Cầu Ma

Chương 836: Phân thân Ách Thương [9]



Tùy theo ánh mắt Chu Khang nhìn sang, chỗ này hơn chín mươi người nhận bia đá mười vạn mét thử thách, cùng thất bại, ai nấy biểu tình thay đổi, nhìn chằm chằm chỗ mới nãy họ phát hiện, người cùng họ nhận thử thách nhưng duy nhất không đi ra từ bia đá.

Họ nhớ rõ người đó tên gọi là Mặc Tô!

Giờ phút này, chỗ này gần mười vạn bia đá xuất hiện cái tên Mặc Tô, điều này khiến tinh thần họ rung động, trong lòng nổi lên vô số ý nghĩ, nhưng dù là cái nào đều khiến họ hít thở dồn dập.

Chẳng những là họ nhận ra điều này, xung quanh ngày càng nhiều người, chốc lát sau tất cả tu sĩ nơi đây bị buộc ra khỏi bia đá đều đưa mắt rơi vào một cái trong rất nhiều bia đá.

Đó là...bia đá của Mặc Tô.

Tiếng ù ù từ từ nổi lên trong chỗ mười vạn bia đá, rồi lại bị thay thế bằng tấm mành tĩnh lặng. Mọi người đều nhìn bia đá của Tô Minh, biểu tình biến đổi, nổi lên nhiều tâm tình. Mọi người nhìn bia đá của Tô Minh, trong nét mặt hiện ra nhiều tình tự.

Đặc biệt là những người truy sát Tô Minh, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Có lẽ đối với người khác thì cái tên Mặc Tô và thân phận là xa lạ, nhưng họ vốn là vì Tô Minh mới đến đây, nếu không phải ngại quy tắc nơi đây thì đã sớm ra tay rồi. Họ hiểu Tô Minh nhiều hơn người khác, nhưng càng là vậy thì họ càng rối rắm hơn.

Mọi người ở đất mười vạn bia đá im lặng, trong mười vạn trời sao, mười vạn cây to, mười vạn mạch lạc, hồn Tô Minh thành công đoạt xá đến chín mươi lăm phần trăm, Ách Thương thật sự kinh hoàng. Thậm chí có thể nói là nó hoảng loạn, tiếng gầm gừ chất chứa run rẩy từ tâm hồn, đáy lòng nổi lên kiêng dè và sợ hãi không ngừng tràn ngập.

Bởi vì sau khi chiếm hết mạch lạc vàng khiến màu sắc biến thành đen, hồn Tô Minh bắt đầu hướng đến trung tâm mười vạn mạch lạc, mười vạn trái tim tràn ngập tử khí giống y như đúc thi triển đoạt xá cuối cùng.

Một khi Tô Minh thành công đoạt xá trái tim này thì hắn sẽ hoàn thành một lần đoạt xá gần như không có khả năng thành công, từ nay về sau chỉ có...Ách Thương phân thân mạnh nhất của Tô Minh!

"Không, ngươi không thể như vậy, đồ sinh mệnh đê tiện nhà ngươi, đồ kẻ cắp vô sỉ! "

Trong thời gian ngắn đó Tô Minh nhìn thấy Tuế Trần Tử, thậm chí trong một giây hắn trở thành ông ta, cảm nhận thần nguyên tứ thuật, cuối cùng xác định mệnh cách, khống chế quy tắc của Tuế Trần Tử!

Có thể nói nếu không thấy hình ảnh hiện ra trong ba thứ hồn thì Tô Minh tuyệt đối không thể đi đến trình độ hiện giờ từ xưa đến nay, trước giờ chưa từng có. Ba thứ ảo ảnh trong hồn như là ba giúp đỡ mạnh mẽ, cũng như là ba lần thử thách to lớn, chỉ cần có thể vượt qua thử thách là hắn sẽ có được giúp đỡ.

Tất cả điều này hiển nhiên là có người trước tiên để lại, mục đích là vì khiến người đến sau đoạt xá Ách Thương dễ dàng hơn chút. Nhưng cũng chỉ là dễ hơn một phần mà thôi, nếu không phải Tô Minh có các loại thủ đoạn thì dù có ba lần giúp đỡ hắn cũng không thể đi đến bây giờ.

Thật rõ ràng, người để lại những thứ này chính là Tuế Trần Tử!

Hiện tại hình ảnh hiện ra trong hồn hắn, Tô Minh biết đây là lần thứ tư, thậm chí rất có thể đó là một lần cuối cùng!

Hồn Tô Minh ầm vang, tiếng nổ kéo dài, hắn thấy khung trời rạn vỡ.

Khung trời sao vô biên vô hạn, Tô Minh không biết nó cụ thể lớn bao nhiêu nhưng có cảm giác rõ rệt, đây là một chân giới, một chân giới hoàn chỉnh, không thể miêu tả cụ thể kích cỡ!

Dù không thể tả được kích cỡ của nó nhưng dùng bốn chân giới mà Tô Minh so sánh thì nó cũng là một chân giới!

Tuy nhiên vào giây phút này nó bị tổn hại khắp nơi, tiếng nổ trời sụp đất nứt vang vọng trong tinh thần Tô Minh, liên tục không dứt và càng kịch liệt hơn.

Đưa mắt nhìn vô tận trời sao, vô số ngôi sao đang mau chóng chia năm xẻ bảy, biến thành bột phấn. Tất cả sinh mệnh bên trong cũng chớp mắt hóa thành tro bụi, như là trời sao đang chết, ngôi sao tắt, sinh linh trở về cát bụi.

Tất cả khung trời sao này giống như sinh mệnh con người, giờ đã đi đến cuối đường, đang nhanh chóng hướng đến đường cùng.

Dù giây trước vẫn là tu chân tinh sức sống dạt dào, nhưng giây sau nó đã bị tử khí lượn lờ, trở thành tro bụi, khiến nguyên trời sao trong chớp mắt bị tử khí đậm đặc chiếm cứ.

"Dưới trời sao, một giới cuối cùng cũng khó tránh khỏi kiếp vận...lão phu Tuế Trần Tử rốt cuộc vẫn không có sức chống đỡ ư...ta...thất bại." Thanh âm tang thương tràn đầy đau thương vang vọng trong khung trời này.

Tô Minh nhìn đến trong trời sao đi hướng tử vong, Tuế Trần Tử mặc đồ trắng, tóc tai bù xù đang ngửa đầu cười dài, nhưng tiếng cười lọt vào tai rõ ràng là bi ai khó nói.

"Nhưng... Lão phu cũng thành công! "

Trong tiếng cười dài bi ai của Tuế Trần Tử, Tô Minh ngơ ngác nhìn lão. Hắn thấy trên mặt ông lão có một mảnh vụn rơi xuống, sau đó là vô số mảnh vụn thoát khỏi thân hình Tuế Trần Tử. Cả người lão như là do vô số mảnh vụn tổ thành, hiện tại chúng nó rơi xuống, thân hình lão nhanh chóng sụp đổ.

"Lão phu chết tức là giới này bụi trần, lão phu nhắm mắt tức khung trời không ánh sáng, người sau này truyền thừa thần nguyên của lão phu, hãy ghi nhớ hình ảnh lão phu chết, hãy ghi nhớ thiên đạo có chết, khung trời vô niệm. Lão phu thất bại, cho nên diệt vong, nhưng lão phu cũng thành công. Cho nên...tặng cho ngươi hy vọng!!! "

Trong tiếng cười dài, thân hình Tuế Trần Tử nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn hình thành bão tố khuếch tán. Tô Minh thấy rõ ràng, hiện tại trong thân hình Tuế Trần Tử tan vỡ chỉ có trái tim là tồn tại.

Đó là một trái tim màu vàng, nhìn trái tim như thấy một thế giới, đó là loại cảm giác rất khó hình dung. Cả đời này duy nhất một lần Tô Minh trải nghiệm tương tự là năm đó ở Hỏa Xích Tinh, hắn thấy giới thạch như nhìn đến vô số sinh linh. Chẳng qua cảm xúc hiện tại mãnh liệt hơn giới thạch rất nhiều, thậm chí mức độ mãnh liệt giữa hai bên căn bản không thể so sánh.

Như mặt trời và ánh sáng đom đóm!

Tô Minh bị tình hình rung động, hắn nhìn trái tim trong gió lốc. Bỗng nhiên, Tô Minh không biết có phải là ảo giác hay không, hắn từ trái tim này nhìn thấy một hạt mầm!

Hạt mầm có mười sắc màu giấu trong ánh sáng vàng.

Không đợi Tô Minh nhìn cẩn thận, thân hình Tuế Trần Tử hoàn toàn tan rã. Trời sao này, khung trời này trong thời gian ngắn cùng dạt ra, lao hướng trái tim vàng ngưng tụ. Trong quá trình trời sao, khung trời không ngừng mà hủy diệt, quy tắc tan vỡ, phép tắc tan biến, sinh mệnh chết đi, ngôi sao tử vong, năm tháng trong đảo ngược ngưng tụ hỗn loạn, thậm chí ký ức trước khi chết của vô số sinh mệnh biến thành ý niệm tàn khuyết, ở trong trời sao chết biến thành bão tố vô hình. Mãi đến khi đã từng là một chân giới, trước mặt Tô Minh ngưng tụ hết vào trái tim vàng, trời sao xung quanh biến thành hư vô không có sự sống.

*Ầm!*

Tô Minh chính mắt trông thấy trái tim vàng ngưng tụ một chân giới biến thành vòng xoáy to lớn, bên ngoài vòng xoáy có vô số khe hở, xem bộ dạng thì nó chính là dị địa Tây Hoàn!

Không đợi Tô Minh hết rung động, tiếp theo hắn trông thấy hình ảnh khiến hồn bị chấn kinh hơn cả lúc trước ở ba phần, năm phần, tám phần trông thấy hình ảnh gom lại với nhau. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Hắn thấy trong vòng xoáy có một cây to chọc trời cực kỳ khổng lồ dùng khí thế hùng hồn, mang theo hung tợn điên cuồng, còn có uy nhiếp vượt qua cả Tuế Trần Tử, mượn cái chết của lão sinh ra trong vòng xoáy do lão biến thành!

Trong thời gian ngắn kích cỡ của nó vượt qua vòng xoáy, dường như cây này có thể nuốt vòng xoáy thành chất dinh dưỡng, nuốt thần nguyên để khiến bản thân trưởng thành.

Cái cây này vượt qua Ách Thương mà Tô Minh đã thấy, nhưng nó, rõ ràng chính là Ách Thương, tuy nhiên màu sắc không đơn thuần màu tím mà là đủ mười màu!

Trong một giây từ cái cây truyền ra tiếng bập bẹ như trẻ sơ sinh nói.

" Ách... Thương... "

Chỉ hai âm tiết mô hồ lại toát ra ý niệm khủng bố có thể hủy diệt Tô Minh mấy vạn lần, làm tinh thần hắn rung động.

Cường, cường đến không thể hình dung, cường nhất khung trời, thậm chí là cường đến vượt qua khung trời!

"Hoàn chỉnh... Ách Thương!" Tô Minh con ngươi co rút thì thào.

Đây là Ách Thương mới sinh!

Tô Minh nhìn Tuế Trần Tử chết, thân hình vỡ tan, và Ách Thương ở trong trời dường như hấp thu đủ dinh dưỡng đã sinh ra, nhìn nó đủ mười sắc màu, ánh sáng chói lòa, bộ dạng uy nghiêm không thể hình dung, hắn cảm thấy trong một khoảnh khắc như ngừng suy nghĩ. Vốn hắn đã tưởng tượng Ách Thương có gốc gác rất lớn nhưng vẫn không đoán được lai lịch đối phương bí ẩn hơn hắn nghĩ nhiều lắm.

"Mình đang đoạt xá...sinh linh cường đại như vậy." Tô Minh thì thào.

Nếu hắn sớm biết Ách Thương là không thể tưởng tượng như vậy thì hắn không biết mình còn có nghị lực lựa chọn đoạt xá không. May mắn hắn đoạt xá không phải Ách Thương hoàn chỉnh, chỉ là một trong mười cái, xem bộ dáng nó bị tổn hại nặng. Nếu không thì Tô Minh tự hỏi dù đối phương là một trong mười chỉnh thể thì hắn tuyệt đối không thể thành công đoạt xá.

'Nhưng nếu nó cường đại đến khó tưởng tượng thế này thì ai tổn hại nó nặng như vậy được, khiến Ách Thương hoàn chỉnh bị phân liệt..." Tô Minh rung động, trong lòng nổi lên thắc mắc.

Khi thắc mắc vừa hiện ra thì Tô Minh nhìn thấy đáp án.

Hắn thấy Ách Thương phát ra tiếng con nít bập bẹ hướng hư vô, thân hình trong thời gian ngắn khổng lồ gấp mấy trăm lần, chớp mắt đã không thấy tận cùng, dường như cả hư vô bị nó chiếm một nửa.

Nhưng bỗng có giọng nói tang thương Tô Minh rất quen phát ra từ bên trong cây Ách Thương.

"Một niệm khung trời, một niệm thiên đạo, một niệm chúng sinh, một niệm vạn vật... "

Thanh âm này chính là Tuế Trần Tử thân hình tan vỡ chỉ còn lại trái tim, giọng nói xuyên thấu cây Ách Thương cản trở vang vọng trong không gian, chất chứa tự do, cố chấp, thật lâu không tan biến.

Cùng lúc đó, thân thể to lớn của Ách Thương run bần bật, ánh sáng mười sắc chớp lóe kịch liệt, không thể tăng trưởng thêm nữa. Từ cây Ách Thương phát ra tiếng rít thống khổ như bé mới sinh khóc.

Nó, có lẽ chẳng bao lâu sau nuốt thần nguyên của Tuế Trần Tử rồi sẽ trưởng thành cực kỳ khủng bố, nhưng hiện tại nó chỉ mới sinh ra, dù hoàn chỉnh như giống con nít, vẫn không hoàn toàn trưởng thành. Tiếng rít thê lương truyền khắp bốn phía, rơi vào tai Tô Minh, tình hình khiến hắn hít thở dồn dập.

"Lúc trước lão phu không thể tiêu diệt ngươi, đành mặc kệ ngươi sinh trong hồn ta, mặc kệ ngươi hủy diệt lão phu. Lão phu biết khi ta chết thì ngươi sẽ lập tức sinh ra, mặc dù lão phu không thể giết ngơi nhưng...khi ngươi vừa mới sinh, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Lão phu sẽ không đi con đường của tám bạn tốt, mà dùng mười vạn năm chuẩn bị, tổn hại nặng ngươi! Một niệm...trăm vạn sinh!" Thanh âm của Tuế Trần Tử đến cuối cùng biến mãnh liệt.

Theo thanh âm vang vọng, Ách Thương càng hét dữ dội hơn, thân hình vỡ vụn ra, từ bên trong tan vỡ, hóa thành trăm vạn phần. Cùng nó trở thành trăm vạn phần còn có trái tim màu vàng Tuế Trần Tử ngưng tụ thần nguyên cả đời, trong giây phút này biến thành trăm vạn trái tim.

Cùng lúc đó, Ách Thương vỡ ra trăm vạn phần mỗi một loại màu sắc có mười vạn mảnh vỡ, hiện tại nó vỡ ra bị trăm vạn trái tim vàng phong ấn bên trong. Một tiếng nổ chấn động cả không gian vang vọng, dị địa vẫn là dị địa, nhưng trăm vạn mảnh vụn Ách Thương cùng dạt ra, bị cuốn vào trong dị tộc, biến mất.

"Lão phu thất bại, cho nên chết. Nhưng lão phu cũng thành công, để lại cho hậu nhân một cơ hội phá thần nguyên kiếp. Nếu hậu nhân lấy được thần nguyên của lão phu thì, ghi nhớ..." Giọng Tuế Trần Tử dần tán đi.

Tô Minh bị tình hình rung động, tuy nhiên, sự thật hắn trông thấy chưa tán đi mà xuất hiện biến đổi mới.

Tô Minh thấy năm tháng trôi qua, không biết bao nhiêu năm sau, trong dị tộc truyền ra tiếng gầm yếu ớt, thanh âm chất chứa không cam lòng và điên cuồng, còn có hận ngập trời.

"Lão già Tuế Trần Tử khốn kiếp, ngươi chưa giết được ta, cũng không thể vĩnh viễn trấn áp ta. Ta đã sinh ra, trong khung trời này có mệnh của ta, chú định ta sẽ đi ra từ phong ấn của ngươi! Dù cho ngươi đem thân hình ta biến thành mười phần, sinh ra mười ý thức thì rồi sẽ có một ngày mười phần ý thức của ta lại dung hợp. Đến lúc đó, Ách Thương ta sẽ hiện thế! Dù ngươi tổn hại nặng ta nhưng thần nguyên của ngươi còn đó, trước khi chết ngươi đặt quy tắc cho hậu nhân lấy được thần nguyên, ta có thể mượn nó khiến chỗ này thành nguồn suối để Ách Thương ta trị thương! Càng có người đến lấy thần nguyên của ngươi thì càng giúp ta trị thương. Tất cả tu vi, cảm ngộ, sinh mệnh của chúng đều thuộc về ta! "

Thanh âm còn đang vang vọng, mọi hình ảnh trước mắt Tô Minh tan biến. Hắn thức tỉnh khỏi hình ảnh trong hồn, hồn hắn phủ lên nguyên mạch lạc vàng, hiện tại đã dung nhập vào trái tim mười vạn trời sao.

Hắn đoạt xá từ chín mươi lăm phần trăm giờ đã đến chín mươi bảy.

"Thì ra đây mới là sự thật." Tô Minh nhớ đến lời Chu Khang nói, vợ gã từng suy đoán chỗ này là một âm mưu, hiện tại xem ra âm mưu không phải Tuế Trần Tử sắp đặt mà là Ách Thương lợi dụng, biến thành tình trạng như hiện giờ.

"Sự thật là cái gì không quan trọng, nơi đây có phải là âm mưu hay không thì không quan trọng, quan trọng là hiện tại mình đoạt xá chín mươi bảy phần trăm, Ách Thương phân thân sắp thành công.'

Hồn Tô Minh mãnh liệt khuếch tán, không ngừng dung nhập vào trái tim màu vàng. Có quy tắc Tuế Trần Tử biến thành mười vạn ảo ảnh ngăn cản ý chí của Ách Thương khiến chỗ Tô Minh rất thuận lợi. Mãi đến khi Tô Minh đoạt xá từ chín mươi bảy lên đến chín mươi tám thì Ách Thương hoàn toàn điên cuồng. ý chí nó rít gào, toát ra tuyệt vọng và phát điên.

"Là ngươi ép ta, mọi chuyện đều do ngươi dồn ép ta! Ta sẽ không cho ngươi thành công đoạt xá, dù ta bởi vì vậy mà mất cơ hội nuốt chín cái khác, dù ta sẽ vì thế mà hoàn toàn mấy đi lý trí, chỉ còn lại phần hồn bị chín tên kia tùy ý nuốt thì ta cũng tuyệt đối...không để ngươi đoạt xá thân cao quý của Ách Thương ta! " Ách Thương điên cuồng cười to, trong tiếng cười mang theo quyết tuyệt ý, cùng chết.

"Đại ác thương truật! "

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv