Đây là một tai nạn, là một hồi hạo kiếp!
Đối với Hoành Thiên tộc mà nói, thân là một trong Tứ đại tôn tộc, bọn họ chẳng bao giờ gặp phải thú hải như vậy. Khi đàn thú trăm vạn con kia nhảy vào trong tinh không của Hoành Thiên tộc, tất cả tộc nhân của Hoành Thiên tộc đều khiếp sợ, cả Sa Thổ linh khoanh chân ngồi trên ngôi sao khổng lồ kia nữa.
Lão già này kinh ngạc nhìn Hạc trọc lông đang kêu gào trong tinh không, nhìn đàn thú trăm vạn con sau lưng hắn kia, mặt lộ nụ cười khổ.
Rốt cục hắn đã hiểu, vì sao Tô Minh muốn mình vây khố Hoành Thiên lão tổ một tháng.
- Con hạc này... hình như ta có chút ấn tượng...
Lão già nhìn chằm chằm vào Hạc trọc lông, lâm vào trầm tư. Chỉ là hắn đã sống quá quá lâu rồi, trí nhớ lắng đọng rất dày, không phải nhất thời có thể tìm ra được, cẩn phải có thời gian nhớ lại mới có thể tìm được ấn tượng trong những năm tháng kia.
- Đám con cháu Hoành Thiên tộc, đi ra tiếp khách đi
Hạc trọc lông đắc ý rống to, đàn thú sau lưng cũng gào thét dũng mãnh lao tới, chớp mắt đã tràn ngập vô biên vô hạn.
Thậm chí Hạc trọc lông không cần cố ý dẫn dắt thí đám thú kia cũng khuếch tán truy kích, bắt đầu hủy diệt tất cả mọi thứ ngăn cản phía trước chúng.
Hạc trọc lông cần làm là không ngừng xông tới cho tới khi đến điểm cuối của Hoành Thiên tộc. Sau đó, nó đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hoành Thiên tộc nằm trong phạm vi tới 100 tu chân tinh, trong nháy mắt tuôn ra vô số khí thế mạnh mẽ. Có mấy vạn người lao ra khỏi ngôi sao, thế nhưng khi nhìn thấy biển thú trong tinh không, lập tức sắc mặt đại biến.
Thần sắc Hạc trọc lông vô cùng đắc ý, hưng phấn ào rú, không ngừng vọt tới trước, cho đến một lúc lâu sau, ngoài thân thể nó và Minh Long xuất hiện một luồng hào quang chói sáng. Tia sáng này lóe lên, Hạc trọc lông và Minh Long bỗng nhiên biến mất.
Ngoài tinh không của Hoành Thiên tộc, Tô Minh và Xích Hỏa hầu đứng đó, nhìn Hoành Thiên tộc phía xa. Bên cạnh bọn họ lóe lên ánh sáng trắng, Hạc trọc lông và Minh Long xuất hiện. Hầu như trong nháy mắt khi bọn họ xuất hiện, Xích Hỏa hầu liền nâng tay phải lên. Lập tức một biển lửa bao phủ lấy Hạc trọc lông và Minh Long.
Tô Minh cũng vung tay phải theo. Một lực phong ấn bỗng nhiên xuất hiện. Hắn và Xích Hỏa hầu dốc hết sức, bao phủ mật hoa Phong Thần trên người Hạc trọc lông. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
- Thần Nguyên tinh hải, tinh thạch của ông!!
Hạc trọc lông vừa được truyền tống trở về, sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía Tô Minh.
- Đợi thú hải trùng kích xong, ngươi cũng có thể vơ vét tinh thạch rồi.
Tô Minh nhìn về phía Hoành Thiên tộc xa xa, hai mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng, thản nhiên nói.
- Không được, hiện tại ta muốn đi. Chẳng may bị bọn chúng mang đi thì sao?
Hạc trọc lông trừng mắt nhìn, lo lắng nói.
- Trên người ngươi còn có mật hoa Phong Thần, đi là chết đấy.
Tô Minh nhìn Hạc trọc lông, nói.
- Mật hoa Phong Thần sao?
Hạc trọc lông liếm liếm đầu lưỡi, hít sâu một hơi. Động tác này lập tức khiến Tô Minh phải nhìn lại, thậm chí vẻ mặt hắn trong chớp mắt này cũng biến hóa.
Hắn tinh tường phát hiện ra, khi Hạc trọc lông hít một hơi này, khí tức của mật hoa Phong Thần trên người rõ ràng biến mất trong nháy mắt. Thậm chí trong cơ thể nó cũng không còn tồn tại nữa, giống như đã bị hấp thu triệt để vậy.
- Chút mật hoa Phong Thần này, ông đây không coi ra gì. Ngươi xem, hiện giờ có còn đâu.
Hạc trọc lông nhìn vẻ mặt Tô Minh, lập tức đắc ý, thân thể run rẩy, nhoáng một cái liền biến thành một con chó vàng, còn thử nhe răng với Tô Minh.
Minh Long đứng một bên, giờ phút này đã cuồng nhiệt vô cùng với Hạc trọc lông rồi. Trong mắt nó, Hạc trọc lông giờ hầu như không gì không thể làm được.
- Ồ? Tiểu Tô Tô, ngươi sao còn chưa mở phong ấn ra, để cho hạc gia gia đi ra ngoài. Ta cho ngươi biết nhé Tiểu Tô Tô, mỗi một nhịp thở ngươi lãng phí của hạc gia gia là có mấy trăm tinh thạch bị người khác cướp đi đó. Đó là tinh thạch của ta, của ta!!!
Hạc trọc lông kêu lớn. Nó tự kiềm chế mình, biết vừa rồi lập công lớn, biết Tô Minh dù sao cũng không răn dạy mình, cho nên mới càng đắc ý.
Tô Minh trầm mặc một lát, cười khổ mở phong ấn ra. Xích Hỏa hầu cũng im lặng thu hỏa diễm lại. Hạc trọc lông lập tức sáng bừng hai mắt, thân thể nhoáng một cái tiến thẳng về phía Hoành Thiên tộc.
Giờ phút này Minh Long vẫn có vẻ ngoài của một con chó đen lớn, vội vàng đuổi theo. Tốc độ của hai con chó này rất nhanh, rõ ràng không kém gì lúc bỏ chạy vừa rồi, lao thẳng về phía Hoành Thiên tộc.
Có thể tưởng tượng được là bọn họ tiến đến sẽ khiến Hoành Thiên tộc trả giả lớn về tinh thạch trong hạo kiếp này thế nào.
Tô Minh lắc đầu, vừa cất bước cũng đi về phía Hoành Thiên tộc đang bị thú hải lao dũng mãnh vào kia. Tốc độ của hắn không nhanh nhưng vào lúc bước vào Hoành Thiên tộc kia, bên tại lại nghe tiếng nổ vang và tiếng gào thét ngập trời rồi.
Tô Minh đi tới chỗ Sa Thổ linh kia đang ngồi trên tu chân tinh khổng lồ. Đứng ở nơi đó, hắn nhìn tinh không xa xa, sau đó hai mắt nhắm nghiền.
Ánh mắt của hắn dù nhắm lại nhưng thần thức của hắn lại bỗng tản ra. Đây là thần thức Ách Thương, có thể bao phủ một phạm vi rất xa.
Hắn thấy được hung thú vô biên vô hạn kia, trong gào rú lại không thấy Hạc trọc lông đâu nữa, bị một loạt hành động của Hạc trọc lông kích động, lửa giận bừng bừng, tùy ý hủy diệt tất cả mọi thứ ở đây.
Cho dù bọn chúng cũng hiểu là Hạc trọc lông không có liên quan tới Hoành Thiên tộc nhưng trong phẫn nộ, bọn chúng sẽ không để ý tới những điều này. Dù là thú đàn chém giết lẫn nhau hay đám người Hoành Thiên tộc kia có ý đồ phản kích cũng trở thành điểm kích nổ trong trận hạo kiếp này.
Khí tức máu tanh tràn ập, kích thích hung thú càng nhiều hơn. Chúng lao lên, hủy diệt từng ngôi sao. Bọn chúng giết chóc, tạo thành vết thương không thể khép miệng đối với Hoành Thiên tộc.
Thậm chí bọn chúng còn tự giết lẫn nhau, tạo thành chiến tranh, cũng phá hoại thật lớn với Hoành Thiên tộc.
Đây là một hồi hạo kiếp, một hồi thịnh yến đầy máu tanh.
Trước đàn thú này, trừ phi là Hoành Thiên tộc có một Chưởng Duyên Sinh Diệt thứ hai, bằng không mà nói, cho dù là cường giả Kiếp Dương cũng không cách nào ngăn cản được.
Tô Minh còn thấy Hạc trọc lông. Thằng này và Minh Long xuyên qua từng tu chân tinh, dáng vẻ không ngừng biến đổi, hóa thành đủ loại hung thú gào thét, sau đó mang theo vẻ hưng phấn bay ra khỏi tu chân tinh, lúc lại nhảy vào trong tộc nhân Hoành Thiên tộc, trong lúc đối phương khiếp sợ thì trực tiếp cướp đoạt túi trữ vật.
Hành động của bọn chúng cực kỳ hung hăng càn quấy, nhưng trong hạo kiếp thế này cũng không phải đặc biệt đáng để ý.
Nhìn một lúc, Tô Minh thu hồi thần thức. Hắn không cần phải quan sát nữa. Trong vô số Sa Thổ dưới chân này, tiếng động ầm ầm vang vọng. Đó là Hoành Thiên lão tổ phẫn nộ tới cực điểm đang gào rú và bạo phát. Hiển nhiên hắn đã cảm nhận được biến hóa ở bên ngoài.
- Hoành Thiên tộc đã vì chuyện năm đó mà trả giá lớn rồi.
Tô Minh mở mắt.
- Ta biết rõ ngươi có thể nghe được. Ngươi thân là Chưởng Duyên Sinh Diệt, ta đúng là không phải đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi hãy nghe cho kỹ đây... Ngươi muốn giết ta cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
- Việc này là cái giá tộc ngươi phải trả, Tô mỗ sẽ không đến làm loạn nữa. Nhưng... Nếu như ngươi đuổi giết ta thì ngươi hãy chuẩn bị cho tốt đi. Bị phong ấn một lần nữa, cả tộc đàn sẽ bị thú hải diệt sát.
- Mà nếu như có lần thứ hai thật, vậy thì không phải chỉ có trăm vạn hung thú mà ta sẽ dùng hết khả năng kéo tới càng nhiều hơn, để cho Hoành Thiên tộc các ngươi về sau chỉ còn lại mình ngươi. Sau đó chúng ta không chết không ngừng!
- Đây là uy hiếp của Tô Minh ta đối với ngươi!
Tô Minh lạnh nhạt nói, giọng nói vang vọng bốn phía, cũng có thể xuyên vào mặt đất, rơi vào tai Hoành Thiên lão tổ kia.
Hầu như trong nháy mắt khi lời nói của Tô Minh truyền ra, lập tức tiếng gào thét và nổ vang trong mặt đất biến mất, hóa thành sự tĩnh mịch.
- Ngươi là tu sĩ tới từ ngoại vực. Tu sĩ các người giảng đạo, tu thiên đạo. Ngươi dẫn hung thú hủy diệt tộc ta, có phù hợp với đạo của ngươi không!!!
Hoành Thiên lão tổ rầu rĩ nói vọng ra từ trong Sa Thổ cầu.
- Đạo...
Tô Minh trầm mặc, ngẩng đầu nhìn tinh không.
- Lão phu từng tiếp xúc không ít với tu sĩ ngoại vực, bất kỳ đại năng nào đều có đạo của mình. Lão phu suy nghĩ, muốn biết đạo của ngươi là gì.
- Chỉ vì một việc nhỏ năm, vì sư tôn của ngươi bị đuổi, không hề tử vong. Thân hắn mang Đệ Ngũ Thạch, bị người tranh đoạt là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Dù là lão phu không ra tay thì cũng sẽ có người khác ra tay.
- Mà ngươi bởi chuyện này, ngay cả ngàn năm sau cũng muốn mạt sát tộc ta. Nói cho lão phu nghe, đạo của ngươi là gì!
Tiếng rầu rĩ trong Sa Thổ tinh vang lên, ngay cả Sa Thổ linh cũng mở mắt nhìn về phía Tô Minh.
Hắn cũng muốn biết đạo của Tô Minh là gì.
Tô Minh trầm mặc.
- Ngươi không có đạo. Ngươi trống rỗng!
Trong Sa Thổ cầu truyền ra tiếng cười to của Hoành Thiên lão tổ. Tiếng cười của hắn mang theo sự tang thương, nhưng cũng mang theo vẻ khuây khỏa. Tiếng cười kia vang vọng, chấn động cho Sa Thổ cầu này run rẩy.
- Ngươi là một người không có đạo, càng không có đạo tâm. Trong thiên địa Tam Thiên Đại Đạo, bảy vạn chín ngàn tiểu đạo, không có thứ nào thuộc về ngươi. Ngươi nhìn như Sát đạo nhưng trên thực tế căn bản không phải. Ngươi nhìn như Diệt đạo như chân chính không phải Diệt Sinh!
- Trận chiến này lão phu thất bại rồi. Ngươi yên tâm, lão phu sẽ không đi tìm ngươi gây chuyện nữa. Bởi vì ngươi không có đạo, ngươi không xứng để lão phu giết. Bởi vì trong pháp tắc của trời xanh này, người không có đạo chẳng khác nào đã không có tương lai rồi.
- Ta sẽ nhìn xem ngươi đi về hướng hủy diệt, nhìn một ngày nào đó trong tương lai ngươi mê mang, cho tới khi không còn tồn tại nữa!
Tiếng cười vang vọng. Tô Minh vẫn trầm mặc như trước.
- Cái gì là đạo?
Tô Minh quay đầu, nhìn về phía Sa Thổ lão nhân.
- Ta là Tiên Linh, không tu đạo, nhưng có biết một chút... Đạo là chuẩn tắc cho hành vi của tu sĩ các ngươi, là đường dưới chân ngươi. Về những thứ khác thì ta không nói rõ được.
- Nhưng ta biết được là người có đại đạo mới có thể tu tới Chưởng Duyên. Dù là Tiên Linh như ta cũng có đạo do trời ban cho trong cõi u minh.
- Đây không phải là số mệnh mà là một loại đạo không rõ, là dấu vết của đạo. Theo dấu vết này mà đi, kiên định đạo tâm của mình mới phá vỡ được tất cả ngăn cách, đi tới cuối cùng.
Lão già Sa Thổ trầm mặc một chút, chậm rãi nói.