"Ta nhất định phải khiến ngươi kêu gào bảy ngày bảy đêm mà chết, khiến tinh hoa máu thịt toàn thân bị ta hút hết, trở thành thây khô!"
Thân thể mềm mại của Cơ Phu Nhân nhoáng lên, nhào hướng Tô Minh. Ngay lúc bà tới thì tầm mắt Tô Minh thấy là bóng dáng người quen cùng vặn vẹo, từ bốn phương tám hướng ùa đến hắn. Cùng lúc đó, những sương năm sắc trong trời đất như mây cuồn cuộn quét tứ phía, ngưng tụ hướng Tô Minh, Cơ Phu Nhân. Giây phút bà tới cách Tô Minh chưa đến nửa mét, tay phải nâng lên, trong tay xuất hiện một cây trâm, định đâm vào trán Tô Minh.
Đôi mắt hỗn độn của hắn bỗng nhiên lóe tia châm chọc. Theo châm chọc xuất hiện là đôi mắt trong sáng. Bộ dạng hiện giờ của hắn làm sao giống bị mê hoặc? Lúc trước làm mọi chuyện hiển nhiên là hắn cố ý, mục đích chỉ có một, dụ Cơ Phu Nhân đến để giết.
Cơ Phu Nhân có nhiều thủ đoạn, Tô Minh lo lắng bà còn tuyệt chiêu, vậy nên lấy thân làm mồi dụ bà tới gần.
Giây phút mắt Tô Minh xuất hiện sự châm chọc thì Cơ Phu Nhân biến sắc mặt, tim rớt cái bịch, muốn rút lui nhưng tất nhiên đã muộn rồi. Tô Minh mạnh vọt lên trước, chớp mắt đã tới trước mặt Cơ Phu Nhân. Tay trái nâng lên túm lấy tay phải cầm trâm của Cơ Phu Nhân, cùng lúc đó, hắn mạnh đụng vào ngực bà.
Cơ Phu Nhân run bần bật, trong người phát ra tiếng két két. Người bắn ra sau, máu từ khóe miệng bà chảy xuôi, sắc mặt lộ hoảng sợ và chấn kinh, một chút khủng hoảng. Nhưng chưa đợi bà bay bao xa thì Tô Minh dùng tốc độ khủng khiếp lần nữa đuổi theo, một cước quét ra đá vào đầu Cơ Phu Nhân.
*Oành!* Một tiếng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cơ Phu Nhân phun búng máu, đầu vặn vẹo, người mạnh đập xuống đất. Nhưng hắn nhướng mày, ở trên thân người đàn bà hắn không phát hiện chút tử khí, ngược lại sức sống càng dạt dào. Tô Minh không tạm dừng, bước ra một bước lại đuổi theo sau. Tay phải nâng lên hư không co thành đấm. Bầu trời có tia chớp sấm sét lượn lờ, khi Tô Minh thả lỏng năm ngón tay phải thì từng đợt tia chớp ngưng tụ trên năm ngón tay thành lôi cầu.
Sấm cuồn cuộn, lôi cầu ở trong tay Tô Minh tỏa ánh sáng chói lòa, bị Tô Minh ấn vào trán Cơ Phu Nhân.
*Oành!* một tiếng nổ vang.
Cơ Phu Nhân hét ra tiếng kêu thê lương, nhưng cuộc giết chóc còn chưa kết thúc. Tô Minh nhoáng người lên, lại tới gần, nâng lên tay trái. Lập tức lốc xoáy lượn vòng, tới gần Cơ Phu Nhân rồi lốc xoáy xoay nhanh, máu thịt bắn tung, máu văng khắp nơi.
Cơ Phu Nhân lùi ra sau liên tục chịu thương, định phản kháng thì Tô Minh tới gần. Tay phải bấm pháp quyết chỉ lên trời. Hàm Sơn Chuông ở phía xa đột nhiên vang tiếng chuông ngân chấn nhiệp tâm hồn. Chuông vang rất đột ngột, truyền vào tai Cơ Phu Nhân khiến động tác phản kháng của bà chậm lại. Giây phút tâm thần bị dẫn động thì trước mặt Tô Minh lóe ánh sáng xanh, kiếm nhỏ xanh chớp lóe vọt ra, có thần thức của Tô Minh khống chế xé gió lao tới đầu Cơ Phu Nhân.
Trong thời gian ngắn máu tươi bắn rất nhiều, theo kiếm nhỏ quét qua một cái đầu bay lên. Bây giờ đang là đêm, trên trời trăng treo cao. Đầu người bắn lên máu văng khắp nơi.
Nhưng trong lòng Tô Minh không bởi vì đầu Cơ Phu Nhân bay lên mà thả lỏng. Ngược lại theo cái đầu bay ra, cảm giác nguy hiểm tăng lớn, con ngươi hắn co rút, lại thấy Cơ Phu Nhân mất đầu, tay phải nâng lên, túm lấy cái đầu bị đứt lìa. Cái đầu lộ ra điên cuồng và oán độc, nhìn chằm chằm Tô Minh, phát ra tiếng rít sắc nhọn. Tiếng rít hình thành sóng âm, dấy lên sóng gợn hư không. Sóng âm mạnh như cây kim đâm vào tai Tô Minh, khiến lỗ tai hắn ù vang, lập tức lùi ra sau, tay phải liên tục vẽ vài vòng trước người. Mỗi vẽ một vòng là sẽ khiến sóng âm này giảm bớt nhiều. Mỗi một vòng là lốc xoáy, mấy lần sau, khi Tô Minh lùi đến hơn ba mươi mét thì trong lỗ tai chảy ra máu.
"Chẳng lẽ mỗi một Nhiếp Hồn đều sẽ tế luyện bản thân thành bất tử bất diệt ư?" Tô Minh thầm nghĩ.
Cơ Phu Nhân không chết, điều này hắn không lấy làm kỳ, năm đó gặp Nhiếp Hồn, Đồng Tử cũng là như thế. Đối với thân thể bất tử bất diệt thì Đoạt Linh Dược có hiệu quả. Nhưng mức độ cường đại của Cơ Phu Nhân không như Nhiếp Hồn, Đồng Tử đó.
Dường như trên người đối phương không chỉ tu một loại Nhiếp Hồn.
Tô Minh lùi lại, tay phải nâng lên hư không chộp sơn mạch sau lưng. Lập tức trong động phủ của hắn, ông lão Man tộc bị đông lại, ba Đoạt Linh Dược bềnh bồng trên đỉnh đầu lão hóa thành ba cầu vồng ánh sáng âm u bay ra khỏi động phủ, bay tới tay phải Tô Minh.
Nhưng khoảnh khắc Tô Minh triệu hoán Đoạt Linh Dược đến thì Cơ Phu Nhân cầm cái đầu lại đặt trên cổ. Máu thịt nhanh chóng sinh trưởng, chớp mắt hòa thành một. Cơ Phu Nhân nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một giọt máu tươi.
Giọt máu đó không thuộc về bà mà là Tô Minh, là bà lấy một giọt từ búng máu hắn phun ra.
Bà nắm chặt giọt máu đó, không thèm để ý ba hạt châu tạo thành áp lực cho bà đang nhanh chóng lao tới sau lưng Tô Minh, đôi mắt híp thành khe hở.
"Vu tộc Cửu Lê Vu tộc, sau khi ngươi sinh ra chín lần ánh sáng thì một lũ lực lượng hỗn độn bị ngươi vứt bỏ. Lực lượng này hóa thân thành thiên địa âm hoang, dung nhập vào quỹ tích vạn vật, tất cả sinh linh có sinh có tử, có tồn tại có tan biến, có chúc phúc…cũng có nguyền rủa. Lấy máu thịt của ta, lấy tuổi thọ của ta, tế hiến thiên địa âm hoang, lấy máu người này làm dẫn, cướp đi sức sống máu thịt người này. Chú!"
Thân thể Cơ Phu Nhân nhanh chóng khô héo, chớp mắt biến thành như xác khô. Là chớp mắt già nua, khuôn mặt mỹ lệ biến âm u, thần hình mỹ miều biến xấu xí. Tay phải của bà bùm một tiếng, giọt máu thuộc về Tô Minh bắn tung, hóa thành sương máu bị Cơ Phu Nhân hút lấy, dọc theo đỉnh đầu hút vào người.
Mắt Cơ Phu Nhân lộ ra sát khí. Nguyền rủa thuật là thuật cực mạnh trong Nhiếp Hồn, thậm chí thuật này không thuộc về hàng Chúc Cửu Âm, mà đến từ một vật phẩm giữ lại từ năm tháng xa xưa trước kia, vẽ trên một số đồ án, con người nghiên cứu chậm rãi phát triển thành thuật này. Thuật này Linh Môi có thể thi triển, Dự Tư cũng có thể. Nhưng khẩu quyết thuật này ở trong Vu tộc là tuyệt mật, chỉ đa số là có ghi chép nhưng đa phần thiếu thốn, nguyền rủa hoàn chỉnh nằm trong Vu Thần Điện.
Lấy thân phận như Cơ Vân Hải cũng không cách nào đạt được hoàn chỉnh, chỉ có thứ thiếu sót. Nhưng năm đó gã ngẫu nhiên có được vật truyền từ cổ xưa, thao trúng trời, bị gã lần mò ra cách nguyền rủa, nhưng cũng vì vậy mà chôn xuống tai họa.
Nguyền rủa thuật của Cơ Phu Nhân đến từ phu quân Cơ Vân Hải, đáng tiếc tư chất của bà chỉ nắm được sơ cấp, tế hiến chỉ có thể là Cửu Lê hồn tổ tiên Vu tộc. Nếu đổi thành Cơ Vân Hải thì có thể tế hiến một loại khủng bố, cường đại trong năm tháng xưa không có Vu và Man.
Giây phút sương máu bị Cơ Phu Nhân hút đi, người Tô Minh run lẩy bẩy. Trong không khí trên đầu hắn đột ngột xuất hiện vòng xoáy đen. Vòng xoáy xuất hiện cực kỳ đột ngột, xoay tròn. Theo nó xoay tròn, Tô Minh lập tức phát hiện thân thể bị đông lại, bị hạn chế trong vòng một mét, không thể rời đi. Đỉnh đầu hắn toát ra khói trắng bị vòng xoáy hút đi. Thân thể hắn nhanh chóng héo rút, tóc từ tận gốc có máu xám. Da thịt, sức sống, tất cả của hắn trong khoảnh khắc này bị vòng xoáy không ngừng hút đi. Không chỉ là vậy, Tô Minh phát hiện nội tạng mình cũng xuất hiện suy sụp, như sắp mục rữa, thậm chí hơi thở phát ra đều mục nát.
Cơ Phu Nhân ngoài vòng xoáy vẻ mặt âm trầm. Thi triển thuật này đối với bà là gánh nặng không nhỏ. Bà quyết định, giết Tô Minh xong phải trở lại Hắc Hạc bộ lạc tàn sát.
"Hưởng thụ tử vong đến, nhìn da thịt mình héo rút, nhìn sinh mệnh mình từng chút trôi đi, nhìn mình thành cái xác, đây là kết cuộc ngươi dám mạo phạm bổn phu nhân!" Cơ Phu Nhân vẻ mặt độc ác, thanh âm sắc nhọn, bộ dạng cực kỳ xấu xí, khô như xương.
"Ồn ào!" Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh.
Mặc dù bị hạn chế phạm vi, chỉ có thể hoạt động trong một mét nhưng Tô Minh không hề sợ hãi. Hắn có cách rời khỏi đây, kỳ thực chỉ cần tiêu hao một lần lực lượng Man Thần là hắn có thể bước ra khỏi đây. Nhưng hắn không làm vậy, nguyền rủa thuật này khiến Tô Minh cực kỳ hứng thú. Hắn ngẩng đầu lên, khi sự sống và da thịt trôi đi thì mắt chớp lóe nhìn chằm chằm vòng xoáy. Hắn không thèm để ý Cơ Phu Nhân, ngồi xếp bằng tại chỗ, nghiên cứu.
Thấy hành động kiêu ngạo của Tô Minh, Cơ Phu Nhân cười nhạt, lòng vô cùng giận dữ.
Thời gian trôi qua từng giây. Bảy giây sau, thân thể Tô Minh đã khô héo, mắt hắn sáng ngời, dường như từ trong vòng xoáy thấy ra cái gì, nhưng phần lớn là khó hiểu. Hiện nay trăng sáng treo cao. Mắt Tô Minh chợt lóe, ngón trỏ tay phải nâng lên, đặt bên miệng cắn nát, mạnh bôi vào con ngươi mắt trái rồi bôi mắt phải.
Huyết Hỏa Trùng Trùng.
Lấy lực lượng Huyết Hỏa Trùng Trùng đổi sự sống, cho thời gian nghiên cứu nhiều chút. Đối với thuật pháp kỳ lạ này từ khi chiến đấu đến nay, Tô Minh rất là tò mò. Nguyền rủa thuật, đây không phải lần đầu Tô Minh nghe thấy. Kỳ thực ở chỗ Ô Đa hắn đã nghe nói qua thuật pháp bí ẩn này trong Vu tộc, có rất ít người nắm giữ được nó. Nhưng bây giờ lần đầu tiên hắn trông thấy, cơ hội như vậy sao bỏ qua được?
Giây phút Tô Minh Huyết Hỏa Trùng Trùng thì ngoài Thiên Lam Thành, trong chiến tranh quy mô nhỏ hằng ngày của Vu tộc, Man tộc, một người đàn ông có mái tóc dài, mặc áo dài trắng, bộ dáng trang nhã thoạt trông khá giống Tô Minh, khỏe miệng treo nụ cười tàn nhẫn lại cướp đi một mạng sống Vu tộc.
"Nguyệt Phong đại ca, lần này đấu xong quay về thành chắc xếp hạng của ngươi có thể lên sáu mươi hạng đầu." Bên cạnh người đàn ông đi theo một số Man tộc, trong lúc chém giết thì cười nói chuyện.
"Không tính chuyện này, cụ thể xếp hạng nhiều ít không quan hệ, ta để ý là trận chiến Man tộc chúng ta." Nguyệt Phong lắc đầu, vẻ mặt lo âu.
Lời nói và biểu tình của y lập tức khiến người xung quanh kính nể. Nhưng ngay lúc đó, Nguyệt Phong bỗng run bần bật, trong lòng đột nhiên có cảm giác không may. Gã định xem xét bốn phía thì chợt biến sắc mặt, hộc ra búng máu, khuôn mặt trong thời gian ngắn như già đi mười tuổi.
"Tô Minh, là Tô Minh! Hắn đang thi pháp!" Trong mắt Nguyệt Phong lộ ra khó tin, lòng điên cuồng rít gào.