Mười năm có lẽ thay đổi người bình thường nhưng không thay đổi nhiều tu sĩ. Tuy nhiên, khiến ký ức đó dần chôn dưới đáy lòng, như là dây đàn dao động, nếu không có đôi tay bắn thì nó lặng lẽ không thanh âm.
Rung động mười năm trước ở mười vạn bia đá chính là như thế, biến thành suy nghĩ dưới đáy lòng mọi người không muốn nhắc đến. Nhưng suy nghĩ ngưng tụ ở đôi mắt, có khi kiêng dè nhìn trong rất nhiều bia đá đứng sừng sững một tấm bia mười vạn mét khắc hai chữ Mặc Tô!
Mười năm trước mười vạn bia đá vỡ một vạn, mười vạn tu sĩ chết một vạn, chấn động nguyên dị tộc, khiến mọi người hoảng sợ. Mười năm sau, kinh hoàng dù bị chôn dưới đáy lòng nhưng bia đá Mặc Tô, bia đá duy nhất tồn tại ở mười năm trước khiến nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm trong năm tháng qua.
Có ánh mắt của Chu Khang, có kẻ truy sát Tô Minh, có người khác vốn ở đây.
Có lẽ họ không cố chấp chờ đợi, có lẽ không nhiêu lắm tò mò, nhưng tai kiếp mười năm trước mãnh liệt khiến họ cùng đoán tai kiếp chắc chắn liên quan đến bia đá Mặc Tô.
Họ bản năng chờ, chờ đợi Mặc Tô mười năm vẫn không xuất hiện, khi hắn lộ mặt thì có lẽ đó là lúc họ tìm ra nguyên nhân tai kiếp mười năm trước.
Trong mười năm nay mười vạn trời sao mà Ách Thương ở đã có một nửa không còn giới hạn, dung hợp cùng nhau. Tô Minh vẫn đang ngủ say, không có dấu hiệu thức tỉnh.
Lại là mười năm.
Mười vạn trời sao đã hoàn toàn dung hợp, bước tiếp theo là khiến mười vạn trái tim bị nhiễm đen dung hợp.
Mãi đến Tô Minh ngủ say sáu mươi năm, dần dần người đất chín vạn bia đá thói quen bia đá Tô Minh đứng sừng sững lâu dài, thói quen bia đá vẫn không có chủ nhân bước ra, thói quen sáu mươi năm trước mười vạn bia đá trở thành vĩnh viễn chín vạn.
Thậm chí trong sáu mươi năm có vài ngàn người tiến vào, họ không biết tai kiếp sáu mươi năm trước, ánh mắt đầu tiên trông thấy là chín vạn bia đá, thế nên họ cho rằng chỗ này vốn chỉ có chín vạn bia đá.
Trong sáu mươi năm, trong thế giới của Tô Minh mười vạn bia đá đã hoàn toàn dung hợp, hình thành tinh vực mênh mông. Mười vạn trái tim đen dần hoàn toàn ngưng tụ, từ mười vạn phần biến thành một, bềnh bồng trong trời sao khổng lồ, là sự tồn tại duy nhất.
Nhưng Tô Minh vẫn ngủ say, vì tiếp theo là mười vạn Ách Thương dung hợp, mười vạn Ách Thương tím sẽ ngưng tụ ra thân hình to lớn.
Mãi đến lại sáu mươi năm.
Tròn một trăm hai mươi năm.
Mười năm tựa như ký ức, trăm năm là một truyền thuyết. Truyền thuyết là đối với người thường, vối tu sĩ thì ở đất chín vạn bia đá đặc beiejt đơn điệu, hình ảnh trăm năm trước tùy theo họ lần lượt đi vào thế giới bia đá, khiến nó tăng trưởng, lần lượt khiến bia đá trở thành mười vạn mét thì dần bị quên lãng. Mọi thứ không có gì khá nhau, dù rằng mười vạn bia đá trở thành chín vạn bia đá nhưng còn có thử thách mười vạn mét, còn có hành trình ký ức trong từng bia đá.
Khi năm tháng lại qua sáu mươi năm, người nhớ đến Tô Minh không còn nhiều.
Tuy nhiên, Chu Khang là một trong số ít đó, gã vẫn không thể quên Tô Minh, không quên người kia ở trong mắt gã thích im lặng, lại giúp gã báo thù đối lấy truyền cho kinh nghiệm.
Khi sáu mươi năm lần thứ tư đi đến cuối, hai trăm bốn mươi năm trôi qua thì thế giới của Tô Minh, trong trời sao khổng lồ tồn tại trái tim màu đen, bên ngoài nó ngưng tụ ra cây cực kỳ to lớn chọc trời.
Cây chiếm hơn phân nửa trời sao, toát ra xa xưa tang thương, toàn thân một màu tím, mang theo uy nhiếp không thể hình dung. Nó, là sự tồn tại duy nhất hiện nay trong trời sao!
Trong cây tím này nếu nhìn kỹ sẽ mơ hồ thấy ẩn chứa ánh sáng vàng, thoạt trông là tím nhưng sự thật là hòa lẫn tím vàng.
Tím là căn bản, vàng là thần nguyên!
Khi thân hình cây tím này hoàn toàn ngưng tụ, nó tỏa ánh sáng tím chói lòa, ánh chiếu nguyên tinh vực, rồi thì nó dần thu nhỏ!
Đây không phải đơn thuần thu nhỏ mà là co rút, một loại trọng sinh gần như héo tàn nhưng không phải héo tàn. Dường nhưng nó ở trong thân cây có một sinh mệnh sắp sinh ra, cần có chất dinh dưỡng của cây, vậy nên tùy theo sinh mệnh không ngừng ngưng tụ sự sống, cây mới thu nhỏ.
Quá trình này kéo dài sáu mươi năm!
Từ khi Tô Minh ngủ say đến bây giờ đã qua năm vòng sau mươi năm, thời gian ba trăm năm đủ khiến người đất chín vạn bia đá quên đi tai kiếp năm đó, đủ khiến ánh mắt thường liếc bia đá của Tô Minh giảm bớt đến chỉ còn có một.
Ánh mắt luôn chú ý hắn thuộc về Chu Khang, ba trăm năm, gã mấy lần khiến bia đá lên hơn chín vạn mét, mấy lần trải qua thử thách nhưng đều thất bại. Tuy nhiên, đó không phải điều quan trọng trong dời gã, hiện tại lý do gã luôn chú ý bia đá Tô Minh là vì muốn chứng kiến suy đoán của người vợ đã mất có chính xác hay không. Bởi vì tu vi của gã đã đến hậu kỳ vị giới, sớm hiểu chìm đắm trong ký thức thế giới bia đá đều là giả dối, là quá khứ năm tháng, chỉ có suy đoán của vợ mới là chân thật.
Tô Minh không thân quen gì với gã, nhưng con đường hắn đi là gã chỉ điẻm, tuyến đường của hắn là vợ gã suy đoán cho ra kết luận.dù rằng vợ đã chết, nhưng đó là điều chống đỡ Chu Khang đến nay, cột trụ duy nhất.
Lại mười năm qua đi.
Khi năm thứ ba trăm mười sắp trôi qua, trong thế giới chín vạn bia đá không ai phát hiện co một loại biến đổi khác là tồn tại trong thế giới của họ.
Loại biến đổi này đến từ thế giới của Tô Minh. Hắn mở mắt ra.
Thế giới của Tô Minh, trong trời sao mênh mông, hiện tại cái cây đã mất, tồn tại là một thiếu niên có mái tóc đen dài, đôi mắt đen. Tóc dài tới gót chân, mặt tái nhợt gần như bệnh hoạn nhưng có sức sống dào dạt khiến người nghẹt thở. Ở trong người thanh niên như có bão tố thổi quét.
Ba trăm năm, Tô Minh rốt cuộc hoàn thành bước đoạt xá thứ ba của Mặc Tô, biến mục nát thành thần kỳ, từ trong cây Ách Thương ngưng tụ ra phân thân thuộc về hắn.
Đây sẽ là trong cả khung trời, trong năm tháng vô tận người thứ nhất đoạt xá sinh mệnh như Ách Thương ngưng tụ ra phân thân, đây là điều trước giờ chưa từng có. Phân thân này sẽ không nằm trong quy tắc khung trời, vượt qua phép tắc trời đất, đây là phân thân mạnh nhất của Tô Minh. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Đây là, Ách Thương phân thân!
Hắn mở mắt ra.
Giây phút Tô Minh mở mắt, cả trời sao run rẩy, xuất hiện vô số khe nứt như là thần phục, hình như chỉ cần một ý niệm của hắn là cả tinh vực sẽ tan vỡ.
Trong đôi mắt hắn có ánh sáng vàng vô tận, có ảo ảnh phù văn bóng chồng trong mắt phải, ảo ảnh thay thế con người toát ra uy nghiêm không thể tả. Nếu có người đối diện mắt hắn, vậy thì trong chớp mắt thì tinh thần sẽ tan nát. Tô Minh nắm giữ một phần thần nguyên của Tuế Trần Tử, ngưng tụ Ách Thương thành một phần thân hình hoàn chỉnh, phân thân của hắn khi ngưng tụ có được tu vi vượt qua sức tưởng tượng. Hoặc nên nói đây không phải tu vi mà là một loại bản năng, bản năng khống chế thần nguyên.
"Ta không biết phân thân này mạnh cỡ nào, nhưng ta cảm giác mình là chủ mười vạn trời sao nơi đây. Đỉnh trung kỳ vị giới như lão tổ Triệu gia dù xuất hiện nhiều hơn nữa thì chớp mắt bị phân thân này tiêu diệt ngay. Có lẽ có thể đấu với ý chí cổ xưa ở đất Âm Tử! Nhưng đó chỉ là bây giờ, ta cảm giác rõ ràng thân thể này tựa trẻ mới sinh, nó đang trưởng thành, mỗi giây mỗi phút đều cường đại hơn." Tô Minh khẽ thì thào, mắt lóa tia sáng vàng rực rỡ như mặt trời.
"Từ nay trong thế giới chín vạn bia đá sẽ không có bất cứ một tòa bia đá nào trở thành trăm vạn mét, chín mươi vạn mét sẽ vĩnh viễn là cực hạn của họ. Bởi vì trong trăm vạn mét có mười vạn vĩnh viễn thành thứ thuộc về một mình Tô ta!" Tô Minh nhếch khóe môi, tay phải vung trước mặt.
Lập tức trời sao trước mặt hắn có sóng gợn vặn vẹo, nó nhanh chóng lan tràn ra ngoài, bên trong xuất hiện một thân thể dần bay đến trước mặt hắn.
Đó là Xích Mãng Phượng phân thân của Tô Minh, cũng là xác thịt phân thân thứ nhất tu luyện thuật phệ không ảnh.
" Ách Thương phân thân, tu thần nguyên. Phệ Không phân thân, tu thân thể. Bản tôn của ta ở tiên tông tu hồn ta. Ta còn cần một phân thân để tu cảm ngộ. Hiện tại Phệ Không phân thân nên mạnh hơn. "
Mắt Tô Minh lóe tia sáng vàng, ngón trỏ tay phải chỉ vào Phệ Không phân thân.
"Ta là chủ của khung trời tinh vực dung hợp mười vạn trời sao, một niệm ta nghĩ thân này...biến mạnh! "
Tô Minh dứt lời thì trong tinh vực mênh mông xuất hiện quy tắc, phép tắc, tất cả đều tập trung vào Phệ Không phân thân của Tô Minh. Giây phút đó Phệ Không phân thân mở mắt ra, khí thế cường đại như thủy triều bùng phát trên người phân thân.
Tô Minh đoạt xá Phệ Không phân thân hình thành từ Xích Mãng Phượng bởi vì thuật thân thể tuyệt luân của tộc Xích Hỏa Hầu mà độ qua một kiếp trong chín kiếp, do đó thân thể thành tôn, bước vào hàng vị giới. Nhưng đó chỉ vẻn vẹn là sơ kỳ vị giới mà thôi, hắn cần nuốt càng nhiều lực vị kiếp mới lần lượt độ qua vài kiếp sau này, mới có thể khiến thân hình không ngừng mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên, thuật phệ không ảnh này càng về sau thì càng khó tu hành, mấu chốt là lúc trước khi Tô Minh chưa bước vào dị địa Tây Hoàn thì không tiện tiếp tục nuốt lực vị kiếp nữa, bởi vì lần thứ hai viên mãn thì hắn không lựa chọn một phân thân khác, linh hồn sẽ dung hợp với thân thể này, khiến thiên phú phân thân của Tố Minh tộc từ nay tan biến. Thậm chí thân thể bản tôn ở tiên tông hắn cũng không thể dung nhập.
Tô Minh từng suy nghĩ, nếu thật sự không tìm ra linh hồn đoạt xá vậy hắn sẽ tùy tiện chọn một người là được, dù sao không thể vì chuyện này khiến tu vi tạm dừng. Mặc dù tùy tiện lựa chọn có nhiều tệ đoan nhưng hắn nhất định phải làm. Tuy nhiên hiện tại chuyện khiến lúc trước Tô Minh do dự đã giải quyết hoàn mỹ, mặc dù Ách Thương phân thân không phải phân thân hắn muốn cảm ngộ tu vi, nhưng nó tu thần nguyên vượt qua điều Tô Minh dự đoán, thành một tạo hóa mà đối với hắn đủ để thay đổi cuộc đời.
Đặc biệt là trong tạo hóa này hắn thoát khỏi ý chí đất Âm Tử khống chế, thoát khỏi tên điên Đế Thiên che giấu cực sâu, với Tô Minh mức độ không kém gì có được Ách Thương phân thân.
Mà có Ách Thương phân thân thì hồn Tô Minh có thể phân tán, vậy để lại hồn trong Phệ Không phân thân có thể yên lòng hoàn toàn dung hợp với nó, khiến năng lực tiếp tục hành trình chín kiếp.
Những ý nghĩ này lóe qua đầu Tô Minh, cùng lúc đó hắn nhìn Phệ Không phân thân của mình, phân thân này cũng nhìn hắn, ánh mắt giao nhau.
Đây là cảm giác rất huyền diệu, như là một người có hai thân thể, có lẽ so sánh như vậy không hợp với cảm xúc hiện tại của Tô Minh, hai phân thân như thành tay trái phải của hắn, hồn thành não khống chế rất tự nhiên, không có vẻ gì trúc trắc cả.
"Phân thân này sẽ càng cường." Tô Minh thì thào, cùng lúc đó Phệ Không phân thân cũng hé môi nói ra cùng câu với hắn.
Quy tắc vòng quanh, phép tắc tràn ngập, tùy theo lời nói Tô Minh phát ra, trời sao chấn động kịch liệt, thanh âm vang tám hướng khiến trời sao rung rinh, như có một ngôi sao xuất hiện. Ngôi sao có màu vàng.
Sau đó xuất hiện ngôi sao thứ hai, ba, bốn...mãi đến cái thứ mười vạn!
Mười vạn trời sao dung hợp lại, ngưng tụ cùng một chỗ không chỉ là Ách Thương tím, còn có mười vạn ngôi sao vàng gom lại, không phải thành một mà biến thành một ngân hà vàng do mười vạn ngôi sao tổ thành. Ánh sáng ngân hà không trong vàng có ánh tím, chiếu rọi cả trời sao. Ách Thương phân thân của Tô Minh tùy ý giơ tay phải vung trước mặt.
"Mười vạn ngân hà, mười vạn thần ban đầu trong khung trời của ta, hãy thức tỉnh giới nguyên của ngươi. "
Tô Minh cất tiếng nói, khi thanh âm chấm dứt thì bỗng trong mười vạn ngân hà cùng phát từng đợt hơi thở giới nguyên. Mười vạn hơi thở dung hợp cùng một chỗ, rậm rạp oanh động trời sao, giọng Tô Minh lại truyền ra.
"Lực vị giới, sinh ra trong giới nguyên này! "
*Ầm!*
Lực vị giới mênh mông bùng phát trong mười vạn ngân hà, đậm đặc không thể hình dung cùng lao hướng Phệ Không phân thân, chớp mắt nhập vào từng tấc da dẻ. Tùy theo lực vị giới ngưng tụ, Phệ Không phân thân tóc không gió tự bay, khí thế cường đại tăng vọt.
" Cứ thoải mái hấp thu đi, ta trở thành chủ mười vạn trời sao từ nay sẽ không tùy ý người ta sắp xếp! "
Tô Minh ngẩng đầu, nhìn mười vạn ngân hà, thầm giọng nói. Khuôn mặt hắn tái nhợt, mắt phải phù văn bóng chồng, nhưng mắt phải thì lộ ra tang thương.
Phệ Không phân thân đằng trước hắn khí thế không ngừng tăng lên, lực vị giới sinh ra từ giới nguyên mười vạn trời sao liên tục dung nhập, không lâu sau đạt đến thuật phệ không ảnh lần thứ hai viễn mãn.
"Từ nay Phệ Không phân thân sẽ trở thành thân xác lực khí huyết mạnh nhất đời ta, mỗi một thân xác đều có thể đạt đến cực mạnh như vậy, mãi đến cuối cùng dung hợp..." Mắt Tô Minh chợt lóe.
*Ầm!*
Phệ Không phân thân lần thứ hai viên mãn rồi bước ra một bước, kiếp thứ hai giáng xuống, khiến mười vạn trời sao của Tô Minh ầm ầm có hơi thở không thuộc về chốn này.
Nó không thuộc về hơi thở của Tô Minh, là xuất hiện bên trong Phệ Không phân thân, tựa như kiếp thứ nhất năm xưa, thuật phệ không ảnh tộc Xích Hỏa Hầu có chín kiếp, trừ ba kiếp cuối ra, còn lại đều sinh ra trong người, như là phản phệ.
" Cút!" Tô Minh biểu tình thản nhiên, bình tĩnh nói.
Một chữ phát ra, trời sao vặn vẹo, ý chí hùng hồn bùng phát từ thể Ách Thương của Tô Minh, như là bão tố càn quét Phệ Không phân thân.
Chỉ một giây sau bão tố vô hình ẩn chứa ý chí Tô Minh đụng chạm vào Phệ Không phân thân, kiếp thứ hai sinh ra trong người Phệ Không phân thân, hơi thở không thuộc về trời sao lập tức tan vỡ, tan biến thành mây khói.
Giây phút kiếp thứ hai tan biến, Phệ Không phân thân ngửa đầu gầm lên, khi tiếng rống vang vọng thì hắn từ sơ kỳ vị giới chớp mắt tăng lên đến đỉnh sơ kỳ vị giới, đạt đến viên mãn.
Mấy lần cường đại trong một giây khiến Phệ Không phân thân hú dài, tràn ngập tiếng nổ kinh thiên động địa, mái tóc hắn tung bay, thân thể trong chớp mắt mạnh hơn mới nãy nhiều.