Kiếm xanh ở trong người Tô Minh tiến hành hủy diệt, nhưng tương tự thanh kiếm không thể tiếp xúc với bên ngoài khiến hơi thở âm tử càng nồng. Màu thân kiếm ảm đạm như vặn vẹo.
Nhưng mà lực lượng thanh kiếm không phải Tô Minh có thể chống cự, mặc dù mượn hơi thở âm tử chốn này trấn áp, mức độ vẫn là không đủ!
Như vậy là nếu cứ tiếp tục ở tại đây, không mất bao lâu sau Tô Minh đoán được hắn khó thể trấn án, kiếm sẽ phá tan người hắn rồi lao ra.
"Tuyệt đối không thể để nó tiếp xúc bên ngoài!" Lòng Tô Minh rít gào, lại lần nữa hấp thu sương khói âm tử xung quanh, lao nhanh tới trước.
'Phải tìm một nơi giúp đã mình trán áp thanh kiếm này!" Miệng mũi Tô Minh chảy máu trong càng hung tợn, nhưng hắn bất chấp tất cả, nếu không giải quyết triệt để nguy hiểm do thanh kiếm mang đến thì hậu quả không thể tưởng tượng.
Có lẽ nếu là người khác lựa chọn thì sẽ không điên cuồng nuốt thanh kiếm, dù gì coi như ba ý chí khổng lồ đó cũng không đoán được Tô Minh nuốt thanh kiếm.
Lựa chọn để mặc thanh kiếm rời đi, ra bên ngoài cường đại trở lại thì tạm thời bản thân không nguy hiểm, có thể có con đường nào khác, như là trốn tránh không ra, cầu cứ ba ý chí khổng lồ, dù phải trả cái giá đắt để cầu xin che chở.
Nhưng Tô Minh không lựa chọn con đường như thế!
Hắn chỉ lựa chọn một cái, ngươi muốn giết ta thì ta cũng giết ngươi!
Ta sẽ không trốn, không tránh, ta sẽ đối diện, hoặc là ta chết hoặc là ngươi tiêu!!! Hệt như thái độ của ta đối với tiên tộc hoặc là ta chết, hoặc là tiên tộc diệt tộc!
Nếu ta thức tỉnh thì bầu trời nhuộm đỏ, nếu ta mở mắt, tiên tộc chết chắc.
Hơn nữa đây là một cơ hội, Tô Minh không muốn bỏ qua nó. Hắn có trực giác rằng đây là cơ hội duy nhất cho hắn độ sát kiếp này!
"Trấn áp... Trấn áp... Nơi nào giúp đỡ ta trấn áp thanh kiếm này đây. Có thể bảo vệ ta hết sức, khiến ta yên tâm hồi phục và trấn áp!'
"Đông Hoang tháp!" Tô Minh mạnh ngẩng đầu, mắt sáng ngời.
Đông Hoang tháp, dù không có máu đỏ ngàn vạn dặm nhưng Tô Minh là người duy nhất không cần bất cứ điều kiện gì có thể bước vào đó. Báu vật tháp Man tộc này là vật Man Thần đời thứ nhất để lại, bằng vào tháp này dẫn động tiên tộc loạn.
Trên đất Đông Hoang không có chỗ nào thích hợp hơn tháp này để trấn áp và trị thương, và là gần chỗ này nhất. Còn Đại Ngu hoàng thành, Tô Minh không chọn nó. Mặc dù hắn có liên hệ với hoàng thành nhưng hắn sẽ không quên năm đó dưới đáy biển, trong Đại Ngu hoàng thành, nghe thấy tiếng gào thét. Tiếng gào toát ra hung ác, bây giờ Tô Minh nhớ lại còn thấy kinh sợ.
Mắt Tô Minh chợt lóe, lại hút lấy khí âm tử mênh mông xung quanh. Khi thân thể hắn sắp tan vỡ, ánh sáng xanh trong người xuyên thấu toát ra ngoài, lực trấn áp sắp vỡ ra thì Tô Minh không chút do dự nhấc chân hướng tới ngoài sương khói.
Một bước đạp xuống, thân thể Tô Minh bỗng xuất hiện trong cõi trời đất. Hắn không chút tạm dừng, hóa thành cầu vồng xanh rít gào lao hướng phương xa.
Đông Hoang tháp ở chính giữa Đông Hoang đại lục, cách nơi này không xa. Mặc dù Tô Minh không biết vị trí cụ thể, chưa từng đi qua, nhưng Đông Hoang tháp xuất hiện vì hắn, cảm giác đến từ tinh thần là hướng dẫn tốt nhất.
Lao nhanh, thân hình hắn tỏa ánh sáng xanh ngày càng chói lòa, lát sau trông hắn như bị màu xanh bao trùm, máu không ngừng bắn ra. Trong người hắn ánh sáng xanh di chuyển càng kịch liệt, tiếng bùm bùm liên tục vang vọng nhưng đôi mắt Tô Minh toát ra kiên quyết và cố chấp. Dưới sự trấn áp, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh.
Không bao lâu sau phía trước xuất hiện ánh sáng đỏ chói mắt mây trăm dặm, chính giữa là một tòa tháp cao chín mươi chín tầng!
Tháo toát ra năm tháng và tang thương, sừng sững đứng trên mặt đất, cực kỳ bắt mắt.
Dưới ánh sáng đỏ màu tháp cũng bị nhuộm thành đỏ, trông ghê người và có uy nhiếp vô thượng. Khi Tô Minh bước vào ánh sáng đỏ một chớp mắt thì uy nhiếp ập xuống. Uy nhiếp mạnh mẽ khiến kiếm xanh trong người Tô Minh run rẩy, hắn thì không chịu tổn thương một chút nào. Hắn nâng cao tinh thần, tốc độ càng nhanh hơn.
Đây chính là Đông Hoang tháp!
Đông Hoang tháp khiến người tiên tộc điên cuồng, phát động chém giết chỉ vì bước vào trong! Ở tầng đỉnh tồn tại cảm ngộ của Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu, thậm chí tồn tại manh mói Hoang Đỉnh báu vật Man tộc.
Tô Minh tới gần thì uy nhiếp Đông Hoang tháp càng mãnh liệt, cộng thêm tháp rất cao nên tất nhiên hình thành cảm giác áp lực giáng xuống tinh thần tất cả người trông thấy.
Kiếm xanh run rẩy, điên cuồng vùng vẫy, như muốn vọt khỏi người Tô Minh, không muốn tới gần Đông Hoang tháp. Nó giãy dụa khiến trong người Tô Minh càng hỗn loạn, máu thịt tan vỡ, xương cốt nát. Mũi kiếm đâm ra khỏi ngực mắt thấy sắp vọt ra, tay trái Tô Minh ấn vào mũi kiếm ở ngực, mặc kệ tay đẫm máu, mạnh ấn mũi kiếm trở vào cơ thể.
"Trở lại cho ta!" Tô Minh thở hồng hộc, mặt tái nhợt lộ ra hung tợn điên cuồng khiến bất cứ ai thấy đều kinh sợ.
Khoảnh khắc Tô Minh tới gần Đông Hoang tháp thì cánh cửa dưới tháp tự động mở ra. Cửa dần mở, bỗng như xuất hiện bão tố cuốn tám hướng tháp, hình thành vòng xoáy khổng lồ liên tiếp trời đất. Vòng xoáy ầm ầm xoay chuyển kinh thiên động địa.
Dường như nó đang chờ Tô Minh đến, nếu không thì sẽ không tự mở cửa ra khi hắn tới gần!
Dường như nó chờ Tô Minh đã rất lâu rồi, mãi đến giờ phút này hắn mới đến!
Giây phút Đông Hoang tháp mở cửa, trong người Tô Minh bùng phát ánh sáng xanh. Hắn hộc máu, đôi chân tan vỡ dưới ánh sáng xanh, thân hình liên tục vỡ ra nhưng hóa thành cầu vồng giao hòa màu xanh và đỏ lao hướng cửa.
Kiếm xanh phát ra tiếng rít sắc nhọn, tiếng rít toát ra nỗi sợ không thể tả, dường như cánh cửa Đông Hoang tháp đối với nó là đi thông cái chết.
Cách cửa Đông Hoang tháp còn mười mét thì thân hình mất đi đôi chân của Tô Minh lại tan vỡ. Mũi kiếm xanh chui ra khỏi vị trí vai phải, mang theo tiếng kiếm ngân sắc bén như muốt vọt ra. Tuy nhiên Tô Minh nâng lên tay trái khỏi ngực túm lấy ấn chặt.
Người Tô Minh nhoáng lên cách cửa Đông Hoang tháp mở rộng chỉ còn năm mét. Nửa thân hình hắn tạc nổ, máu bắn tứ tung, kiếm xanh điên cuồng giãy dụa dường như xuất hiện một đồng tử. Đồng tử tỏa ánh sáng xanh, khi tấy đồng tử thì mắt Tô Minh chợt lóe. Hắn nghĩ tới năm đó đấu với Đế Thiên phân thân tiểu nhân đen chẳng biết đi đâu.
Tiểu nhân đen trông cực kỳ giống với đồng tử này trừ màu sắc ra!
Đồng tử tiểu nhân xanh toát ra lượn lờ quanh kiếm xanh như muốn phá vỡ thân thể Tô Minh lao ra, lại bị tay trái hắn kẹp lấy, vọt người lên cách cửa Đông Hoang tháp chưa đến hai mét, chớp mắt có thể bước vào trong đó.
Đôi mắt tiểu nhân xanh tràn đầy kinh hoàng và tuyệt vọng, phát ra tiếng hét chói tai. Thân kiếm nhoáng lên, cánh tay trái Tô Minh nổ tung mang theo nửa cái đầu trở thành tro bụi. Kiếm xanh và đồng tử tiểu nhân xanh vọt ra khi tay trái Tô Minh vỡ, nhưng khi nó lao ra thì tay phải hắn mạnh chộp chuôi kiếm!
" Ngươi trốn không thoát!" Giọng Tô Minh âm trầm vang vọng, bây giờ hắn chỉ còn nửa người và cánh tay phải. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Tay phải chộp lấy kiếm xanh lập tức thành bốn, năm mảnh nhưng dù là vỡ thì hắn đã chộp lấy kiếm khiến trong chớp mắt nó không thể chạy ra.
Chính trong khoảnh khắc đó Tô Minh bỗng vọt tới cửa Đông Hoang tháp mở rộng, kéo kiếm xanh vào trong, đồng tử kiếm linh hét chói tai tuyệt vọng, cánh tay phải tan vỡ!
Tiếng cười âm trầm của Tô Minh vang vọng, chất chứa điên cuồng, cố chấp nếu ngươi không chết thì là ta chết.
Đồng tử kiếm linh tuyệt vọng thét gào, bùm một tiếng nổ vang vọng khung trời, chấn động nguyên trời đất Man tộc, cửa Đông Hoang tháp khép kín!
Khi cửa khép lại thì mũi kiếm xanh như phát điên vọt ra, nhưng Tô Minh mất đi đôi chân đôi tay thì hắn còn có răng. Khi mũi kiếm sắp vọt ra, răng Tô Minh cắn thân kiếm, đôi mắt điên cuồng khiến kiếm linh run rẩy, hắn kéo thanh kiếm như muốn chôn cùng.
Cửa Đông Hoang tháp đóng lại.
"Không phải ngươi chết thì là ta mất mạng! "
Khi cánh cửa khép thì giọng âm trầm của Tô Minh vang vọng.
Ánh sáng đỏ Đông Hoang tháp trong chớp mắt này khuếch tán bốn phía, nhuộm đỏ thiên địa trong phạm vi khiến tất cả trở thành màu đỏ.
Cây cối cũng tốt, hoa cỏ cũng thế, bùng đất và gió thổi tới mang theo màu đỏ máu, nơi này là...Đông Hoang tháp.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã là một năm.
Một năm nay tiên tộc không giáng xuống nữa, vòng xoáy trên trời chậm rãi biến mất, bầu trời xanh lại xuất hiện, từng áng mây trắng, tất cả dường như hồi phục như cũ.
Nhưng dưới đất xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất. Man tộc Đông Hoang, mấy đại thế lực tổ chức mở ra tập kết và tìm kiếm!
Tập kết là vì chấp hành ý chí của Tô Minh, diệt sát tất cả tiên tộc trên đất Man tộc. Cho dù Tô Minh đã biến mất một năm nhưng nó vẫn diễn ra.
Tìm, là tìm Tô Minh!
Tìm Tô Minh, tìm Man Thần của Man tộc.