Biểu tình của Tô Minh vẫn lạnh lùng, hắn ôm Hứa Tuệ, ngẩng đầu nhìn thân hình to lớn trên trời và khuôn mặt tái nhợt.
Trên bầu trời vang tiếng thở dài, người khổng lồ đôi mắt vẫn khép, cùng với tiếng thở dài là lời nói quanh quẩn.
"Đây là tộc ta yêu mến...chúng nó là con dân của ta...ngươi...nên táng trong hư vô..."
Lời nói lúc ngừng lúc nối truyền khắp tám hướng, mang theo uy nhiếp hồn hồn, dường như phép tắc tồn tại trong thanh âm kia. Khoảnh khắc tiếng nói cất lên, đất cát xung quanh Tô Minh bỗng nhiên xoay tròn, thân thể cao lớn trên bầu trời hơi há mồm. Lực hút không thể tả phát ra từ miệng nó, sa mạc bay lên, thật nhiều cát lao hướng mồm người khổng lồ. Đất cát quanh Tô Minh xoay tròn thành gió lốc, cuốn lấy người hắn, định nuốt lấy hắn.
"Linh hồn tàn phá cũng mưu toan trừng phạt Tô ta?" Tô Minh cười lạnh.
Hứa Tuệ đã hôn mê không hay biết những chuyện xảy ra, cô ngã trong ngực Tô Minh, không nhúc nhích.
Tô Minh tay trái ôm Hứa Tuệ, giơ lên tay phải mạnh ấn xuống đất, mặt đất rung lên, vòng xoáy xung quanh khựng lại. Cùng lúc đó, thân hình Tô Minh không cần bị sức hút kéo đi mà tự động vọt lên trời, lao hướng mồm người khổng lồ.
Tô Minh ở giữa không trung tay phải ấn pháp quyết chỉ tới trước, lập tức trước mắt hắn xuất hiện một ngọn núi!
Núi này hơn một nửa là màu trắng, bàng bạc như mây, chỉ có vị trí trên mép là một mảnh màu đen hóa thành hình dạng lệ quye. Lệ quỷ nửa người nằm sấp trên đá núi, tay phải nâng một con dơi đen.
Đây chính là Đạo Quỳ sơn mà Tô Minh thu hoạch được ở Ngọc gia.
Báu vật này không cần thần nguyên cũng khởi động được, uy lực không tầm thường. Tô Minh lấy ra nó, tùy tay chỉ, Đạo Quỳ sơn liền phóng to vô hạn, lao hướng người khổng lồ trên trời.
Người khổng lồ trên trời vẫn nhắm mắt, nhưng động tác hút càng nhanh hơn, chỉ nhanh một chút nhưng lực lượng thần thông biến ảo ra bùng phát gấp đôi. Gió hút lấy như trở thành lưỡi dao bắn hướng Đạo Quỳ sơn lao đến. Núi run rẩy, Tô Minh lại ấn pháp quyết tay phải chỉ vào núi.
Lập tức trên Đạo Quỳ sơn phát ra tiếng thét, lệ quỷ như sống lại, thoát khỏi Đạo Quỳ sơn, rít gào. Con dơi trong tay phải của nó phát ra tiếng rít, lao ra, hóa thành cầu vồng vọt hướng người khổng lồ trên trời.
Chính lúc này, người khổng lồ trên trời giống như người bình thường đã hí vào thì phải thở ra. Nó hoàn thành động tác hút khí xong miệng mạnh thở khí ra.
Cuồng phong rít gào, Đạo Quỳ sơn xuất hiện nhiều khe nứt, bắn ngược ra sau, ngay cả lệ quỷ gầm rống cũng không thể đông lại thân hình, sắp bị thổi tán, còn có con dơi không thể tới gần.
Tô Minh cảm giác cuồng phong ập vào mặt như muốn thổi tán hắn dung vào hư vô. Tô Minh bắn ngược ra sau, đau nhức thấu xương, Hứa Tuệ trong ngực hắn cũng có dấu hiệu thịt xương tách rời.
Tô Minh vụt xoay người, dùng lưng mình thành bức tường đối kháng cuồng phong, hắn nhìn thấy dưới đất ông lão thể ảo trào phúng và đắc ý, thấy mấy vạn tộc nhân Sa Thổ tộc xung quanh khát máu cùng hưng phấn.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, tay phải ấn pháp quyết, cắn đầu lưỡi phun ngụm máu. Máu dung hợp với ấn quyết liền hóa thành sương khói ầm vang, bên trong sương đỏ có một tảng đá trắng bỗng lao ra. Thái Bình Hữu Tượng huyễn hóa, đá to cỡ bàn tay nhanh chóng phình to ra, chớp mắt hóa thành một con voi to đạp trời. Cùng lúc đó, cái cân to lớn xuất hiện, có tiếng rít sắc nhọn vang vọng, là lệ quỷ lúc trước khi thấy cái cân thì bắt lấy.
Tóc dài của Tô Minh bay phần phật, quần áo tốc lên, trong mắt phù văn thần nguyên chớp lóe, mỗi lần lóe lên sẽ khiến uy nhiếp của Thái Bình Hữu Tượng càng lớn.
"Lệ quỷ!" Tô Minh gầm lên.
Lệ quỷ cầm cân mạnh xoay người, thân hình to vô hạn, cán cân cùng biến lớn ra, kích cỡ, mạnh yếu của nó quyết định bởi lực thần nguyên từ Tô Minh bao nhiêu. Nếu Tô Minh có đủ lực thần nguyên thì nó sẽ là vô hạn!
"Xứng tượng!" Tay phải Tô Minh ấn pháp quyết, lại phát ra giọng lạnh lùng.
Lệ quỷ rít gào, thân hình khổng lồ nâng lên quả cân, vung một cái. Thái Bình Hữu Tượng đáp xuống bàn cân, bên kia Đạo Quỳ sơn hóa thành quả cân.
"Tượng này...nặng bảy lượng tám tiền!"
Tô Minh mấy lần sử dụng lệ quỷ xứng tượng, đã lần mò ra chút quy luật. Khi xứng tượng càng nặng càng tốt, đại biểu lực thần nguyên ngưng tụ nhiều ít. Cân địch thì càng nhẹ càng tốt, đại biểu có thể uy yếu bao nhiêu sức chiến đấu của đối phương.
Hiện tại cùng với xứng tượng, thanh âm của lệ quỷ, con voi to trên bàn cân ngửa đầu gầm rống, nhảy vọt lên, dùng tốc độ khó thể hình dung lao hướng người khổng lồ trên trời. Tốc độ của nó cực nhanh, đón gió, ầm một tiếng va chạm vào thân hình khổng lồ trên trời.
Tiếng nổ ngập trời, chấn động tám phương, sóng gợn bàng bạc từ khung trời dạt ra bốn phía. Tô Minh hộc máu, bắn nhanh ra sau, mắt lóe tia sáng.
"Thần nguyên..." Người khổng lồ trên trời phát ra giọng ồm ồm, lạnh lùng.
"Ngươi là một linh hậu giả, nhưng cũng sẽ tán vào hư vô." Người khổng lồ lên tiếng, mắt vẫn không mở ra nhưng tay phải từ từ nâng lên lao hướng Tô Minh, xé gió lao đến.
Ngón tay nó to lớn làm Tô Minh như đối diện chưởng duyên sinh diệt!
Giây phút sống chết, Tô Minh lập tức ở sâu trong lòng kêu gọi Ách Thương phân thân.
'Ách Thương!!!'
Tô Minh giơ lên tay phải vung tới trước, từ dưới nâng lên. Cùng với kêu gọi trong lòng hắn, trời đất ầm ầm, sau lưng Tô Minh có một ảo ảnh to lớn huyễn hóa ra.
Đó là một cái cây, là thể ảnh chiếu Ách Thương phân thân của Tô Minh.
Cây vừa xuất hiện thì tu vi của Tô Minh bùng phát theo, cùng lúc đó bàn tay người khổng lồ trên trời bỗng dừng giữa không trung.
"Ách Thương!!!" Người khổng lồ mở ra một con mắt.
Con mắt màu vàng, đồng tử dựng đứng, bên mép có lửa đốt cháy, nhìn chằm chằm thể Ách Thương hư ảo đằng sau lưng Tô Minh.
Tô Minh không nói tiếng nào, hắn phải kêu gọi Ách Thương phân thân đến, nhất định phải trước tiên ngưng tụ ra ảnh chiếu phân thân. Sau khi ảnh chiếu xuất hiện thì có thể lấy hồn hắn làm đường dẫn, mở ra con đường hư vô, khiến Ách Thương phân thân xuyên qua đến. Hiện tại thể ảnh chiếu đang nhanh chóng ngưng tụ, cần hơn mười giây mới mở ra con đường hư vô được.
"Trong ca dao cổ xưa, tiền linh Ách Thương may mắn có được lực lượng bất tử, ngươi...lại biến yếu ớt như vậy. Truyền thuyết là thật sự...Không lẽ truyền thuyết, đúng là thật...." Người khổng lồ trên trời mắt trái nhìn ảo ảnh Ách Thương Tô Minh, thì thào.
"Mỗi sau một kỷ phương kiếp thì diệt sinh lại mở lực luân hồi, lại lần nữa tạo ra chúng sinh ca dao. Trong ca dao sẽ lại xuất hiện danh ngạch bất tử, tất cả linh hồn chúng sinh đều có khả năng viết vào ca dao, đưa đi thiên thuyền tới trời mênh mông, trong một kỷ phương kiếp bất tử đời đời. Ngươi yếu ớt như vậy, tồn tại còn cổ xưa hơn ta, bây giờ...ngươi cũng đến tận cùng."
Người khổng lồ trên trời bỗng cất tiếng cười, thanh âm như sấm đánh, tay phải chững lại giữa không trung chợt tăng tốc lao hướng Tô Minh.
Tô Minh con ngươi co rút, giơ lên tay phải, hít sâu một hơi. Ách Thương phân thân của hắn còn cần vài giây mới đến được, nhưng hiện tại tính thời gian thì cánh tay người khổng lồ trên trời sẽ đến trước.
Tô Minh đã sẵn sàng sẽ tiến vào mảnh vỡ không gian, phối hợp với nó, Ách Thương phân thân của hắn có thể hoàn chỉnh xuyên qua.
Trong hồn của Tô Minh, hơi thở mảnh đá đen tỏa ra, bên ngoài người hắn khuếch tán từng đợt sóng gợn. Ngay khi Tô Minh định bước vào trong mảnh vỡ không gian thì bỗng xảy ra biến dị.
Người khổng lồ trên trời, khi tay phải của nó cách Tô Minh mấy ngàn mét thì lại ngừng, cánh tay run rẩy, mắt trái mạnh mở ra lộ con ngươi đỏ rực, cuốn bão tố xoay vòng.
Đây là lần đầu tiên nó mở hẳn hai mắt.
Hai con mắt đồng tử hoàn toàn khác nhau vào giây phút này lộ ra vẻ khó tin, run rẩy không chỉ cánh tay phải còn có thân hình của nó. Nó run bần bật, dường như bầu trời chấn động theo, sóng gợn quanh quẩn, người khổng lồ trên trời lộ vẻ kích động chưa từng có.
"Trên người của ngươi..."
"Ta cảm nhận được..."
"Đây không chỉ là lực lượng Ách Thương..."
"Đây là...là..hơi thở của diệt sinh chi chủng!!!"
"Tuyệt đối không sai, ta từng đi chỗ Diệt Sinh lão nhân ba vạn lần, hiến tế vô số nhưng vẫn không đạt được danh ngạch...."
"Ngươi không phải là Ách Thương...ngươi là Diệt Sinh Tiền lại mở ra!!!" Người khổng lồ trên trời run rẩy, đôi mắt lộ ra kích động không thể che giấu.
Nó vội rụt lại tay phải, thân hình ở trên trời bỗng xoay chuyển, không còn là nằm mà đứng dậy. Cùng với nó đứng dậy, trời đất ầm vang, đứng ở dưới chân nó không biết nó rốt cuộc cao bao nhiêu, vô biên vô hạn. Nhưng nó không đứng thẳng dậy mà chậm rãi khom người, quỳ trước mặt Tô Minh! T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn
"Xin tha thứ ta đã xúc phạm, xin lại cho ta tư cách có được bất tử, xin...trong lúc người mở ra ca dao lại thì viết tên của ta, Sa Thổ Linh, tuế vận quyến thường lâm."
Tô Minh ngẩn ra, chợt nhớ đến Mảnh đá đen có tên khác, diệt sinh chi chủng, cũng nhớ tới trên con thuyền cổ xưa rách nát trong trời sao, và ông lão trên thuyền, những điều hắn đã trông thấy.
"Ca dao cổ xưa..." Bên tai Tô Minh như vang vọng thanh âm từng xuất hiện.