Từ khi Tô Minh bước ra Cửu Phong cho đến lấy thân Chúc Cửu Âm cắn nuốt đạo nô thập cửu, đây đã là cực hạn của hắn, là hắn dựa và nhiều tính toán, nắm giữ hoàn toàn chủ động, không cùng đạo nô thập cửu tiếp xúc mà tìm thẳng đến Đạo Nguyên làm con tin, khiến gã một bước mất đi ưu thế, từng bước chịu khống chế. Đại năng bước thứ ba không phải loại Tô Minh có thể đối kháng, mặc dù thân thể hắn cực kỳ cứng cỏi nhưng chênh lệch tu vi đủ để đối phương thi triển thần thông không bao lâu thì hắn sẽ tan vỡ. Đây còn là vì ở đất Man tộc, mặc dù nói tu vi của đạo nô bị áp chế không nghiêm trọng nhưng nhiều ít gì có ảnh hưởng, làm một ít thần thông thuật pháp khó mà tự nhiên như bên ngoài, nhưng dù là vậy thì Tô Minh cũng phải trả cái giá lớn, vẫn không thể diệt được Đạo Nguyên.
Bây giờ Tô Minh vội vàng thụt lùi, khóe miệng không ngừng trào máu, hắn nhìn chằm chằm phía xa Đạo Nguyên gào la, đạo nô nhị nhất lao hướng hắn.
Đối mặt kẻ địch cường đại, Tô Minh biết bản thân không phải là đối thủ của gã, nhưng dù là nhỏ bé như con kiến cũng phải có gan phản kháng, có gan nhe nanh ra.
"Tô ta cả đời chiến đấu vô số, chín chết mười sống, hôm nay gặp kiếp nạn còn khó khăn hơn năm đó Đế Thiên giáng xuống. Nhưng vì Cửu Phong, chết thì thế nào?" Tô Minh ngửa đầu cười to.
Vào lúc nguy cấp như vậy ngược lại hắn giải phóng mọi chuyện, thụt lùi thì tay trái nâng lên, mu bàn tay chĩa xuống đất, lòng bàn tay lên trời, toàn thân thi triển lực lượng số mệnh, một chưởng ấn vào trán mình.
Bộ dạng hiện giờ của hắn đã không là thiếu niên năm đó mà trở thành thanh niên, đây là hắn bước và mệnh tu thì biến đổi. Tay trái Tô Minh ấn trán, lực số mệnh bùng phát trên người hắn.
Chỉ thấy ngoài người Tô Minh, xuất hiện trẻ sơ sinh và người đàn ông tóc tím. Hai bóng dáng cùng Tô Minh chồng lên nhau, nhưng khoảnh khắc bóng chồng thì phía xa đạo nô nhị nhất cất bước đã đến gần Tô Minh.
Đạo nô tu vi ở đất Man tộc có thể thi triển bước thứ ba, mức độ cường đại khiến bên ngoài và Tam Hoàng Ngũ Đế khó thể so sánh. Thậm chí không cùng đẳng cấp, mặc dù cũng là chủ vị giới, nhưng mới bước vào bước thứ ba và hậu kỳ bước thứ ba cũng gọi là chủ vị giới. Năm người đạo nô chẳng qua là sơ kỳ bước thứ ba mà thôi, giờ ở Man tộc tu vi bị áp chế đôi chút, có thể thi triển thực lực giữa bước thứ hai và ba.
Tất cả là bởi vì tinh thần bào trên người họ, số lượng lượng không chỉ có năm cái, ở ngoài Man tộc, trên nhiều thuyền trời sao tiên tộc tồn tại mọi người đều mặc tinh thần bào. Thật ra tinh thần bào có thể chống lại lực lượng phép tắc Man tộc, khiến tu vi người ở đây không chịu nhiều hạn chế, theo đạo lý thì tiên tộc nên hết sức thu gom khiến người họ giáng trần tu vi không chịu nhiều ảnh hưởng.
Loại tinh thần bào này ở Đạo Thần Tông có rất nhiều, chỉ đệ tử Đạo Thần Tông mới có được. Người tiên tộc chỉ là một phương chư hầu dưới thế lực bản tông tiên tộc, bị nghiêm cấm có được tinh thần bào.
Đây là thứ nhất, còn có tất cả tinh thần bào này là tinh thần tử bào!
Tác dụng của chúng nó vốn không kỳ lạ như vậy, sẽ không ở Man tộc không bị phép tắc ức chế, tạo thành uy lực như vậy là do tinh thần thánh bào trên người Đạo Nguyên. Giống như một hệ thống, tất cả người mặc tinh thần tử bào phải nghe theo mệnh lệnh của kẻ giữ tinh thần thánh bào, không thể phản kháng, một loại khống chế nhưng sẽ không ảnh hưởng tâm trí và tinh thần người mặc tinh thần tử bào, chẳng qua trong tư duy của họ có một chủ nhân mà thôi. Chủ nhân này là người khống chế tinh thần bào trên người họ, kẻ mặc tinh thần thánh bào.
Chỉ có tinh thần thánh bào tồn tại mới khiến những tinh thần tử bào có lực lượng không chịu phép tắc Man tộc ảnh hưởng quá nhiều.
Nếu tiên tộc muốn có được tinh thần tử bào thì phải trở thành nô lệ nước ngoài, nếu không muốn như vậy mà có ý đồ với tinh thần thánh bào thì sẽ bị diệt tộc.
Vì ở Đạo Thần Tông tất cả tinh thần thánh bào chỉ mình họ Đạo dòng chính mới có được, mặc kệ tu vi của ngươi là cỡ nào, tính cách ra sao, chỉ cần là dòng chính họ Đạo thì từ khi sinh ra liền được ban cho tinh thần thánh bào, đến trưởng thành có thể tự động dùng tinh thần thánh bào xây dựng thế lực thuộc về mình. Thế lực càng lớn thì tinh thần thánh bào có thể bày ra uy lực càng lớn hơn, thậm chí thúc đẩy người họ Đạo dòng chính tu vi bùng nổ.
Tính cách và tu vi của Đạo Nguyên thật ra chỉ ở chót nhất Đạo Thần Tông, mấy ngàn tu sĩ bình thường, bên trong bước thứ ba chỉ có đạo nô thập cửu, nhị nhất, tam nhất, tứ nhất, ngũ nhất, năm người đó mà thôi. Còn lại tu vi mạnh yếu không đồng đều, nhưng cao nhất trừ năm người ra chỉ có viên mãn bước thứ hai.
Vậy nên Đạo Nguyên đến đất chư hầu một phương tiên tộc, lấy thân phận một trong nhiều thiếu chủ Đạo Thần Tông như đám người Tam Hoàng Ngũ Đế vốn chẳng thèm để ý, càng đừng nói tới bái gặp.
Năm đạo nô bước thứ ba có tác dụng tinh thần thánh bào, mặc tinh thần tử bào có thể ở đất Man tộc thi triển ra tu vi cực kỳ cường đại làm Tô Minh gặp đại kiếp nạn.
Bây giờ Tô Minh thi triển lực lượng số mệnh, đạo nô nhị nhất mặt âm trầm làm theo lệnh Đạo Nguyên đến giết chết hắn. Gã thấy Tô Minh là kẻ tồi tệ vô sỉ, chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế, nếu là ngay mặt đối chiến thì gã tự tin một kích hết sức có thể khiến hắn chết ngay.
Khoảnh khắc gã âm trầm vọt tới, mắt Tô Minh lóe tia sáng âm u, ảo ảnh trẻ sơ sinh, người đàn ông tóc tím ngoài người hắn đang nhanh chóng dung hợp. Nhưng lúc này, một hơi thở minh tử khiến linh hồn Tô Minh sinh ra quen thuộc bỗng bùng phát sau lưng hắn. Theo khí thế bùng phát là mặt Vũ Huyên trắng bệch như cái xác bước ra từ sau lưng Tô Minh, nâng tay phải ở trước mặt hắn hắn hướng về đạo nô nhị nhất đến gần. Bàn tay ấn ra, người Vũ Huyên bùng phát dao động minh tử mãnh liệt va chạm với đạo nô nhị nhất, T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn
"Tìm chết!!!" Đạo nô nhị nhất hừ lạnh, không hề né tránh mà một chỉ điểm vào chưởng của Vũ Huyên.
Ngón tay gã ngưng tụ như một ngôi sao tỏa ánh sáng chói mắt, khoảnh khắc va chạm với bàn tay Vũ Huyên. Tiếng nổ điếc tai vang, Vũ Huyên hộc máu lùi ra sau, đôi mắt cũng mất đi nghịch ngợm mấy ngày trước.
Chính lúc này, trẻ sơ sinh và người đàn ông tóc tím ngoài người Tô Minh hoàn toàn dung hợp, mái tóc hắn khoảnh khắc biến thành màu xám, thân thể khoảng bảy, tám tuổi, hơi thở cực kỳ giống với minh tử của Vũ Huyên đậm đặc dao động bùng phát từ người hắn. Mặt Tô Minh tái nhợt trông như người chết, bây giờ hắn khá giống Vũ Huyên bên cạnh, y như khuôn đúc. Mắt Tô Minh lóe tia sáng xám, vào lúc Vũ Huyên thụt lùi thì không chút do dự vọt hướng đạo nô nhị nhất, tay phải vung tới trước. Lập tức trời đất nổ vang, phép tắc nghịch chuyển năm tháng tràn ngập, đạo nô nhị nhất bất giác khựng lại, nhưng chỉ vẻn vẹn khựng lại mà thôi.
Tuy nhiên, Tô Minh tay phải nắm Sát Kiếm, tước tới trước như tia chớp xẹt qua trước mặt hắn. Vũ Huyên cắn răng lại lao ra, cùng hắn chiến đấu với đạo nô nhị nhất.
Tiếng nổ ngập trời, Tô Minh hộc máu thụt lùi, Vũ Huyên cũng cười thảm lùi lại, hai người cùng ra tay nhưng chỉ có thể khiến đạo nô nhị nhất lung lay một chút. Rất nhanh, trước mặt đạo nô nhị nhất ánh sáng sao chói lòa che đậy tám hướng bắn thẳng về phía Tô Minh, Vũ Huyên.
"Hai ngươi chịu chết đi!" Đạo nô nhị nhất vẻ mặt dữ tợn cất bước tới trước.
Tiếng nổ càng điếc tai vang lên, người Tô Minh run bần bật, như con diều đứt dây văng ra, hộc bãi máu, bị thương sắp hấp hối. Vũ Huyên cũng vậy, cô chua xót nhìn đạo nô nhị nhất từ xa đi tới, lại quay đầu nhìn Tô Minh.
"Ha ha, giết nam, để lại nữ! Chết tiệt, ta nhất định phải rút xương lột da hắn, khiến hắn cho dù chết cũng phải hối hận đã bị thương ta!" Đạo Nguyên hưng phấn hét chói tai.
Đạo nô nhị nhất gật đầu, cất bước tới gần Tô Minh và Vũ Huyên chưa đến mười mét, vẻ mặt hung tợn, mắt lóe sát khí, ngoài người ánh sáng sao như từng mũi gai. Gã nâng lên tay phải, những cây gai bùng phát, mắt thấy sắp lao hướng Tô Minh và Vũ Huyên.
Tô Minh cắn mạnh đầu lưỡi khiến vì trọng thương mà tinh thần hoảng hốt tỉnh táo lại chút. Trong mắt hắn không có tuyệt vọng mà một mảnh bình tĩnh, là không sợ cái chết.
Khi đạo nô nhị nhất đi tới thì tay phải Tô Minh chộp lấy Vũ Huyên bên cạnh, đây là lần đầu tiên hắn nắm tay cô, bàn tay rất lạnh, tựa như người chết.
"Sợ không?" Tô Minh cười hỏi?
"Không sợ." Vũ Huyên ngẩn ra, trên khuôn mặt tái nhợt còn dính máu nở rộ nụ cười xinh đẹp, lắc đầu.
Tô Minh nắm tay Vũ Huyên, không chút do dự kéo cô ra sau lưng, cùng lúc đó tay trái vung trước mặt. Trước mắt hắn trời đất vặn vẹo biến ảo, Man tượng bỗng xuất hiện ngăn cản hắn và Vũ Huyên sau lưng, đối mặt thần thông sao đạo nô nhị nhất thi triển.
Đạo nô nhị nhất cười lạnh, thi triển tất cả tu vi hóa thành ánh sao vô tận chớp mắt đến gần Man tượng Tô Minh, một tiếng nổ nguyên thần bỗng vang vọng. Tô Minh Man tượng bị đạo nô nhị nhất oanh kích thành bốn, năm mảnh, ánh sao xuyên thấu qua khiến Tô Minh hộc máu, vết thương trong người bùng phát, ngoài người đẫm máu, lý trí tan rã, cùng Vũ Huyên lùi lại.
Vũ Huyên còn đỡ chút, cô kéo Tô Minh thụt lùi, khóe môi tràn máu, biểu tình lộ ra tuyệt vọng.