" Xin bảo hồ lô giết người! "
Đây là một câu nói đơn giản khi bị Tô Minh thốt ra thì con mắt trên bảo hồ lô nhìn người đàn ông tóc đỏ chớp một cái, trên bảo hồ lô toát ra khói xanh, khí thế khiến Tô Minh tinh thần rung động bùng phát từ khói xanh.
Tô Minh chính mắt thấy trong sương khói bùng phát xuất hiện một đứa con nít rất đáng yêu. Đứa bé to cỡ bàn tay người, tay nó cầm một tiểu kiếm càng nhỏ, cưỡi khói xanh mà lên, dùng tốc độ Tô Minh thấy không rõ và hoảng sợ chớp mắt đến bên cạnh người đàn ông tóc đỏ phía xa, vòng quanh gã một vòng, khói xanh ảm đạm nhiều rồi nó bỗng quay trở lại bảo hồ lô.
Tất cả xảy ra quá nhanh, từ lúc đứa bé trong bảo hồ lô đi ra ngoài đến khi biến mất chỉ khoảng hai, ba giây.
Bây giờ thì thân hình người đàn ông tóc đỏ ở phía xa vỡ vụn, đầu và thân thể hoàn toàn tách rời, thậm chí không có cả tư cách đánh trả đã tan vỡ, thân hình bị độc thành máu loãng, linh hồn cùng nguyên thần trực tiếp bị bảo hồ lô xóa đi.
Tô Minh hít ngụm khí, mặc dù hắn đánh giá bảo hồ lô rất cao nhưng bây giờ phát hiện hắn vẫn là xem thường hồ lô, không ngờ nó có uy lực khủng bố đến vậy.
'Đơn độc sử dụng này có lẽ không kinh người như vậy, liên quan đến độc của độc phong mà lúc trước người đàn ông tóc đỏ đã bị trúng." Tô Minh bình tĩnh nỗi lòng, lý trí phân tích.
Chính lúc này, trong đất phong ấn truyền ra tiếng gào tức giận, còn kèm theo tiếng rên rỉ thê lương yếu ớt của Điền Lâm, Tôn Côn, Long Lệ.
"Tô Minh, ngươi chính là Tô Minh! Dám giết phân thân của Kinh Nam Tử ta, lên trời xuống đất, Kinh Nam Tử ta nhất định giết ngươi!!! " Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tô Minh biểu tình như thường, xoay người đi chẳng thèm để ý Kinh Nam Tử kêu gào. Trước mặt hắn không còn phân thân ngăn cản, muốn rời khỏi đây không có gì khó.
"Ta chẳng những giết ngươi mà còn phải diệt toàn tộc ngươi, giết tất cả huyết mạch của ngươi!" Giọng Kinh Nam Tử còn đang điên cuồng vang vọng, tiếng nổ càng dữ dội hơn, thậm chí nghe ra cách nơi này ngày càng gần.
Tô Minh dừng bước, khiến hắn khựng lại không phải là vì chỗ lối ra không biết vì sao ngưng tụ vô tận tơ đỏ, xem sợi tơ chính là vật lúc trước truy sát đám Tô Minh. Không biết tại sao chúng nó vòng đến chỗ này, khi Tô Minh định ra ngoài thì trong thần thức liền cảm nhận vô biên vô tận sắc đỏ. Nhưng điều đó không khiến thân thể của Tô Minh khựng lại, khiến bước chân hắn tạm dừng là vì lời của Kinh Nam Tử, một câu diệt toàn tộc của hắn.
"Diệt toàn tộc hả, câu nói rất quen, từng có người nói câu tương tự với ta, cuối cùng y đã chết. Ta rất phản cảm nghe người khác nói ra câu này." Tô Minh khẽ thì thào.
"Chẳng những diệt toàn tộc của ngươi, Kinh Nam Tử ta sẽ tìm đến tông môn của ngươi, diệt tông môn ngươi, vậy thì mới tiêu trừ tội ngươi dám giết phân thân của ta!" Giọng Kinh Nam Tử ngày càng gần, lực chấn nhiếp mạnh mẽ theo thanh âm vang vọng mà khuếch tán.
Tô Minh không tiến lên, ánh mắt lóe sát khí, xoay người nhìn đất phong ấn.
"Diệt toàn tộc của ta, diệt tông môn ta, nếu trong thời gian ngắn ta không thể đi ra ngoài, vậy thì dứt khoát thử xem có thể...diệt ngươi không! "
Tô Minh hừ lạnh, chợt lùi lại, xuất hiện ở lối ra, mạnh phát ra khí thế.
Những tơ đỏ lượn lờ ở lối ra không cảm nhận được Tô Minh thì phát ra tiếng gào sắc bén, lao nhanh hướng hắn. Những tơ đỏ máy động lập tức khiến tơ khác dâng lên, chớp mắt đã rậm rạp biển tơ đỏ vô tận, như dấy lên sóng to ngập trời đập hướng Tô Minh.
Tô Minh như tia chớp quay về đất phong ấn, dọc theo một con đường xé gió lao đi. Sau lưng hắn thật nhiều tơ đỏ vọt theo, đuổi sát không dứt.
"Điền Lâm, Tôn Côn, Long Lệ, nếu ba ngươi còn sống thì hết sức cầm giữ chân vệ, phát ra hơi thở của các ngươi để ta biết chỗ, sau lưng ta có biển tơ đỏ!" Tô Minh đi nhanh, cất tiếng nói dang dội tám phương.
Khi giọng Tô Minh truyền ra thì trên đất trống trong nhiều hang động ong, Kinh Nam Tử mặc giáp đỏ, đầu đội mũ giáp đỏ, tay cầm trường thương đỏ đang vung ra một thương. Long Lệ ở trước mặt gã tất cả vảy hình thoi đều tan vỡ, bắn ra máu, lão đánh vào vách tường sau lưng.
Tôn Côn ngã một bên, khóe môi tràn máu, vẻ mặt tái nhợt, ngừng máu thịt nhầy nhụa, hình như trái tim bị người đào sống ra.
Có một cây to trên đất trống, nhánh cây tứ tán che kín tất cả lối ra, cành to lớn như roi quất hướng Kinh Nam Tử.
"Ba ngươi cũng xem như là người nổi bật trong sơ kỳ vị giới, đặc biệt là ngươi, hậu nhân Điền gia năm đó ta không giết, không ngờ đã tu luyện đến trình độ vị giới. Xem ra năm đó giữ lại một mạng cho ngươi là lựa chọn chính xác, dù sao huyết mạch Điền gia có thể chất hòa cùng thực vật rất hiếm thấy. Sa La thụ này được ngươi tẩm bổ không tệ đấy." Kinh Nam Tử lạnh lùng nhìn cây do Điền Lâm biến thành, lạnh nhạt nói.
"Kinh Nam Tử, cho dù hôm nay Điền ta chết thì phải khiến ngươi trả giá đắt!" Khuôn mặt Điền Lâm xuất hiện trên cây, lòng gã tràn đầy không cam lòng.
Đây không phải một phần kế hoạch, mọi thứ không nên như vậy. Người chiến đấu với Kinh Nam Tử trừ họ ra nên có Xích Hỏa Hầu dị tộc mới đúng.
Chỉ có như vậy thì Kinh Nam Tử mới bị giết được, gã có thể trả mối thù, nhưng tiến triển hôm nay hoàn toàn khác với kế hoạch của gã, khiến Điền Lâm không cam lòng ra còn có sự tiếc nuối, và hoang đường.
'Ta chuẩn bị nhiều năm như vậy, luôn tìm cơ hội, khó khăn lắm mới có cơ hội giết chết Kinh Nam Tử, nhưng bởi vì ta hôn mê khiến Gia Thân Đồng thức tỉnh, gã dựa theo ý thức ta để lại kêu gọi Kinh Nam Tử đến. Thời cơ không đúng, trừ phi ông trời cũng đặc biệt chăm sóc cho Kinh Nam Tử sao? Để gã tránh đi kiếp này?' Điền Lâm điên cuồng, roi ảnh rít gào.
*Bùm bùm bùm bùm!*
Trường thương trong tay Kinh Nam Tử quét ngang rồi đâm, bùm một tiếng, không khí xung quanh vặn vẹo, vỡ nát, bao gồm cây Điền Lâm biến thành cũng xuất hiện nhiều vết nứt, nhiều chỗ nứt vỡ.
Cũng chính lúc này, giọng Tô Minh vọng đến. Thân thể Điền Lâm từ trạng thái cây hồi phục hình người đang lả đảo lùi, nghe giọng của hắn thì đôi mắt gã biến đỏ, toát ra hơi thở lao hướng Kinh Nam Tử.
Long Lệ giãy dụa đứng dậy, khóe miệng tràn máu, đôi mắt ảm đạm toát ra thù hận dữ dội. Rõ ràng chỉ kém một bước là lão sẽ có được giới thạch, nhưng chân vệ đột nhiên xuất hiện khiến lão thất bại trong gang tấc. Bây giờ là giây phút sinh tử, đối phương mạnh mẽ, chênh lệch một cảnh giới, cộng thêm ưu thế có thể tùy ý thi triển lực vị giới mà không lo tiêu hao khiến trận chiến này ba người chỉ có thể miễn cưỡng chống chọi. Đây còn là vì Long Lệ đã là đỉnh sư kỳ vị giới, cách trung kỳ chỉ có một bước, cộng thêm Điền Lâm phản nghịch thân thể, bùng phát ra tu vi cao hơn Long Lệ một chút nhưng chưa đến trung kỳ, thêm vào Tôn Côn có nhiều pháp bảo mới khiến cuộc chiến tiếp tục đến hiện nay.
"Liều mạng, không liều sẽ chết!" Long Lệ gầm lên, tay phải giơ lên liên tục chỉ vào ngực vài cái, lực vị giới bỗng bùng phát từ người lão, trên đỉnh đầu chui ra một sừng đen, da mặt xuất hiện nhiều cái vảy. Chớp mắt Long Lệ biến thành con thú hình người, gầm lên lao hướng Kinh Nam Tử.
Tôn Côn ở không xa mạnh cắn đầu lưỡi, đôi mắt toát ra nhiều tơ máu, thân thể lùn tịt run rẩy phát ra thanh âm sắc bén, thanh âm kia có lực xuyên thấu kinh người. Khi gã rống ra thì người run bần bật, nhanh chóng héo rút, làm như tất cả sức sống và tinh hoa đều thành dinh dưỡng của tiếng rít sắc nhọn.
Khi tiếng rít sắc bén thốt ra thì Kinh Nam Tử ở giữa không trung khựng lại, đầu óc ù vang, như có mũi nhọn đâm mạnh vào, khiến ù tai.
Cũng chính lúc này, Long Lệ thân hình nửa người nửa thú cho một trảo chộp hướng Kinh Nam Tử. Điền Lâm vẻ mặt vặn vẹo, đầu ngón hai bàn tay mọc ra nhánh cây như mũi khoan mạnh đâm vào người Kinh Nam Tử.
Cũng chính trong chớp mắt, trong hang tổ ong nà đó phát ra tiếng xé gió vù vù, chớp mắt Tô Minh đã vọt ra khỏi hang ong, hắn lần theo hơi thở mọi người, đã đến.
Bốn người lúc đầu tách ra bây giờ xem như là lần đầu tiên tụ tập lại, nhưng không có thời gian ôn chuyện. Tô Minh vừa bay ra thì hang động sau lưng hắn bùm một tiếng, tơ đỏ như núi lửa bùng nổ từ trong hang tràn tới.
"Ta biết chỗ phong ấn Xích Hỏa Hầu, dẫn ta đi, ta chỉ đường!" Tôn Côn là người thứ nhất cao giọng nói.
Khi gã thốt lời thì Tô Minh nhoáng người đến gàn, túm lấy gã lao vào một tổ ong đối diện. Điền Lâm, Long Lệ không chút do dự, bất chấp thân thể bị thương lật đật theo sau.
Còn Kinh Nam Tử, đầu tiên gã bị thanh âm của Tôn Côn đâm đầu óc, rồi bị Long Lệ liều mạng một kích, Điền Lâm điên cuồng đánh. Nhưng dù sao tu vi của gã cao sâu, rất nhanh đã hồi phục lại. Khi những tơ đỏ vươn đến, gã lao nhanh tới chỗ đám Tô Minh định rời đi.
Nhưng khi người gã nhoáng lên thì Tô Minh trước khi bước vào hang mạnh xoay người, tay phải quăng ra một vật.
Tám màu sắc lóng lánh, chính là tinh thạch tám màu của Tô Minh. Tinh thạch vừa xuất hiện thì bùm một tiếng tan vỡ, hình thành lực linh hồn yên lặng khiến Kinh Nam Tử chợt khựng lại!
Cái giá dừng lại là vô tận thủy triều tơ đỏ nhấn chìm gã.