"Đệ tử nội, ngoại tông Tà Linh tông, các vị trưởng lão, bình minh hôm nay dốc năm phần nhân lực Tà Linh tông đi theo Thân ta tiến quân...Tàng Long tông!" ánh mắt Thân Đông quét qua mặt đất, tạm dừng chỗ nhà lầu hai tầng Tô Minh tĩnh tọa, chậm rãi nói.
Thanh âm vang vọng toàn Tà Linh tông khiến tất cả người nghe thấy máu trong người không thể kiềm chế sôi sục, khí thế máu me bùng nổ.
"Quy tắc cũ, giết người tất cả vật chất có bảy phần thuộc về kẻ giết, vật cướp được cũng như vậy!"
Giọng Thân Đông quanh quẩn ngoài lầu các, mới nãy đối phương nhìn lầu các như giao nhau với ánh mắt Tô Minh, khiến con ngươi hắn co rút, đối phương dời ánh mắt.
"Thân Đông." Tô Minh nheo mắt.
Hắn hơi xem thường đối phương, ánh mắt kia có lẽ không thật sự phát hiện hắn nhưng chắc có nhìn ra chút manh mối. Đối phương nhịn đến giờ, dù nghi ngờ nhưng không làm gì quá khích hoặc thăm dò, dù là ánh mắt chỉ liếc qua chứ không lộ địch ý. Đối với thái thượng trưởng lão Thân Đông Tà Linh tông, Tô Minh chưa từng tiếp xúc nhưng từ việc này thấy ra tâm kế người này sâu không bình thường.
"Có thể thành đứng đầu một tông, tu hành tới vấn đỉnh tiên tộc thì đúng là nên có tâm kế như vậy." Tô Minh nhắm mắt, tiếp tục chìm trong tu hành. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Lấy tu vi hiện giờ của hắn có thể đối kháng với Thân Đông mà không yếu thế, vậy nên hắn không thèm để ý bị đối phương nhìn ra chút manh mối. Cùng lắm thì hắn rời đi Tà Linh tông tìm chỗ khác bế quan, dù hơi khó khăn. Còn Thân Đông có bẩm báo việc này cho người Tà Tiên tông, hoặc báo cho đệ nhất cường giả Tà tông Cấp Ảm thì Tô Minh có đề phòng rồi. Trước không nói Thân Đông có chưa điều tra rõ đã báo lên không, dù thật sự xảy ra thì Tô Minh tin tưởng lấy tu vi của mình, Cấp Ảm muốn giết hắn không dễ dàng!
Đặc biệt bây giờ là phút mấu chốt Đông Hoang tháp xuất hiện!
"Kẻ thù của địch thủ có thể trở thành đồng minh." Tô Minh vẻ mặt bình thản tiếp tục tu hành.
Trong Tà Linh tông sau khi Thân Đông thốtl ời thì bắt đầu hàng loạt điều chỉnh, từng mệnh lệnh phát ra từ trong tông, từng đệ tử nội tông nhận lệnh ra khỏi chỗ ở, trong thời gian chỉ định đi địa điểm tập kết. Ngoại tông cũng thế, dù sao đa số người sửa huyết mạch Man tộc đều ở ngoại tông, giờ tụ tập lại, có không ít người nhận lệnh. Thậm chí chỗ Tô Minh, khi buổi tối đến Bảo Thu trở về đưa cho Tô Minh một ngọc giản.
"Tiền Thần tạp dịch dưới núi đưa tới ngọc giản cho công tử, đây là triệu lệnh của ngoại tông. Chúc mừng công tử, lại được ngoại tông kêu về." Bảo Thu cười khẽ.
Tô Minh mở mắt ra, nhận lấy ngọc giản đặt một bên.
"Xem ra lần này ta có thể cùng công tử đi ra ngoài, ta cũng nhận được mệnh lệnh bình minh hôm nay đi Thiên Thủy Cốc, diệt chi nhánh sơn môn của Tàng Long tông trong phạm vi phía đông Đông Hoang."
"Chắc mấy Tà tông khác cũng nhận mệnh lệnh, khoảng thời gian này muốn triệt để tiêu diệt tông môn tiên tộc trong phạm vi phía đông Đông Hoang." Bảo Thu nói, ngồi đối diện Tô Minh, vuốt tóc khẽ thì thào.
"Đệ tử ngoại tông đa số tu vi yếu ớt, việc diệt chi nhánh sơn môn Tàng Long tông có thể đem đến tác dụng gì?" Tô Minh cau mày hỏi.
"Có thể huyết tế, hiển nhiên công tử bị xem thành đối tượng huyết tế." Bảo Thu chớp mắt cười nói. Cô cảm thấy khá thú vị, cường giả như Tô Minh mà bị người ngoại tông nghĩ làm huyết tế.
"Nhưng đây cũng là việc tốt, nếu công tử có thời gian thì nên đi một chuyến. Tàng Long tông am hiểu thuật đan dược, trong tiên tộc rất nổi danh. Tà tông ta ra tay có bảy phần vật phẩm thuộc về cá nhân, đan dược chỗ ta đã rất ít, khoảng thời gian này những thứ đó là được phát vì chuẩn bị chiến đấu. Lấy tu vi của công tử chắc có thể không bị ai phát hiện càn quét sơn môn Tàng Long phân tông một phen, khi đó đừng quên khoảng thời gian này Bảo Thu phụng dưỡng, chia cho ta chút ít." Bảo Thu chớp mắt, nụ cười rất ngọt, mắt xẹt qua mong chờ và chút ít hưng phấn.
"Hơn nữa ta có thể dẫn đường, trước kia ta có đến viếng chi nhánh Tàng Long tông." Bảo Thu nói, thè lưỡi liếm môi. Cô vốn đã xinh đẹp giờ làm động tác này càng quyến rũ.
Tô Minh suy tư, gật đầu.
Thu hoạch đan dược có tác dụng rất lớn với hắn, quan trọng hơn là trong sơn môn Tàng Long phân tông có lẽ còn có chút thảo dược. Nếu tích lũy nhiều thảo dược thì sau này Tô Minh mở ra không gian mảnh vỡ sẽ bớt nhiều rắc rối sưu tầm dược liệu.
Nhưng những điều này không phải trọng điểm nhất, trọng điểm là tu vi của Tô Minh đã hồi phục hơn tám phần sắp đến chín phần. Bây giờ hắn đã vượt qua đỉnh năm đó, có thể miễn cưỡng thi triển một bí thuật Hồng La truyền thừa.
Rút đi địa khí, ngưng tụ thành hồn!
Chẳng qua hắn muốn rút không phải địa khí, mà là linh mạch, ngưng tụ thành lực lượng thiên địa nồng đậm. Nuốt nó rồi có thể làm tu vi của hắn chớp mắt hồi phục rất nhiều. Loại chuyện này vì Tà Linh tông là chỗ hắn tạm trú nên không tiện thi triển, nhưng nơi có thể bị Tàng Long tông chọn làm chi nhánh sơn môn thì chắc chắn không thể không có linh mạch. Có lẽ không nhiều nhưng hấp thu sẽ đem đến chỗ tốt nhiều cho Tô Minh. Nhưng việc này có điểm xấu, loại cưỡng ép nuốt này vì không kịp chậm rãi hấp thu sẽ thành ẩn họa, cần sau này bế quan bù đắp.
Thật ra dù không có việc Tà Linh tông diệt sơn môn Tàng Long phân tông thì Tô Minh cũng muốn ra ngoài một chuyến, khiến tu vi của mình không cần nửa năm mà đạt đến đỉnh trùng kích Man Hồn. Đối với hắn là việc quan trọng nhất hiện nay.
Bình minh sắp đến, trong Tà Linh tông lặng ngắt như tờ, trên quảng trường nội tông hơn ba mươi đệ tử Tà tông yên lặng chờ. Bọn họ đều là người Tà Linh tông trọng điểm bồi dưỡng, trong đó có gã đàn ông Sơn Hận.
Khí lạnh âm trầm lượn lờ trong quảng trường nội tông. Bầu trời tối đen, đêm nay không có trăng.
Ngoại tông cũng có quảng trường to lớn giờ rậm rạp khoảng hai trăm người. Bọn họ không đồng đều, có yên lặng chờ, có mặt tái nhợt sợ hãi, có nhiệt huyết sôi trào mặt sát khí, các loại cảm xúc tồn tại người khác nhau.
Tô Minh đứng trong góc, bộ dạng vẫn là thiếu niên mười ba, bốn tuổi, sắc mặt rất trắng, cho người cảm giác mảnh mai. Hắn không một mình, đứng cạnh có Tiền Thần mới thoát khỏi đám người. Tiền Thần run rẩy, nhìn Tô Minh, mặt lộ vẻ nịnh nọt.
"Tiền bối nhất định phải giúp ta một lần này... Ta, ta không muốn chết tại đó."
Lời nói tương tự và các lời nịnh nót mới nãy Tiền Thần đã nói rất nhiều, gã không đoán được cũng nhận mệnh lệnh tham gia cuộc chiến. Gã sợ hãi đặt hy vọng lên người Tô Minh, bản năng phát động lực lượng tạp dịch nhiều năm ở ngoại tông cũng có được nhiều lời hứa bảo vệ. Nhưng gã vẫn thấy không yên tâm, quay về bên Tô Minh lại cầu xin.
Tô Minh không mở miệng mà nhắm mắt như đang chớp mắt. Thời gian không lâu lắm, trong tiếng cầu xin của Tiền Thần, bình minh đến!
Chính lúc này, bốn phía tĩnh lặng, chỉ thấy khói đen đỉnh núi Tà Linh tông hiếm khi biến mất, cùng lúc đó có chín bóng người bay ra khỏi đỉnh núi. Người dẫn đầu chính là thái thượng trưởng lão Thân Đông Tà Linh tông!
Bảo Thu cũng nằm trong chín người đó!
Tô Minh mở mắt ra bình tĩnh nhìn giữa không trung. Ánh mắt Thân Đông quét mặt đất rồi thu lại, chỉ nói một câu.
"Tà tông diệt sát..."
"Không chừa người sống!!!"
Đến từ nội tông, và không ít người ngoại tông cùng rống lên, trong đêm yên tĩnh quanh quẩn kinh thiên động địa. Thanh âm sát khí đằng đằng, có điên cuồng.
Cái này chính là Tà tông!
Thân Đông nhoáng người lên lao nhanh hướng phương tây, sau lưng gã tám người theo sát. Ngay sau đó, trên quảng trường nội tông Tà Linh tông hơn ba mươi vệt đỏ xé gió bay lên, theo tám người lao đi hướng tây.
Sau đó mép quảng trường ngoại tông có tám ông lão luôn im lặng cùng nâng tay, vung một cái, tiếng nổ chấn động. Nguyên quảng trường ngoại tông biến thành cái bàn to lớn chấn động mang theo mấy trăm người từ từ bay lên trời, mạnh động lao nhanh sau hơn ba mươi người nội tông.
Gió mạnh thét gào thổi vào người khiến mấy trăm người đứng trên pháp khí bay quảng trường bàn có kẻ ngã xuống bấu chặt mặt đất, làm như không bấu chặt sẽ bị gió mạnh thổi ra khỏi pháp khí vậy. May là loại cảm giác này chỉ trong chớp mắt, lát sau bốn phía hiện ra màn sáng dịu dàng, gió mạnh dần biến mất mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Ai nấy mặt tái nhợt, có người tu vi quá yếu suýt ói ra.
Tiền Thần chính là nằm trong số đó, người run rẩy, mặt trắng bệch lầm bầm. Tô Minh vốn không muốn nghe nhưng vì đứng cạnh gã nên nghe được chút.
"Các lộ thần tiên ca ca tỷ tỷ thúc thúc bá bá cha mẹ... Phù hộ ta lần này không gặp tai họa đổ máu, phù hộ la lần này nhặt được bảo bối, phù hộ ta lần này có thể bắt được một cô nàng, phù hộ ta lần này..."
Tô Minh nhắm mắt không để ý Tiền Thần trên đường lải nhải, khoảng một tiếng đồng hồ sau, phía trước trời đêm xuất hiện một sơn cốc to lớn. Dưới sơn cốc có từng dòng sông, nước chảy mơ hồ truyền đến. Con sông nhiều cỡ vài trăm, không hề liên tiếp nhau cùng chảy trôi.
Nơi này chính là Thiên Thủy Cốc.
Tô Minh mở mắt ra, biểu tình bình tĩnh nhưng mắt lóe tia sáng lạnh.
Hắn nhìn hai bên Thiên Thủy Cốc, có một tòa cầu treo, hai bên núi sơn cốc xây dựng nhiều kiến trúc tinh mỹ ở trong đêm chớp lóe ánh đèn.
Trời tối, không trăng, là đêm giết người cướp của đốt lửa!