"Đá này không tệ. Ngươi nhìn hoa văn đi, là hàng ngang, ta kết luận bên trong chắc chắn có pháp khí! Ta từng phân tích, hoa văn dọc đa phần là thảo dược, chỉ có hàng ngang mới có pháp khí!"
"Khối Xích Thạch này tỏa ánh sáng chói nhất, theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, bên trong bảy phần chắc chắn không trống rỗng!"
Tô Minh đi qua, bên tai vang từng tiếng xôn xao bàn tán. Ánh mắt Tô Minh không ngừng quét qua từng Xích Thạch, đi gần sát. Nhưng hắn đi qua bên cạnh hơn một trăm Xích Thạch mà không ngửi được mùi thuốc, tiểu nhân đen trong túi trữ vật cũng không có chút biến đổi.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh tiếp tục đi. Thời gian trôi qua, khi Tô Minh đi qua hơn năm trăm khối Xích Thạch thì vẫn không ngửi thấy mùi thuốc, tiểu nhân đen cũng là bộ dạng cũ.
"Không lẽ tiểu nhân đen chỉ có phản ứng với Long Diệp Thảo?" Tô Minh nhíu mày, lại đi qua hơn một trăm viên Xích Thạch, đột nhiên hắn ngừng bước chân. Tuy rằng hắn không ngửi thấy bất cứ mùi thuốc nào nhưng tiểu nhân đen trong túi trữ vật đang rung động dữ dội. Theo đó, ở trán tiểu nhân có đồ án nhanh chóng lấp lóe.
Ánh mắt Tô Minh tập trung vào Xích Thạch cao cỡ một người. Tảng đá thoạt trông trừ kích cỡ thì không khác gì Xích Thạch khác. Nhưng Tô Minh đến gần, đứng cạnh nó thì tiểu nhân đen trong túi trữ vật thân thể rung lắc dữ hơn. Ngay sau đó, trán tiểu nhân, đồ án chớp lóe rốt cuộc ngưng tụ.
Đó là một đóa hoa đen, chỉ có ba cánh. Mỗi một cánh hoa có một mặt quỷ dữ tợn. Nhưng bộ dạng ba cánh hoa đều héo tàn, chỉ là gốc hoa còn có chút sự sống.
Tô Minh mắt chợt lóe, nhớ kỹ số hòn đá này, sáu trăm chín mươi bảy.
Hắn không lộ vẻ gì, không đứng bên cạnh Xích Thạch này quá lâu, đi tới khối kế tiếp. Mãi đến khi hắn xem hết một ngàn hòn đá, khóe miệng Tô Minh nhếch nụ cười khổ.
"Xem ra tiểu nhân đen chỉ mẫn cảm với thảo dược. Nếu không thì trong một ngàn khối, ba khối khiến nó kích động tại sao đều là thảo dược? Nhưng vậy cũng tốt, trong ba cái có một là ong độc tím." Ánh mắt Tô Minh nhìn chằm chằm hòn đá có số chín trăm bốn mươi chín. Hòn đá không to, chỉ cỡ nửa người, bên trong dược liệu đã héo tàn hóa thạch, nhưng chỗ nhụy hoa, Tô Minh nhìn thấy một con ong độc màu tím!
Ong độc như đang ngủ say, không động đậy, dù sức sống yếu ớt nhưng chỉ cần có một chút sự sống chứng minh nó chưa chết!
Tô Minh từ giữa không trung đáp xuống, chờ giây lát lục tục có người trở về. Ai nấy có ý định riêng nhìn Xích Thạch trên bầu trời.
"Tới lúc rồi, các vị hãy lùi lại. Trước đấu giá một trăm Xích Thạch, đấu xong tiếp tục!" Nửa ngày, ông lão thân hình mơ hồ ngồi xếp bằng trên một đại điện Vu Thần Điện từ từ nói, giọng như sấm đánh vang vọng chấn động không khí, khiến những người còn quay quanh Xích Thạch biến sắc mặt, lưu luyến quay về mặt đất.
"Xích Thạch số một, theo kích cỡ, giá thấp mười vạn vu tinh, mỗi lần ra giá không ít hơn hai vạn. Bắt đầu!" Ông lão thân hình mơ hồ bình tĩnh nói.
Trên bầu trời Xích Thạch bềnh bồng đối với những người đã xem xét qua cực kỳ quen thuộc con số.
Xích Thạch số một là khối đá cao ba mét, bề ngoài nhìn không có gì, chỉ có hơi khác là hoa văn bên trên là ngang chứ không phải dọc.
"Mười hai vạn!"
Ông lão nói dứt lời lập tức trong đám người có kẻ hô lên. Đại hội đổ bảo Vu Thần Điện tổ chức, coi như người tham gia nhiều nhưng ít khi có kẻ kêu loạn giá. Bởi vì nếu không thể mua thì kết cuộc tương đương với trêu chọc Vu Thần Điện, càng chọc vào tất cả Vu nhân nơi đây, người như thế không thể sống sót ra Chúc Cửu Giới!
"Mười tám vạn!"
"Hai mươi sáu vạn!"
"Ba mươi hai vạn!" T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn
"Bốn mươi vạn!"
Tiếng ra giá liên tiếp, hiển nhiên người phát hiện khối Xích Thạch này khác biệt không ở số ít. Tô Minh ngồi đó nhìn Xích Thạch số một, hắn chỉ biết bên trong không có thảo dược, nhưng rốt cuộc có tồn tại vật khác hay không thì chỉ có thể đoán.
"Đấy là hoa văn ngang, rất hiếm thấy. Mình nhớ mấy lần trước nó xuất hiện đa số đều có vật…" Nam Cung Ngân lầm bầm, mắt chợt lóe tia sáng.
"Năm mươi vạn!!!" Gã kêu giá.
Tô Minh cười khổ lắcđầu. Hiện giờ trên người hắn có vu tinh chỉ hơn mười vạn, so sánh với đám người này thật là hầu bao eo hẹp. Nhưng nếu hắn đã đến thì tất nhiên có chuẩn bị. Đấu giá vì đề phòng xuất hiện không có nhiều vu tinh thì có thể dùng vật phẩm đổi lấy. Hơn nữa không phải một mình Vu Thần Điện gồm thâu, có không ít đại bộ lạc cũng nhân cơ hội mua.
Khi Nam Cung Ngân kêu giá năm mươi vạn, dù bốn phía còn xì xào bán tán nhưng không ai ra giá tiếp. Ông lão ngồi xếp bằng trên nóc đại điện liếc Nam Cung Ngân một cái, không tuyên bố thuộc về ai mà chậm rãi đấu giá Xích Thạch thứ hai.
Điều này khiến Tô Minh lấy làm lạ. Hắn từng tham gia đấu giá Hải Đông Tông ngoài Thiên Hàng Tông, nói về xa hoa thì đấu giá Hải Đông Tông cực kỳ huyễn lệ. Nhưng so với Vu tộc, đấu giá nơi này càng trực tiếp, khổng lồ! Thậm chí thái độ hoàn toàn trái ngược. Đấu giá Hải Đông Tông thường giới thiệu nhiều, dụ dỗ làm chính. Còn Vu tộc ra vẻ muốn mua hay không thì tùy. Nhưng càng là vậy thì hiệu quả càng tốt. Tô Minh thậm chí có cảm giác Vu nhân xung quanh thái độ là loại tranh giành.
Nhưng hắn nhớ tới lời Ô Đa, hiển nhiên Vu Thần Điện là bị ép bất đắc dĩ mới có đại hội đổ bảo, nên cũng dễ hiểu thôi.
Thời gian đấu giá rất nhanh qua, một trăm Xích Thạch đầu trừ Nam Cung Ngân mua năm mươi vạn, cái khác đa số mười mấy vạn, mấy chục vạn mua đi. Khi đấu giá xong một trăm cái đầu, khiến Tô Minh chú ý là sự kiện mở ra. Hắn muốn xem đám người rốt cuộc làm sao phá vỡ Xích Thạch.
Nam Cung Ngân hồi hộp bay lên, chín mươi chín người khác cũng bay lên trên vây quanh một trăm pháp khí quang hoàn. Một trăm Xích Thạch tự động hạ xuống lao hướng một trăm người, không biết dùng cách gì mà theo danh sách đấu giá, bay đến bên cạnh mỗi người.
Tô Minh nhìn vài lần, hơi hiểu ra. Tại sao như vậy, là vì những pháp khí cũng có số. Đứng ở số thứ nhất là Nam Cung Ngân, không phải Xích Thạch số một bay hướng gã mà là hướng tới pháp khí số một.
Một trăm người đứng cạnh pháp khí, Xích Thạch đến gần, ai nấy vẻ mặt khác nhau nhưng đa số là hồi hộp và mong chờ.
So với họ thì đám Vu nhân bên dưới kích động hơn. Từng ánh mắt nhìn chằm chằm, tiếng rì rầm không ngừng dâng lên.
Tô Minh tập trung nhìn, bên tai ù vang. Hắn thấy Nam Cung Ngân hít sâu, tay phải nâng lên hư không chộp Xích Thạch. Xích Thạch chậm rãi bay đến, tới gần pháp khí quang hoàn. Pháp khí liền phát ra tiếng vù vù, chợt biến to bao lấy Xích Thạch, xoay nhanh.
Theo nó xoay nhanh, thật nhiều mảnh vụn từ giữa không trung rơi xuống. Tô Minh mắt chớp lóe, nhìn những pháp khí. Pháp khí xoay tròn rất nhanh, thế mới khiến Xích Thạch chậm rãi thu nhỏ lại.
"Đây là pháp khí chuyên môn cắt Xích Thạch."
Đang lúc Tô Minh nhìn thì Nam Cung Ngân nhanh chóng nâng lên tay phải chỉ hướng pháp khí. Cái chỉ này có tiếng *xẹt xẹt* truyền ra, pháp khí xoay nhanh chậm rãi tạm dừng. Xích Thạch đã thu nhỏ hơn phân nửa, Nam Cung Ngân căng thẳng đi qua nhìn nửa ngày, lại chỉ pháp khí.
Lập tức pháp khí lóe ánh sáng, xuất hiện mũi nhọn đâm vào đá đỏ, kêu vù vù, đâm xuyên qua nó!
Liên tục nhiều lần, Nam Cung Ngân thở dài. Đám người thấy vậy lại dấy lên tiếng xôn xao.
"Năm mươi vạn mà xem ra mua không được cái gì."
"Không sai, lúc trước cắt không xuất hiện ánh sáng kỳ lạ, có thể thấy Xích Thạch này không thuần."
"Có ánh sáng kỳ lạ cũng vô dụng. Xuất hiện ánh sáng kỳ lạ thì rất nhiều nhưng đụng phải vật hóa thạch chân chính có hiệu quả rất ít."
"Thôi, trực tiếp đánh nát cho rồi, đây là khối đá vô dụng!"
Nam Cung Ngân có chút không cam lòng nhìn chằm chằm hòn đá, cắn răng, tay phải lại nâng lên lần nữa chỉ pháp khí. Lập tức pháp khí lại xuyên thấu Xích Thạch, tiếp tục đâm vài chỗ. Đột nhiên, một lần đâm cuối cùng có ánh sáng đỏ chói mắt từ lỗ hổng kịch liệt chớp động. Ánh sáng toát ra khiến người bên dưới kinh hô.
Tô Minh tập trung nhìn, bên tai tiếng xôn xao nổi lên bốn phía.
"Ánh sáng kỳ lạ! Có ánh sáng kỳ lạ rồi!"
"Đây là đụng vào vật tồn tại trong Xích Thạch mới xuất hiện ánh sáng kỳ lạ!"
Nam Cung Ngân vẻ mặt kích động, đang định tiếp tục thì trong tám đại điện có một tòa đột nhiên truyền ra thanh âm.
"Nam Cung Ngân, bán tảng đá này cho ta đi. Ta ra tám mươi vạn vu tinh!"
Nam Cung Ngân do dự một chút, đôi mắt đỏ rực nhìn Xích Thạch tỏa ánh sáng kỳ lạ. Gã không nói hai lời, tay phải lại chỉ, lập tức quang hoàn nhanh chóng chuyển động. Xích Thạch ngày càng nhỏ, cuối cùng, quang hoàn ngừng thì xuất hiện trước mặt Nam Cung Ngân là một khối đá trong suốt cỡ nắm tay!
Trong hòn đá không có gì hết. Bên trên có một góc vỡ, tồn tại dấu vết bị đâm xuyên.
Nam Cung Ngân ngẩn ra, mặt biến đổi, cuối cùng thành cười khổ.
"Trong đá vốn có vật, nhưng năm tháng trôi qua cộng thêm ngươi cắt mở đá không đúng khiến phong hóa. Đáng tiếc, đáng tiếc!" Trên đại điện, ông lão ngồi xếp bằng từ từ nói.