Cầu Ma

Chương 368: Thu Hải



Tô Minh nói xong trong tay trái xuất hiện một viên Vu tinh, dùng sức bóp mạnh. Thoáng chốc Vu tinh tỏa ánh sáng chói lòa, ánh sáng chợt lóe trên đỉnh đầu Tô Minh, hóa thành một con thằn lằn to lớn!

Bộ dạng thằn lằn chính thánh thú của Tích Vu bộ lạc!

Vu tinh có rất nhiều tác dụng, Tô Minh từ chỗ Ô Đa biết một trong các tác dụng là giữa Vu tộc gặp nhau ở nơi xa lạ thì tỏ ra lễ nghi thánh thú của bộ lạc mình.

Quen biết Ô Đa, Tô Minh cuối cùng lựa chọn không truy tra ngọn nguồn lai lịch của gã, nhưng hắn hỏi được không ít phong tục và đặc điểm liên quan Vu tộc. Đối với việc này Ô Đa đều nói hết cho hắn, gã mờ mờ đoán được suy nghĩ của Tô Minh nhưng không chọc thủng, là bởi người cùng chí hướng khác tộc quần.

Giữa họ có lẽ không có tình cảm quá sâu nhưng mấy lần cùng nhau chiến đấu, từ từ có ăn ý đặc biệt. Ăn ý này thành lập tình cảm tộc quần khác nhau.

Có lẽ rất yếu ớt, hoặc có lẽ không.

Ít nhất thì giờ phút này Tô Minh đang dùng cách Ô Đa nói cho hắn kích phát ra lực lượng trong Vu tinh, dựa theo bộ dáng thánh thú lúc trước trông thấy huyễn hóa ra. Lập tức đằng sau trong bộ lạc Vu tộc dấy lên bụi mù cũng có một mãnh thú to lớn do kích phát lực lượng Vu tinh huyễn hóa ra xuất hiện trên bầu trời.

Đó là một con thu ngư khổng lồ vô cùng mà Tô Minh rất quen thuộc!

Ảo ảnh thu ngư xuất hiện trên bầu trời, so với nó thì Tích Long thật là nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng bộ lạc này lộ ra ảo ảnh thánh thú của chúng, đại biểu đã công nhận lời Tô Minh, công nhận lễ nghi thuộc về Vu tộc của hắn, cho nên mới đáp lễ.

Tình cảnh đột ngột khiến ông lão Man tộc phía trước chạy trối chết trợn to mắt lộ ra khó tin. Loại lễ nghi Vu tộc này lão không biết.

Kỳ thật tại đất Man tộc, người biết loại lễ nghi này không nhiều lắm, bởi vì rất nhỏ bé không đáng kể. Coi như là có thể huyễn hóa ra thánh thú, nhưng không phải Vu nhân thì chỉ liếc mắt liền thấy ra được.

Rõ ràng nhất là sự cường đại về mặt tinh thần!

Tô Minh bây giờ, thần thức của hắn tỏa ra phủ lên toàn thân, phối hợp với Đoạt Linh Dược trong lòng bàn tay có sự kỳ lạ người ngoài không nhìn thấy, khiến người khác xem ra dù hắn đội mũ nhưng vẫn có cảm giác Nhiếp Hồn.

Ông lão Man tộc bỏ chạy dù không biết lễ nghi này, nhưng lão biết Tô Minh tuyệt đối không phải Vu tộc. Bây giờ khi đằng sau lưng xuất hiện đám Vu nhân, da đầu lão tê rần, ác độc thốt ra lời trong lúc lao nhanh.

"Thú vị, chân thần Phong Man của Man tộc ta, người thừa kế Man Thần, khi nào thì ngươi trở thành Vu tộc? Sao lão phu không biết?"

Giây phút ông lão thốt lời thì Tô Minh hừ lạnh một tiếng, không giải thích cái gì mà thả lỏng tay phải, khiến Đoạt Linh Dược từ lòng bàn tay bay trên đỉnh đầu, tỏa ra ánh sáng âm u mãnh liệt, như có thể hút hết tất cả vật chất.

Tô Minh nhớ rõ, tại đất Man tộc giết Nhiếp Hồn Đồng Tử, khi nó nhìn thấy hạt châu này có nói đó là Nhiếp Hồn Châu chỉ có Tuyệt Vu mới luyện hóa ra được!

Hạt châu này dường như ở trong Vu tộc rất có danh tiếng, hơn nữa Tô Minh còn nhớ tại Tích Vu bộ lạc, khi hắn lấy ra Đoạt Linh Dược thì Vu Công Tích Vu bộ lạc cũng cho rằng đó là thứ thuộc về Vu tộc, ngạc nhiên không biết tại sao Tô Minh có thể thi triển.

"Nhiếp Hồn Châu!"

Đúng như Tô Minh đoán, giây phút hạt châu xuất hiện, đằng sau bộ lạc Vu tộc lập tức có người phát ra thanh âm sửng sốt. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Ông lão Man tộc ngẩn ra. Giờ phút này, trên bầu trời đằng sau lưng Tô Minh, trong mấy ngàn thu ngư bỗng nhiên đi ra một bà lão. Bà lão tóc hoa râm, da đầy nếp nhăn, mặt đâm đồ đằng thu ngư. Trong tay bà cầm một cây gậy làm từ xương cá. Sải một bước lập tức xuất hiện trước mặt Tô Minh. Cách lưng ông lão Man tộc mấy ngàn mét.

Đó là một Hậu Vu!

Con ngươi Tô Minh co rút. Hắn đội mũ, khi bà lão lướt qua người thì cảm giác đó có lực lượng giống như thần thức tỏa ra từ người bà quét người hắn.

Khi bà lão xuất hiện thì dưới mặt đất, trong chín con rùa lạ, đỉnh đầu một con rùa chính giữa ngồi xếp bằng một người đàn ông tóc dài hơn một mét.

Người đàn ông thoạt trông khoảng bốn mươi tuổi nhưng làn da đồi mồi giống như ông già. Y vốn khép mắt bây giờ chậm rãi mở ra, trong mắt lộ tia sáng kinh tâm động phách.

Chỉ là ánh mắt đã khiến người Tô Minh run lên, khiến ông lão Man tộc đằng trước lao nhanh như mất hồn mất vía, bỗng tạm dừng, giống như là bị đóng đinh không cách nào tiến tới!

"Nhiếp Hồn…Tuyệt…Tuyệt Vu!!" Ông lão Man tộc sắc mặt cực kỳ khó coi, thân thể không cách nào di động, có cảm giác linh hồn bị hút đi. Chẳng những thế, thân thể lão không cách nào khống chế, chậm rãi xoay người, tựa rối gỗ đi hướng bà lão tiến đến. Trong đôi mắt ông lão Man tộc lộ rõ kinh khủng và hoảng sợ.

"Tháo mũ của ngươi ra."

Khi ông lão Man tộc chẳng có chút sức lực phản kháng, thân thể bị khống chế như con rối thì dưới đất, người đàn ông ngồi xếp bằng trên con rùa đưa tầm mắt rơi vào người Tô Minh. Đôi mắt sau thẳm, thanh âm có tiết tấu kỳ lạ.

Tô Minh lập tức cảm nhận có ý chí mạnh mẽ từ mắt người đàn ông đánh tới, chớp mắt đụng vào thần thức mình tỏa ra, hình thành trùng kích, khiến Tô Minh lảo đảo. Nhưng ý chí từ người đàn ông lập tức thu lại, không tổn thương Tô Minh.

Tô Minh trong lòng máy động, chậm rãi lấy mũ xuống, lộ ra dưới cái mũ là…mặt nạ màu đen!

Mặt nạ thuộc về tổ tiên Hàm Sơn!

Dù đội mặt nạ nhưng đôi mắt Tô Minh toát ra cũng sâu thẳm, thêm vào khí chất đặc biệt sau khi hắn Tế Cốt, dù không lộ mặt thật cũng rõ ràng tồn tại trên người hắn.

Ánh mắt sâu thẳm, Đoạt Linh Dược bềnh bồng, thần thức quấn quanh ngoài người, khiến Tô Minh hiện giờ thoạt trông thật như là Nhiếp Hồn Ương Vu!

Hắn và người đàn ông trên lưng rùa nhìn lẫn nhau, khí chất có chút giống.

Đây là cùng loại Nhiếp Hồn!

Dù là ông lão Man tộc thân thể bị khống chế, trông thấy bộ dạng hiện giờ của Tô Minh thì tuy trong lòng tràn ngập sợ hãi vẫn kiềm không được có ảo giác.

"Không lẽ…hắn thật sự là Nhiếp Hồn?"

"Thú vị, tại trên người ngươi, ta cảm nhận được Man, Vu, Tiên." Người đàn ông có mái tóc dài hơn một mét khuôn mặt cực kỳ tuấn tú. Dù làn da đồi mồi, chẳng những không phá hỏng cái đẹp đó mà còn tăng sức hấp dẫn tang thương.

"Ngươi là người đầu tiên khiến ta liếc mắt không lập tức nhìn ra tộc quần huyết mạch, rất giống Nhiếp Hồn. Nếu đổi lại là Vu khác đều sẽ cho rằng ngươi là Nhiếp Hồn. Nhưng ngươi…không phải Nhiếp Hồn! Lấy mặt nạ của ngươi xuống." Người đàn ông nhẹ lắc đầu, từ từ nói.

Tim Tô Minh đập nhanh, bên tai vang vọng lời nói của đối phương. Mắt hắn chợt lóe, làm ra động tác to gan. Trong người hắn có Hàm Sơn Chuông, trong Hàm Sơn Chuông có một gậy rắn kỳ lạ.

Gậy rắn này lúc trên chiến trường từng bị Tô Minh thả ra, còn xuyên thủng bàn tay ông lão Man tộc. Con rắn này Tô Minh còn nhớ, khi nó nuốt Nhiếp Hồn Đồng Tử mở đôi mắt ra, hóa thành một Chúc Cửu Âm!

Giây phút cắn nuốt, khi đó Tô Minh cảm giác rõ ràng sự kích động và khát vọng từ gậy rắn này.

Tô Minh không tháo mặt nạ xuống mà tập trung tinh thần vào mảnh đá đen trên cổ. Đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn, tiến vào không gian kỳ lạ, tránh né tất cả nguy hiểm.

Nhưng cái này cũng có tệ đoan, bí mật lớn nhất của Tô Minh, không tới lúc bất đắc dĩ thì hắn không muốn dùng.

Cùng lúc chuẩn bị sẵn sàng mở ra mảnh đá, Tô Minh mở ra một lỗ hổng trong Hàm Sơn Chuông, từ bên trong thả ra hơi thở gậy rắn kỳ lạ này!

Hơi thở phút chốc tràn ngập toàn thân Tô Minh, chẳng qua bởi vì hơi thở rất yếu nên người phát hiện không nhiều. Chỉ có bản năng mãnh thú mới phát hiện được, một số người đặc biệt mới cảm nhận được.

Giây phút hơi thở từ người Tô Minh tỏa ra thì trên bầu trời tất cả thu ngư, trong khoảnh khắc phát ra tiếng rít sắc nhọn, cùng rút lui, biểu tình lộ ra kinh khủng, dường như cảm nhận thứ gì đáng sợ.

Chẳng những chúng nó như thế, mãnh thú trên mặt đất cũng vậy. Dù là chín con rùa vạn mét cũng run bần bật. Trong đó tám con rít gào, tiếng rít không giống đối đầu mà như bị sợ hãi.

Còn về người đàn ông tóc dài, con rùa y ngồi không gào nhưng thân hình run bần bật. Người đàn ông tóc dài trên lưng nó ngẩn ra, mắt trợn to lóe tia sáng âm u, nhìn chằm Tô Minh. Dần dần, biểu tình y rung động.

"Chúc Cửu Âm!"

"Ta là Nhiếp Hồn Ương Vu, đến từ Tích Vu bộ lạc, đi trong đất Vu tộc, từ khi ta sinh ra thì đã có hơi thở Chúc Cửu Âm. Tiền bối là Nhiếp Hồn, có thể phán đoán ra hơi thở này là thật hay giả! Lý do ta không lấy xuống mặt nạ là vì lý do cá nhân, xin tiền bối đừng khó xử!" Tô Minh chậm rãi thong thả nói, mượn thời gian tỏa ra hơi thở gậy xà và lời nói, hắn đã hoàn thành mở ra không gian mảnh đá, tùy thời bước vào trong.

Bốn phía truyền đến tiếng xôn xao, theo đám mãnh thú rít gào, ánh mắt Vu nhân trên lưng chúng nhìn Tô Minh khác hẳn. Theo chúng thấy thì Tô Minh trừ mặt nạ ra, từ trên xuống dưới, tính cả đôi mắt đều giống hệt Vu nhân Nhiếp Hồn cảnh đáng sợ mà chúng từng thấy.

Thậm chí bên dưới trong đám người tồn tại một ít người tu Nhiếp Hồn cảnh, chúng có cùng cảm giác.

"Tộc nhân đến từ Tích Vu bộ lạc, hiện giờ là lúc chiến tranh, ngươi đừng rời đi, hãy tham gia Thu Hải bộ lạc của ta, trở thành Nhiếp Hồn của bộ lạc ta!" Người đàn ông tóc dài nhìn Tô Minh chẳng bao lâu sau từ từ lên tiếng.

Tô Minh nhướng mày.

"Có thể, nhưng phải cho ta người này, ta muốn luyện thành con rối, cho thân thể vĩnh viễn không chết không diệt."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv