"Đây là cái gì... A!!!" Gia Thân Đồng mới bật thốt thì cổ tay phải điểm đen thối rửa đang nhanh chóng lan tràn đến tàn cánh tay, cánh tay phải chớp mắt thành máu loãng.
Chất độc đến từ độc phong không chỉ phá đi thân xác của Gia Thân Đồng còn ăn mòn tu vi, khiến gã mất đi cánh tay và tu vi giảm thấp.
Biến cố xảy ra quá nhanh cho nên đám Điền Lâm vừa mới trông thấy thì bên tai đang vang tiếng hét thảm của Gia Thân Đồng vọng trong đường hầm. Tiếng hét như vặn vẹo tinh thần thê lương, mặt Gia Thân Đồng nổi gân xanh, đôi mắt tràn đầy tơ máu. Lấy tu vi và định lực của gã vậy mà hét thảm thất thanh thì có thể thấy gã đau đớn vượt qua cực hạn có thể chịu đựng.
Điền Lâm biến sắc mặt, vọt tới bên cạnh Gia Thân Đồng. Khi gã nhấc chân lập tức có mùi máu tỏa ra, mùi vị toát ra khiến con ngươi Điền Lâm co rút, gã có cảm giác mãnh liệt rằng tuyệt đối không thể đụng vào máu loãng hòa tan trên người Gia Thân Đồng được, nếu không thì chính gã cũng sẽ gặp chút rắc rối.
Trong khi gã do dự thì Gia Thân Đồng chẳng những mất đi cánh tay phải mà một nửa thân thịt chảy xệ, lộ ra xương trắng hếu dần biến thành chất lỏng.
Chuyện nói thì rất dài nhưng từ khi Gia Thân Đồng xuống tay với Tô Minh chỉ qua vài giây mà thôi. Gia Thân Đồng không uổng là người có tu vi giới tôn, đối với kịch độc đến từ độc phong trong người gã hét thảm cưỡng nép nnag tinh thần, tay trái nhanh chóng chộp hư không, lập tức trong tay gã xuất hiện bảy, tám lọ thuốc, gã nuốt bảy, tám đan dược giải độc khác nhau.
Nhưng mặc kệ gã có nuốt đan dược thế nà thì vẫn không ngăn được độc tố lan tràn. Đôi chân gã run lên, ngay cả bàn chân cũng biến thành chất lỏng. Gã bùm một tiếng ngã trong máu loãng, trông rất chật vật và thảm thiết. Nhưng gã dù gì là người có tu vi giới tôn, nay hơn phân nửa người đã hòa tan, tu vi trong chớp mắt giảm sụt phạm vi lớn, gã miễn cưỡng nâng lên tay trái đã tan phân nửa, mạnh vỗ vào da thịt đã biến thành giọt máu, có thể thấy xương trán đang tan ra. Cú vỗ này Gia Thân Đồng phát ra tiếng gầm kinh thiên, tu vi còn sót lại trên người toàn diện bùng phát, cứng rắn thoát nguyên thần ra khỏi thân thể sắp hoàn toàn hòa tan. Khi Gia Thân Đồng thoát khỏi nguyên thần thì nửa thân hình còn sót lại ngã xuống, trong chớp mắt hoàn toàn trở thành máu loãng, chỉ có nguyên thần vô cùng ảm đạm bềnh bồng giữa không trung run bần bật. Gã nhìn Tô Minh lộ ra hoảng sự và kinh khủng, còn có oán độc, không thể tin.
"Đáng tiếc, nếu ngươi sớm chút dứt khoát từ bỏ thân thể, nguyên thần ly thể, như vậy tu vi của ngươi còn giữ được càng nhiều." Vẻ châm chọc trong mắt Tô Minh tán đi, biểu tình vẫn lạnh như băng, bình tĩnh nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Khi nói chuyện thì trên vai hắn nằm một con ong nhìn rất vô hại, cánh ong khẽ run phát ra tiếng vù vù khe khẽ, gai độc ở đuôi đã thu lại nhưng tiếng vù vù làm đám Điền Lâm biểu tình nghiêm trọng.
Điền Lâm nhìn Tô Minh, gã là chú ý đến hắn nhất trong đám người, nhưng mức độ vẻn vẹn là xem hắn ngang bằng mình mà thôi. Nhưng khi gã làm nguyên thần phản nghịch thân thể, tu vi tăng lên trong thời gian ngắn khiến gã chú trọng Tô Minh giảm thấp một chút. Gã cảm thấy dù Tô Minh có chút uy hiếp nhưng chủ yếu đến từ tinh thần tử bào, lực lượng phép tắc quái dị, và tinh thạch tám màu, có lẽ còn vài chỗ bí ẩn khác nhưng theo gã thấy thì dưới tu vi tuyệt đối, tất cả thủ đoạn chỉ là trò hề.
Mãi đến bây gờ gã mới rung động phát hiện đã đánh giá quá thấp sự khủng bố của Tô Minh. Hắn không thi triển lực lượng phép tắc mà gã thấy khủng bố, không có Xích Mãng Phượng đi theo, thậm chí không sử dụng tinh thạch tám màu, đối phương chỉ lấy ra một sủng thú mới đã khiến Gia Thân Đồng gặp điều khủng khiếp như vậy. Mặc dù bên trong có phần Gia Thân Đồng sơ sẩy, Tô Minh gần như tập kích nhưng đây là Thần Nguyên Phế Địa mạnh ăn thịt yếu, điều hắn làm không ai chỉ trích được chút gì, dù sao trước khi Gia Thân Đồng ra tay thì họ đã mặc nhiên thừa nhận.
'Tu vi của người này nhìn như bình thường nhưng bí ẩn khó đoán, thủ đoạn rất nhiều, chẳng những có thể phá mở phong ấn, trước có Xích Mãng Phượng, sau độc phong, thậm chí nếu hắn muốn thì tất cả mãnh thú trên Hỏa Xích Tinh e rằng có không ít đã bị hắn khống chế. Không lẽ người này là một cấm linh tu!?' Điền Lâm biểu tình cực kỳ trầm trọng, khi tinh thần hiện ra ý nghĩ này thì gã chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.
"Tô huynh ẩn giấu cũng sau thật, khiến Điền ta lúc trước đoán lầm, không ngờ Tô huynh là cấm linh tu cực kỳ hiế thấy trong bốn chân giới." Điền Lâm cười khổ trầm giọng nói.
Nguyên thần Gia Thân Đồng ở bên cạnh nghe vậy lập tức biến sắc mặt, ánh mắt oán độc nhìn Tô Minh càng tăng thêm sự rung động. Gã biết rõ cái gì là cấm linh tu, đó là tu sĩ cực kỳ ác độc, có lẽ tu vi của họ không quá cao nhưng bên cạnh mỗi một cấm linh tu sẽ có rất nhiều mãnh thú vô cùng cường đại. Những mãnh thú như bị loại tu sĩ này khống chế tâm thần, cam tâm tình nguyện đi theo, tùy thời dùng cái chết chiến đấu theo ý tu sĩ đó.
Long Lệ nhìn độc phong trên vai Tô Minh, biểu tình trầm trọng, lòng lão cũng cực kỳ rung động. Nên biết cho dù lão tự hỏi có trọng thương Gia Thân Đồng như vậy cũng sẽ phải trả một số cái giá chứ tuyệt đối không dễ dàng làm được điều này. Nhưng mới nãy một giây xảy ra sự việc, mặc kệ tu vi của Tô Minh ra sao, quá trình như thế nào, chỉ nhìn kết quả thì chỗ kinh người của Tô Minh khiến lòng lão dấy lên kiêng dè.
Bây giờ Tô Minh dù không có tu vi giới tôn nhưng ở trong mắt mọi người, chắc chắn hắn là một cường giả đủ để họ chú trọng và kiêng dè!
Chỉ có giờ phút này Tô Minh mới thật sự được mấy lão quái thật lòng thừa nhận, có thể cùng họ bàn về điều kiện.
"Độc tố thật bá đạo, tốc độ rất kinh người, con độc phong này Tôn ta tự hỉo biết nhiều mãnh thú thiên địa nhưng chưa bao giờ nghe nói đến, dù là trong thượng cổ mười hung trùng, chỉ có hạng hai U Ảnh Đình, hạng nhất Độc Hải Tàm là có thể sánh ngang! Tô huynh có nhiều thủ đoạn, e rằng bây giờ còn giấu không ít nhỉ?" Tôn Côn nheo mắt, che đi một nửa tia sáng trong mắt khiến người khó qua đôi mắt nhìn thấu tâm hồn gã, lời nói ẩn chứa sự thăm dò.
"Che giấu tu vi chắc không chỉ có một mình Tô ta chứ?" Ánh mắt Tô Minh lướt qua mọi người, ống tay á vung, lập tức độc phong trên bả vai của hắn biến mất.
Tôn Côn hé môi định nói gì nữa thì bỗng tơ đỏ phát ra tiếng vù vù càng lớn hơn, gần như là tiếng rít chói tai từ cách hơn mười mét xuất hiện vô số rậm rạp tơ đỏ. Tốc độ của chúng nó cực nhanh trùng kích đến, phong kín tất cả đường lui của mọi người.
Tôn Côn biến sắc mặt, Long Lệ, Điền Lâm con ngươi cũng co rút, chỉ mình Gia Thân Đồng dù bây giờ còn run bần bật nhưng mắt toát ra điên cuồng. Gã biết trong trạng thái như vậy thì e rằng gã rất khó ra khỏi đây được, nếu mọi ngươi cùng nhau chết chùm thì coi như không có gì tiếc nuối.
Trong lúc nguy ngập thì mắt Tô Minh chợt lóe, hắn không chọn mượn lực hạc trọc lông phá đi lực phong ấn, chuyện này theo hắn thấy thì tuyệt đối không thể lộ ra trước mặt mọi người, nếu không cho dù giải quyết nguy hiểm hiện giờ, sẽ tăng thêm nhiều rắc rối cho sau này. Tô Minh tuyệt đối không tin những người trước mắt thật sự không có cách nào phá mở cấm chế, phải biết rằng thiên tu chết trong tay Tô Minh ở Thần Nguyên Phế Địa còn chuẩn bị đòn sát thủ, thuật bảo mệnh chứ nói gì đến hạng giới tôn thật sự.
Tình hình trước mắt mặc dù tơ đỏ có uy hiếp nhưng càng nguy hiểm hơn là đến từ bọn họ. Vậy nên Tô Minh mới tàn nhẫn xuống tay chân nhiếp, dù sao hắn có tu vi thấp nhất trong đám ngươi.
Bây giờ lúc nguy hiểm, Tô Minh lùi vài bước, lưng dựa vào vách tường, vách đá xanh thẫm toát ra lực thịt bàng bạc. Khảnh khắc nó hòa tan sau lưng Tô Minh, khiến bộ dạng của hắn như là muốn khiến thân thể chìm vào trong để tránh đi những tơ đỏ đến
Tôn Côn nheo mắt, đôi tay lập tức ấn pháp quyết ở sau lưng liên tục đánh ra bảy lần, thân thể gã xuất hiện bảy bóng chồng. Mắt Long Lệ chợt lóe, không biết nghĩ cái gì. Ầm một tiếng, tiếng rít như vang bên tai, ngoài mấy chục mét tơ đỏ rít gào chớp mắt đến gần, đã nhấn chìm mọi người vào trong.
Khi tơ đỏ như thủy triều phủ lên tất cả thì ngũ phuương ấn ngoài người Tô Minh tỏa ánh sáng chói lòa. Trong biển tơ đỏ, thân thể Tôn Côn có bóng chồng thụt lùi bảy bước, thân thể đụng vào màn sáng sau lưng, xuyên thấu qua nó, khóe môi nhếch nụ cười đắc ý, chớp mắt đã biến mất. Khi gã biến mất thì có tiếng gầm phát ra từ chỗ tơ đỏ trùng kích, đó là Long Lệ. Hình dạng của lão hoàn toàn thay đổi, như là vô số bóng đen tổ thành khói, vọt vào phong ấn biến thành vài mảnh, không biết dùng cách nào mà lão cũng biến mất trên màn sáng.
Chính lúc này, một tiếng nổ ngập trời vang dữ dội trong đường hầm, là vô tận biển tơ đỏ đánh vào màn sáng phát ra thanh âm!
Tô Minh ở trong vách tường, trước mắt không ngừng có tiếng nổ vang. Ánh sáng ngũ phương ấn không ngừng tan vỡ, độc phong ở trước mặt hắn chớp lóe miễn cưỡng chống cự. Khóe môi hắn nhếch nụ cười nhạt, đã thấy ra hành động của Tôn Côn và Long Lệ, biết lúc trước hắn đoán không sai, mỗi người đều có thủ đoạn riêng, lý do câu giờ thì là muốn tạo thành tử thoương chút nữa, chêm một người thì sẽ thiếu đi một kẻ chia lực vị giới.
'Vậy cũng tốt, mọi người tự dựa vào bản lĩnh." Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh.