.” Bùi Thanh Thiển muốn rút tay ra.
Mộ Diễn Chi lại cầm chặt lấy.
Bùi Thanh Thiển ngạc nhiên nhìn Mộ Diễn Chi.
Mộ Diễn Chi quay mặt đi: “Là anh ta không muốn.”
“Tôi muốn mọi người ăn vui vẻ chút thôi mà.” Dụ Hoa Đinh đã đạt được mục đích nên cũng chuyển sang bàn chuyện ăn gì: “Thanh Thiển không ăn được cay, vậy chúng ta ăn gì đó thanh đạm chút?”
Nói xong, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn hai người nắm tay…
Cô dùng cách này để ám chỉ anh ta và cô không thể sao?
Trong lòng Dụ Hoa Đình tràn ngập sợ hãi, con ngươi tối tăm u ám.
Trước kia cô chưa kết hôn, anh ta tỏ tình với cô, cô từ chối.
Bây giờ cô sắp ly hôn…
Mà vẫn giữ khoảng cách với anh ta, không cho anh ta cơ hội gần gũi.
“Oki!” Cố Thừa Viễn tán thành.
Mộ Diễn Chi không ý kiến.
Mọi người đều nhất trí, cuối cùng là đến nhà hàng Trung.
Nhà hàng này lấy dưỡng sinh làm chủ đạo, xem menu rồi mới biết, Dụ Hoa Đình thấy trên bàn có mấy món cay.
Anh ta hỏi: “Món này là ai gọi?”
“Tôi.” Cố Thừa Viễn ngồi xuống cạnh anh ta: “Sao vậy? Anh có ý kiến gì?”
“Dạ dày Thanh Thiển không tốt.” Dụ Hoa Đình cau mày, chắc chắn trước khi vào nhà hàng này Cố Thừa Viễn đã biết chuyện đó rồi.
“Mấy món đó là gọi cho anh ăn.” Cố Thừa Viễn gác tay lên tựa ghế: “Chẳng phải anh không cay không thích à?”
Dụ Hoa Đình nghe đến đó, cuối cùng cũng hiểu ý Cố Thừa Viễn…
“Anh là khách, ba người chúng tôi là chủ nhà, hơn nữa có một mình anh là khách, chúng tôi phải chiêu đãi anh là điều tất nhiên.” Cố Thừa Viễn nghiêm túc nhất có thể: “Nếu chỉ gọi món thanh đạm, không có món anh thích, nếu truyền tới tai người khác, lại trách chúng tôi chiêu đãi không chu toàn.”
Câu nói này như giải thích, tại sao lại gọi mấy món đó, chứ thực chất là nhắc nhở anh ta, ba người bọn họ là người một nhà.
Còn anh ta là khách…
Để anh ta chú ý chừng mực, đừng nhớ nhung Bùi Thanh Thiển, quay sang mà nhắm vào Mộ Diễn Chi.
Dụ Hoa Đình nghiêm túc quan sát Cố Thừa Viễn.
Lúc trước nghe người ta đồn, Cố Thừa Viễn chỉ là cái bao cỏ…
Nhưng bây giờ nhìn lại, anh ta không giống như mấy lời đồn nhảm.
Anh ta không quan tâm nói: “Thanh Thiển bị đau dạ dày, tất nhiên Thanh Thiển lớn nhất.”
“Thật sao?” Cố Thừa Viễn sát lại gần Bùi Thanh Thiển, híp mắt cười: “Thư ký Bùi, bạn học này của cô, đối xử với cô…”
Còn chưa nói hết cũng đủ để mọi người nghe hiểu.
Đương nhiên Bùi Thanh Thiển cũng hiểu ý anh ta, cười uyển chuyển: “Chắc là sợ tôi ly hôn xong không ai thèm lấy, nên mới dùng cách này nâng cao giá trị bản thân tôi lên.”
“Thanh Thiển, đừng nói đùa.” Dụ Hoa Đình nói rất chắc chắn: “Nếu cậu ly hôn xong, sợ là có không ít người bằng lòng lấy cậu.”
Mà anh ta…
Chắc chắn cũng là một trong những người bằng lòng cưới Bùi Thanh Thiển.
Cố Thừa Viễn thấy Dụ Hoa Đình chỉ kém bày tỏ rõ với Bùi Thanh Thiển, cố ý cường điệu thân phận Bùi Thanh Thiển trước mặt Dụ Hoa Đình, mong sao Dụ Hoa Đình thu liễm một chút: “Mộ phu nhân của chúng ta lại được nhiều người chào đón như vậy sao?