"Dư âm câu nói của Tô Minh chưa biến mất thì thân hình Đại Vu Công Vu tộc tan vỡ theo. Đại Vu Công loại trạng thái này cách biệt quá lớn với Tô Minh, chớp mắt tiêu diệt được ngay. Sát kiếm trong tay hắn không dính chút máu, có thể thấy Đại Vu Công đã chết hai lần không có máu thịt thật sự mà kỳ dị tồn tại giữa hư ảo và máu thịt.
"Cửu tử thuật, năm đó Tô ta và sư tôn, còn có Ly Long Thượng Nhân, y từng đem Vu tộc Đại Vu Công liên tục giết chín lần mới khiến lão ngủ say..." Đây không phải ký ức đời này của Tô Minh mà là trí nhớ kiếp trước trong nhiều lần luân hồi. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Khi đầu óc Tô Minh hiện ra ký ức kiếp trước, không khí trước mặt hắn bùng phát ra khí thế càng cường đại hơn trước, hơi vượt qua Man Hồn đại viên mãn, hơi thở Tuyệt Vu cảnh Vu tộc. Theo nó bùng phát, một nắm tay gầy đứt từ không khí vươn ra nhanh như tia chớp đánh hướng Tô Minh.
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, nắm đấm cách thân thể Tô Minh bảy tấc thì vang lên tiếng két. Chỉ thấy từng đợt băng giá sinh ra trên nắm đấm, chớp mắt lan tràn khiến nguyên nắm đấm thành tượng băng. Cùng lúc đó, đằng sau nắm đấm, một ông lão tuổi chừng năm mươi từ trong không khí bước ra. Tóc lão không bạc phơ mà xen lẫn chút đen, thân hình không gầy trơ xương, khỏe khoắn chút. Lão chính là Đại Vu Công Vu tộc lần thứ ba sống lại. Thân thể, khí thế, sự sống của lão theo tuổi tác hồi xuân mà trở lại, bây giờ lão bước ra khí thế bùng phát, lập tức khiến không khí bốn phía sinh ra từng tầng dao động.
"Người nếu đã nói là người quen cũ của lão phu, vậy ngươi, là ai!" Đại Vu Công thu lại cánh tay phải đóng băng, không thèm nhìn băng giá trên cánh tay, vung một cái, tiếng bùm bùm khuếch tán, khói đen từ người lão bốc ra như định hủy đi băng giá.
Nhưng mặc kệ lão bao phủ cỡ nào thì băng giá không chút dấu hiệu hòa tan, ngược lại càng nhanh lan tràn. Đến giờ phút này Đại Vu Công Vu tộc mới biến sắc mặt.
Tim lão rớt cái bịch, càng kiêng dè về Tô Minh hơn. Lần thứ nhất, thứ hai lão chết vốn người yếu ớt, nằm trong dự tính cả rồi, công pháp của lão là càng chết càng mạnh. Lần thứ ba sống lại đã sơ bộ hiện ra sự cường đại của lão. Nhưng dù là vậy vẫn không thể khiến băng giá trên cánh tay hòa tan, làm lão tinh thần rung động, vẻ mặt kiêng dè. Lão sống quá lâu, ngẫm nghĩ cỡ nào cũng không tìm ra một người có thể chồng chất với Tô Minh, làm lão do dự về lời hắn đã nói.
"Ngươi sẽ nhớ được." Tô Minh lạnh nhạt nói, bước ra một bước hướng ông lão.
Khi hắn đạp chân xuống thì Đại Vu Công Vu tộc đôi mắt chợt lóe tia sát khí, nhoáng người lên, tay trái ấn pháp quyết ở trước mặt nhanh chóng biến đổi, môi phát ra từng tiếng chú ngữ phức tạp khó hiểu. Nhưng khi chú ngữ vang lên thì sát kiếm vạch trước mặt hắn, hai ngón tay trái trượt vị trí mũi kiếm nhẹ búng.
Tiếng kiếm ngân trong trẻo bỗng vang vọng, ở trong thanh âm như ẩn chứa tiếng gào khát máu, đó là kiếm linh gầm rống. Kiếm ngân khuếch tán đánh gãy âm thanh chú ngữ của Đại Vu Công.
Giây phút chú ngữ dừng lại, Tô Minh nâng sát kiếm lên chém xéo hướng ông lão. Một vệt kiếm quang rạch phá bầu trời, sát kiếm vạch một đường hình cong, mũi kiếm chỉ dưới bên phải thân thể. Đại Vu Công Vu tộc cách hắn hơn mười mét người bỗng run lên, thân thể chia thành hai nửa tan vỡ. Lão không thể chống cự uy lực sát kiếm của Tô Minh, thậm chí một chút đón đỡ cũng khó làm được. Tu vi chênh lệch, ở trước mặt Tô Minh đã là cảnh giới vô địch thì biến thành khoảng cách sống chết.
"Đây là lần thứ ba." Tô Minh bình tĩnh nhìn chỗ Đại Vu Công chết, sát kiếm biến mất, bỗng có nhiều tử khí xuất hiện ở ngoài người hắn.
Những tử khí ngưng tụ trên người Tô Minh hình thành bộ giáp tím, bao bọc mặt Tô Minh như đeo mặt nạ. Tô Minh nâng lên tay phải hư không chộp hướng bên phải, lập tức tử khí ồ ạt ngưng tụ ở trong tay hắn hình thành trường thương to lớn. Trường thương màu tím, sát phạt máu me khó tả phát ra từ Táng Tà thương này.
Giây phút Táng Tà thương xuất hiện, khí thế mạnh hơn trước nhiều của Đại Vu Công xuất hiện trong trời đất này. Mức độ mạnh mẽ đó đã rất gần với mệnh tu Man tộc, gần với cảnh giới Không sau Tuyệt Vu của Vu tộc. Nhưng chỉ là gần đến mà thôi, không phải thật sự đạt được. Đối với Tô Minh, tu vi như thế cách cảnh giới hiện tại của hắn kém rất xa.
"So với năm đó mạnh hơn chút, ta còn nhớ lúc trước lần chết thứ sáu mới bùng phát ra tu vi tương tự." Tô Minh bình tĩnh nói, cuộc chiến năm đó nếu không phải sư tôn Thiên Tà Tử thi triển loại thuật pháp kỳ lạ đem tu vi ba người liên kết với nhau, thúc đẩy một trang giấy phủ một hơi liên dục diệt Đại Vu Công bốn lần, chấm dứt cuộc chiến, nếu không thì khiến lão ngủ say rất là khó khăn.
Khi Đại Vu Công phát ra khí thế cừng kỳ cường đại thì một bóng ảo cực kỳ nhanh từ phía xa xuất hiện lao hướng Tô Minh. Tốc độ nhanh để lại một chuỗi tàn ảnh, chớp mắt đã cách Tô Minh không tới ba mét. Mặc dù bóng dáng ấy cực nhanh nhưng Tô Minh thấy rõ ràng đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân hình vạm vỡ tràn ngập cảm giác lực lượng. Bóng trăng trong mắt y nhanh chóng chớp lóe.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, khi Đại Vu Công đến thì Táng Tà thương bỗng nâng lên đâm tới trước. Không trung như tạc nổ, khí thế mệnh tu thuộc về Tô Minh nổ vang, mũi thương chẳng những phá vỡ không khí mà còn tản ra nhiều khí lạnh làm khu vực này rơi bông tuyết.
Đây là ý hồn của Tô Minh, đây là mệnh cách băng giá của hắn, khuếch tán trong một thương va chạm với Đại Vu Công đến gần ở giữa không trung.
Khoảnh khắc va chạm, Đại Vu Công biến thành người đàn ông trung niên khóe miệng bỗng nhếch nụ cười âm độc, không đợi mũi thương tới mắt y lóe tia sáng lạnh, trong người phát ra lực lượng hủy diệt, y chọn tự bạo!
Tự bạo thân hình đổi lấy dao động càng cường đại, dấy lên một kích dốc hết sức vượt qua trước khi tự bạo, dùng cách cực đoan này lấy ưu thế còn có thể sống lại triển khai hành động diệt sát như vậy. Thật ra thì lúc tự bạo y đã hoàn thành lần chết thứ tư, ý thức nhanh chóng rời khỏi thân hình tự bạo ngưng tụ lần sống lại thứ năm.
Tô Minh hừ lạnh, trường thương tay phải thế đi không biến đổi nhưng tay trái nâng lên, mu bàn tay hướng phía dưới, lòng bàn tay chĩa lên trường, bình tĩnh nói.
"Giữa quá khứ và tương lai chính là số mệnh."
Theo Tô Minh thốt lời, trường thương và Đại Vu Công tự bạo dấy lên tiếng nổ hủy diệt va chạm vào nhau, tay trái vung hướng y.
Cái vung này thay đổi lực quy tắc, bỗng nhiên hiện ra trên người Đại Vu Công tự bạo.
"Nếu ngươi đã muốn tìm cái chết tự bạo, như vậy thì bạo thêm vài lần đi."
Theo Tô Minh thốt lời, thân hình Đại Vu Công xu thế tự bạo chợt khựng lại, bắn ngược ra sau, từ trạng thái tan vỡ thời gian như đảo ngược nhanh chóng ngưng tụ, lại hóa thành thân hình mang theo sự hoảng hốt. Y sợ hãi phát hiện ý thức trong thời gian đảo ngược này bị cưỡng ép giam cầm trong thân thể không cách nào rời đi.
Không thể thoát khói, thân hình này bây giờ trở thành lần thức tỉnh thứ năm của y, đây là việc kinh hoàng lần đầu tiên y gặp trong cuộc sóng lâu dài của mình, trước đó y chưa từng gặp như vậy.
Khi y kinh hoàng, thân hình không bị khống chế hồi phục khỏi tan vỡ tự bạo, người y lại lần nữa tự bạo, đây không phải là điều y muốn, là do Tô Minh khống chế quá khứ và tương lai biến thành. Nỗi kinh hoàng điên cuồng sinh ra trong lòng Đại Vu Công, thân hình y tan vỡ tạc nổ, ý thức tan biến, đây là lần chết thứ năm. Nhưng rất nhanh y tuyệt vọng phát hiện ý thức lại tỉnh táo, vẫn ở trước mặt Tô Minh, vẫn là dưới quy tắc thời gian đảo ngược khủng bố, vẫn...tiến hành tự bạo.
Lần thứ sáu chết.
Lần thứ bảy chết.
Mãi đến lần thứ tám Đại Vu Công chết, tự bạo cùng ý thức tan biến thì y phát ra tiếng gầm bất chấp tất cả. Với tiếng gào, ý thức sắp tán đi thì trước mặt y bỗng xuất hiện một trang giấy phù, giấy phù chớp lóe rút ra ý thức của y dung nhập vào giấy, cưỡng ép lao ra khỏi số mệnh luân hồi của Tô Minh, biến mất giữa không trung.
"Rốt cuộc ngươi huyễn hóa ra vật đó." Mắt Tô Minh chợt lóe tia sáng, giây phút chỉ phù biến mất thì bỗng nâng lên tay phải chộp tới. Nhưng khi hắn đụng và chỉ phù thì lại bắt hụt, như là nó không hề tồn tại.
"Báu vật của lão phu mấy năm qua bao nhiêu người muốn cướp đoạt, nhưng không ai có thể đụng chạm, ngươi sao có thể ngoại lệ..." Trong chỉ phù sắp tan đi phát ra tiếng gầm của Đại Vu Công.
Mắt thấy nó đã biến mất hơn phân nửa, mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, không để ý giọng của Đại Vu Công, trên tay trái tràn ngập khí lạnh như là tượng băng. Đây là đem mệnh cách và ý hồn của hắn toàn bộ ngưng tụ trên tay trái, lại chộp hướng chỉ phù. Lần này khoảnh khắc tay trái hắn đụng vào chỉ phù thì đầu óc vang nổ. Đó là tiếng thanh âm ngửa đầu gầm ra bốn chữ.
"Cửu tử mệnh!"
Tô Minh hai mắt chợt lóe, hắn biết xuất hiện thanh âm này là vì cú chộp không tầm thường của mình, lấy mệnh cách bản thân đụng chạm mà tạo thành.
"Ngươi...ngươi..." Tiếng gào không thể tin tưởng bỗng phát ra từ chỉ phù, trong tiếng hét thê lương toát ra hoảng sợ.