"Ta...hận hắn! "
Cô gái áo xanh bị Tô Minh bóp cổ đôi mắt có tơ máu, nhìn chằm chằm hắn, bỗng cười thê lương.
Tiếng cười kia tràn ngập oán độc, chất chứa thù hận sâu đậm.
Tô Minh nhíu mày, tia chớp tím bùng phát trên bàn tay phải khuếch tán toàn thân cô gái áo xanh.
Tiếng bóc bóc quanh quẩn, thân hình cô gái áo xanh bị tia chớp tím phủ trùm giống như bóc xuống một tầng da, lộ ra bộ dạng thật sự.
Đó là bộ dáng tóc tai bù xù, khắp người đầy vết sẹo, có máu chảy ra, khuôn mặt dữ tợn như lệ quỷ. Trán của cô cũng có một ấn ký khổng tước, nhưng ấn ký này khác với mọi người là nó không phải ảo ảnh mà dùng chín lông chim xanh nhỏ xíu dán vào trán làm trang trí.
"Hắn quả nhiên là bị thương, ngươi có thể tới đây, đòi lông chim, chứng minh, hắn bị thương nặng! "
"Kế hoạch của ta thành công, cho dù hắn không đích thân tới nhưng ngươi tới thay hắn, đủ rồi!" Cô gái biểu tình thê lương nhưng đôi mắt tơ máu tỏa sáng ngời, tuy nhiên bây giờ trông cô giống người điên.
"Ba." Tô Minh lạnh lùng nói, không thèm để ý cô gái lớn tiếng hét.
Khi Tô Minh thốt chữ ba, trên tay hắn tia chớp tím đì đùng, khí thế hủy diệt chúng sinh ngưng tụ, giờ phút này nếu hắn muốn tiêu diệt cô gái chỉ trong một ý nghĩ.
" Lông chim là ta khiến kiếm thị đưa đến dị địa Tây Hoàn, ngươi giết Đạo Nhân ta liền nói hết sự thật cho ngươi, đưa tất cả lông chim ta có cho ngươi!" Cô gái áo xanh rít giọng nói.
Khi cô thốt lời thì tay phải Tô Minh pahst ra tiếng nổ, lập tức cô gái rên rỉ. Tô Minh thả tay ra, cô gái hộc bãi máu, lảo đảo lùi bước. Giọng Tô Minh lạnh lùng vang lên.
" Mặc ta không phải kiếm ngươi nắm trong tay, bị ngươi lợi dụng, giết người thay ngươi." Tô Minh giơ tay phải vung hướng cô gái áo xanh, lập tức trên người cô có nhiều phù văn thần nguyên xuất hiện, giống như phong ấn bao phủ lấy cô.
"Ngươi cũng không có tư cách dùng nó áp chế, khiến ta ra tay. Nhưng niệm tình ngươi cung cấp manh mối, Mặc ta có thể giúp ngươi một lần, nhưng cái giá ra tay thì ngươi phải thanh toán." Tô Minh lạnh lùng nói, tay phải vung giơ lên ngón trỏ chỉ vào trán cô gái áo xanh.
Cái chỉ này phút chốc người cô gái áo xanh run bần bật, cô cảm giác ngón tay để ở trán tựa như một vòng xoáy đang nhanh chóng nuốt sinh mệnh mình. Chớp mắt, tuổi thọ ba ngàn năm đã mất, mặc dù khuôn mặt cô gái xấu xí nhưng vẫn có thể thấy rõ sự già nua, lần đầu tiên mặt cô lộ ra sợ hãi.
"Ta biết Khổng Ma, hắn cũng quen ta, ngươi là bạn của hắn, ngươi nên..." Cô gái áo xanh kinh khủng cảm nhận sinh mệnh trôi đi, hét chói tai nói.
"Hắn là bạn của Mặc ta nhưng ngươi thì không." Mắt Tô Minh chợt lóe, tiếp tục hút hai ngàn tuổi thọ của đối phương.
Tô Minh giơ ngón tay rời khỏi trán cô gái, hắn không có cách nghĩ yêu ai yêu cả đường đi. Trong suy nghĩ của Tô Minh thì bạn bẽ có thể là bất cứ loại nào, bạn của bạn thì chẳng liên quan gì đến hắn.
Cái tên Khổng Ma thoát ra từ miệng cô gái, hiển nhiên ý chỉ...hạc trọc lông.
Tô Minh xoay người, ánh mắt lạnh lùng liếc Đạo Nhân bị ngọn lửa vây quanh. Hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản, bên trong ẩn chứa bí ẩn, từ lời nói và biểu tình của cô gái áo xanh Tô Minh đoán ra được chút chút.
Đạo Nhân biến sắc mặt, gã không ngờ Ngũ Lệ Tử muốn gã chết, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ. Khi Tô Minh liếc mắt qua, Đạo Nhân lập tức lùi nhanh, bất chấp tất cả chạy trốn. Lòng gã hồi hộp, bị rung động cùng sợ hãi tràn ngập, giờ phút này trong đầu gã chỉ có một ý nghĩ duy nhất là bỏ trốn, không tiếc mọi thứ trốn đi. Sâu tận đáy lòng gã nổi lên căm hận Ngũ Lệ Tử vô cùng.
Chính lúc này, nguyên Thái A Tinh rung lên, ý chí bàng bạc như sắp từ bên ngoài inh cầu giáng xuống, đây là điềm báo Tô Minh bao bọc chỗ này sắp bị phá vỡ.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, biểu tình như thương. Khi Đạo Nhân lùi lại thì hắn giơ tay phải lên, chỉ hướng gã.
Cái chỉ này như quyết định sinh tử, thay đổi quy tắc, nghịch chuyển lực lượng phép tắc. ầm vang, Đạo Nhân thụt lùi chưa đến mười mét thì xung quanh có tia chớp tím giáng xuống, tập trung vào người gã.
Tiếng nổ không dứt, Đạo Nhân gào thét, ấn ký chúc hỏa trên trán gã chớp lóe, khiến ngọn lửa xung quanh đốt cháy càng mãnh liệt, như muốn đối kháng cùng tia chớp tím.
*Ầm ầm ầm!*
Tùy theo tia chớp tím ngưng tụ, trong tiếng nổ Đạo Nhân hộc máu, lảo đảo thụt lùi, tất cả ngọn lửa ngoài người gã khoảnh khắc vỡ vụn. Mắt thấy tia chớp tím lại đến gần, định hủy diệt gã.
"Chân tướng đại nhân, cứu ta với!" Đạo Nhân pahst ra tiếng thét tuyệt vọng.
Ấn ký chúc hỏa ở trán gã trong khoảnh khắc tan vỡ thành bốn, năm mảnh, người Đạo Nhân như biến thành đèn, linh hồn và sinh mệnh trở thành lửa.
Từ xa nhìn lại giống như gã không là một tu sĩ mà biến thành một...ngọn đèn đang đốt lửa!
Tia chớp tím phủ lên, chớp mắt va chạm cùng chúc hỏa, tiếng nổ ngập trời. Bỗng nhiên bên ngoài chúc hỏa thân hình Tô Minh bước ra, giơ lên tay phải. Bàn tay hắn như ẩn chứa năm tháng, là ngưng tụ năm ngàn năm sinh mệnh của cô gái áo xanh hóa thành một thức thần thông thời gian bóp lấy ngọn đèn.
" Lửa này, sẽ tắt." Tô Minh lạnh nhạt nói.
Chúc hỏa lập tức tắt, khói trắng lan tỏa, cùng tắt còn có sinh mệnh của Đạo Nhân.
Đây là một trong bổn mệnh thần thông của Ách Thương, Ách Chúng Thương Sinh.
"Bây giờ, ngươi có thể nói." Tô Minh xoay người, lạnh lùng nhìn cô gái áo xanh.
Cô gái mặt tái nhợt, già nua rất nhiều, đây không phải năm ngàn năm từ từ trôi qua mà chớp mắt bị rút đi thời gian, cho nên cô không thể lập tức khiến khuôn mặt trở lại như cũ.
" Đưa tặng lông chim là kế hoạch của ta, cũng là Chúc Hỏa... Ngầm chấp thuận. Mục đích là dẫn dụ Khổng Ma đến đây. Nếu hắn thấy lông chim, lấy tính cách của hắn chắc chắn sẽ đến, nếu hắn đến thì sẽ trúng cái bẫy của ta và Chúc Hỏa! Nhưng ta là vô tội, nếu ta không làm như vậy thì cuộc đời sẽ thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, đó không phải điều ta mong muốn. Tất cả đều là vì hắn và Chúc Hỏa có lỗi với ta. Không biết Chúc Hỏa chân tướng từ chỗ nào có được một nửa thân thể của Khổng Ma, lấy đó tu hành, ở trên người ta dung hợp huyết vũ của Khổng Ma, định tìm tòi bí mật Khổng Ma. Ta không thể chống cự, chỉ đành im lặng chịu đựng, biến thành bộ dạng như hiện giờ. Nhưng Chúc Hỏa hứa với ta, nếu thành công thì bà ta sẽ cho ta tự do. Bà ta muốn nuốt hồn Khổng Ma, tất cả đều do bà ta chủ đạo. Bà ta còn đem ý niệm bám vào người Đạo Nhân, theo dõi ta. Ngươi muốn lông chim nằm ở trán ta, có tổng cộng chín mảnh thanh sơ chi vũ, toàn bộ đều ở đây. Nhưng những thứ này chỉ là một phần trong màu xanh, số còn lại ở chỗ Chúc Hỏa. Nếu ngươi muốn có hết tất cả thì phải đi giết Chúc Hỏa! Mới nãy ngươi đã giết ý niệm của bà ta, giết sứ giả của ta, ngươi và bà ta cho dù không tồn tại Khổng Ma thì cũng đã kết thù. Giết bà ta, ngươi sẽ có được toàn bộ điều mình muốn. "
" Giết bà ta thì ngươi cũng tự do." Tô Minh bình tĩnh nói.
Tô Minh giơ lên tay phải vung đằng trước, cô gái áo xanh hét thảm một tiếng, chín mảnh lông chim ở trán bay ra rơi vào tay hắn, bỗng bầu trời ầm vang, động đất, vài ý chí bàng bạc chợt giáng xuống. Trong những ý chí cái mạnh nhất gần như che đậy khung trời nơi đây, có tiếng thở dài quanh quẩn tám hướng.
" Đạo hữu cần gì như vậy? Chỗ này không phải là nơi ngươi tùy tiện đến đi. " Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Trời đất ầm vang, khoảnh khắc vài ý chí giáng xuống, Tô Minh ngẩng đầu, mắt lóe tia sáng lạnh, toát ra chiến ý mãnh liệt.
Đi đến đất thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới, đến nay Tô Minh vẫn chưa thi triển hết lực tu vi, chỉ phát huy ra một phần sự cường đại của Ách Thương phân thân. Nhưng một phần lực lượng này khiến Tô Minh sâu sắc cảm giác được phân thân của mình mạnh mẽ.
Quay đầu nhìn lại lúc trước đoạt xá chín chết một sống, đối với giờ phút này chứng kiến Ách Thương phân thân cường đại, hoàn toàn đáng giá.
" Phân thân có thể thay đổi vận mệnh đời ta." Tô Minh thì thào.
Tô Minh cất đi lông chim, ngẩng đầu, thần niệm ý chí già nua quanh quẩn, chỗ hắn đứng, trong phạm vi mười vạn dặm toàn bộ tia chớp tím bay lên lao hướng vài ý chí trên trời. Có tổng cộng sáu ý chí, trong đó yếu nhất cũng là kiếp dương, mạnh nhất thì có thể một kích chiến với Tô Minh, chưởng duyên sinh diệt.
"Có họ ở, muốn đi bản doanh nơi đây tìm đến Chúc Hỏa trở thành việc không thể, nếu không thì...lấy lực lượng phân thân của mình, không cách nào rời khỏi." Tô Minh thầm than.
Không phải hắn không chịu cược mà hiện tại đã đến đường cùng, nếu cứ đặt cược tiếp thì không có chút phần thắng.
Một khi rơi sâu vào, ở trong thế lực trấn giữ bốn chân giới bí ẩn không lường được, Ách Thương phân thân của Tô Minh không có khả năng đi ra.
Nên biết Tô Minh tới đây đến khi xuất hiện thời gian chỉ qua khoảng hơn ba mươi giây, thế nhưng hơn ba mươi giây đã xuất hiện những cường giả này, nếu kéo dài lâu hơn chút thì sẽ dẫn ra nhiều người càng cường nữa.
"Tuy nhiên, những người này không phải chưởng duyên sinh diệt chân chính, chỉ cần như mà thôi.'
Tia chớp tím chỗ Tô Minh đứng va chạm cùng ý chí trên trời, Tô Minh tiến tới một bước, hóa thành tia chớp tím mạnh nhất cuốn tia chớp tám hướng, tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa.
Từ xa nhìn lại một mảnh tia chớp tím như là vẽ ra hình dạng một cây to, tia chớp là nhánh cây, Tô Minh biến thành thân cây, cuốn động khung trời, va chạm kịch liệt với ý chí trên trời. Tiếng nổ ngập trời, cả tinh cầu run rẩy, tia chớp tím tan vỡ, vài ý chí ập đến cũng tùy theo không thể không tán đi, khiến Tô Minh lao ra hư vô, rời khỏi Thái A Tinh, xuất hiện ở trời sao.
Khi Tô Minh xuất hiện thì mặt hắn càng tái nhợt, không chút do dự cất bước tới trước. Khi Tô Minh nhấc chân đi qua thì sáu ý chí sau lưng hắn đánh tới, sau chót nhất là ý kiếp dương, đằng trước nhất là ông lão gần như chưởng duyên sinh diệt.
Một bước đạp xuống, khi Tô Minh lại hiện ra thì đã tới giữa đường gần lối ra thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới, nhưng cùng lúc đó thanh âm già nua của kẻ truy sát lại vang vọng.
"Nam, ân, lạp, mễ, đông! "
Năm từ đơn bỗng vang lên, trước mặt Tô Minh, không khí xuất hiện một bàn tay to, bàn tay to bán trong suốt, mang theo vô thượng uy nghiêm, ẩn chứa quy tắc và phép tắc đặc biệt chộp hướng Tô Minh.
Cùng lúc đó, sau lưng Tô Minh cũng có một bàn tay huyễn hóa ra đến gần.
Trên đầu và dưới chân Tô Minh, tùy theo thanh âm vang vọng, hai vòng xoáy bỗng xuất hiện, trong vòng xoáy chớp lóe tia sáng yêu dị, có thể thấy bên trong có ảo ảnh ngồi xếp bằng. Trên dưới cùng đè ép như muốn che kín tất cả đường Tô Minh đi.
Khi hai bàn tay và vòng xoáy biến ra thì chữ đông cuối cùng ông lão thốt ra vang tiếng kinh thiên động địa, bao gồm tiếng tim đập của những người nghe thấy, khiến trái tim con ngươi trong chớp mắt gần như tạm dừng.
Khi chúng đến gần, mắt phải Tô Minh phù văn bóng chồng chớp lóe, phút chốc bay ra vòng quanh hắn, một vạn phù văn ngưng tụ lại hóa thành một trái tim màu tím to lớn. Trái tim nhảy thình thịch va chạm cùng đôi tay, cũng đụng vào hai vòng xoáy. Tiếng nổ ầm ầm chấn động trời sao, dấy lên sóng gợn vô tận khuếch tán tám hướng.
Phù văn của Tô Minh tan biến, bao gồm trái tim màu tím và thân hình của hắn chớp mắt biến mất cùng tiếng nổ.
Lúc xuất hiện hắn đã đến bên mép lối ra Âm Thánh chân giới, còn có ngàn mét liền có thể rời đi.
Nhưng bỗng trong không khí sau lưng Tô Minh, ông lão luôn truy kích không bỏ biến ảo ra. Nếu chỉ có một mình lão thì thôi, nhưng giây phút này Tô Minh cảm nhận trong trời sao của Âm Thánh chân giới có ba ý chí ngang ngửa với ông lão từ ba hướng lao nhanh đến. Thậm chí khiến con ngươi Tô Minh co rút là sâu trong trời sao có một ý chí càng xa xưa tang thương dường như dần thức tỉnh, tỏa ra. ý chí đó chỉ có một nhưng khi nó thức tỉnh lập tức áp chế khung trời, hùng hồn vượt qua bốn người ông lão ngưng tụ lại ý chí.
"Chưởng... "
Đây là ý chí cổ xưa nhất, tỉnh dậy thốt ra chữ thứ nhất. Chữ này vang vọng khắp trời sao Âm Thánh chân giới, hễ ai nghe thấy chữ này tinh thần đều run rẩy, lập tức quỳ rạp.
"Bái kiến chân thánh! "
"Bái kiến chân thánh đại nhân! "
Theo từng người quỳ, từng thanh âm mang theo cuồng nhiệt cùng sùng kính hòa vào nhau thanh sóng âm trong thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới.
Thậm chí mấy ý chí bao gồm cả ông lão, bao gồm ba ý chí gần như chưởng duyên sinh diệt đang tới cũng vào khoảnh khắc này cung kính chắp tay.
Cũng chính là chữ này truyền ra khiến đầu óc Tô Minh ù vang, lần đầu tiên ở đây hắn hộc ngụm máu tím. Máu phun ra, Tô Minh vội thụt lùi, mặt tái nhợt nhưng mắt rực sáng, đây...mới là chưởng duyên sinh diệt chân chính!
Trước mặt nó, cho dù là tu sĩ gần với chưởng duyên sinh diệt nhất đều phải sùng bái.
" Duyên... "
Ý chí cổ xưa nhất vừa mới thức tỉnh giờ phát ra tiếng thứ hai. Trời đất lặng yên, trong không khí trước mặt Tô Minh bỗng hiện ra một con mắt to lớn.
Con mắt nhắm nhưng dù là vậy có cảm giác như khung trời không còn, hư vô đều biến mất, chỉ còn lại một mình con mắt này.
Khi dư âm chữ duyên vang vọng, con mắt từ từ mở ra, bên trong mang theo vô tận tang thương nhìn hướng Tô Minh, giây phút đó đầu óc hắn nổ tung, thụt lùi lại, lần nữa hộc ngụm máu.
Thậm chí thân hình hắn trong chớp mắt xuất hiện khe nứt như là sắp tan vỡ, lực trấn áp cường đại đến khó hình dung giáng lên người hắn, như muốn bóc tách thể xác và tinh thần hắn ra.
Đây là người mạnh nhất Tô Minh đã gặp.
Con mắt đó chợt lóe, dường như con mắt này chính là ý chí xa xưa kia truyền ra chữ duyên, lao nhanh hướng Tô Minh, như muốn...phong ấn hắn vào trong mắt!
Tô Minh thậm chí thấy trong con mắt như ẩn chứa một thế giới, một trời sao, bên trong có vô số tinh cầu, còn có rất nhiều sinh linh. Hiển nhiên nếu bị phong ấn thì Tô Minh cũng sẽ trở thành một trong nhiều sinh linh kia.
'Đây mới là chưởng nguyên sinh diệt, chân chính chưởng duyên sinh diệt!" Tinh thần Tô Minh ù vang, thân thể càng lan tràn vết nứt, cái bóng chết chóc bỗng bao phủ.