Cầu Ma

Chương 257: Khúc nhạc kết thúc, người đi



Sắc mặt của Thiên Tà Tử vẫn luôn âm trầm, đi tới gần cửa trại tử, bước chân chẳng chút ngừng lại. Khoảnh khắc thân thể ông đụng vào trại tử, Tô Minh ở sau lưng con ngươi co rút. Hắn thấy cửa trại tử vặn vẹo, dường như trong chớp mắt đã di chuyển tới chỗ khác, khiến Thiên Tà Tử chầm chậm tiến tới trước.

Tô Minh theo sau, cũng bước vào. Khi hai người đều vào trong, hắn ngoái đầu nhìn, thấy cửa trại tử lại như cũ.

Hiển nhiên đây không phải lần đầu Thiên Tà Tử tới đây. Bây giờ cả bộ lạc đa số người đã ngủ say, bởi vì trời mưa, xung quanh không có đống lửa, rất là yên tĩnh. Trừ tiếng mưa rơi tí tách và đôi khi sấm đánh ra chỉ có tiếng *răng rắc răng rắc* là liên tục truyền đến.

Dường như thanh âm này dẫn đường cho Thiên Tà Tử. Ông đi trong trại tử, đạp nước mưa, dần xuyên qua từng gian phòng, Tô Minh trông thấy phía trước một lều da rất bình thường, lóe ra ánh lửa.

Đây là một bộ lạc nhỏ, một bộ lạc nhỏ gần như giống hệt Ô Sơn bộ lạc Tô Minh từng ở. Bộ lạc nhỏ như vậy có rất nhiều trong đất Nam Thần.

Nhìn xung quanh, ánh mắt Tô Minh đặt tại lều da lộ ánh lửa, hắn thấy rõ thanh âm *răng rắc răng rắc* như xương cốt ma sát phát ra từ cái lều này.

Thiên Tà Tử tới gần, vén lên một góc lều da, cất bước đi vào. Tô Minh theo sau, cũng tiến vào trong lều. Giây phút hắn đi vào, ánh mắt đầu tiên là trong lều da không lớn đặt rất nhiều xương cốt.

Trừ xương cốt ra còn có một ít hòn đá, các loại này đa số là để làm thành Huân!

Đây là lần đầu tiên Tô Minh thấy nhiều Huân như vậy, cũng là lần đầu tại đất Nam Thần, hắn thấy Huân khí!

Tô Minh cả người chấn động, ánh mắt lướt qua Huân khí rơi vào ông lão trong lều.

Ông lão tóc hoa râm, mặc đồ da thú, ngồi đó tay cầm khối xương thú, ma sát tại một bản đá.

Dường như hình dạng xương thú này không hợp với cốt Huân lão định làm, lão cần xóa đi chỗ dư thừa.

Thiên Tà Tử sắc mặt âm trầm nhìn ông lão, đi tới trước mặt, khoanh chân ngồi xuống, mắt lấp lóe, rơi vào khối xương thú ông lão đang ma sát.

Ông lão biểu tình như thường, dường như tất cả sức chú ý đều tập trung khói xương trong tay, không phát hiện Thiên Tà Tử đến, càng không thấy Tô Minh.

Lão bình tĩnh không ngừng ma sát, phát ra tiếng *răng rắc răng rắc* quanh quẩn trong lều da, có một ít bay ra ngoài, thật lâu không tán.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Minh vẫn luôn nhìn xương cốt trong tay ông lão, dần dần nó bị ma sát mài một góc cạnh, trơn nhẵn.

Thiên Tà Tử vẫn không nói lời nào, vẫn nhìn, biểu tình dần biến đổi, đôi khi âm trầm, đôi khi hiểu ra, đôi khi phức tạp.

Mưa bên ngoài ngày càng lớn, sấm đôi khi ầm vang, có khi khoảnh khắc sáng ngời chiếu bóng ba người lên lều da, lắc lư rồi rất nhanh tán đi.

Ông lão biểu tình chăm chú khiến Tô Minh như là hiểu ra. Không biết khi nào thì hắn không đứng nữa mà xếp bằng một bên, nhìn khối xương bị mài, nghe tiếng *răng rắc*. Bây giờ hắn đột nhiên có loại cảm giác bình tĩnh mà từ khi Bạch Tố có mặt tại Cửu Phong thì chưa từng xuất hiện nữa.

Bây giờ Tô Minh bình tĩnh chăm chú nhìn, chìm đắm trong trạng thái vong ngã. Trong mắt hắn chỉ có xương cốt bị mài, hắn không thấy Thiên Tà Tử ngồi đối diện ông lão, màu quần áo trên người biến đổi. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Sự biến đổi này chỉ sinh ra trong chớp mắt lại trở về như cũ, nếu không nhìn kỹ thì khó thấy rõ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết đã bao lâu, ông lão ngừng động tác mài xương thú. Theo ông dừng lại, Tô Minh chấn động tinh thần, mắt có tỉnh táo. Hắn nhìn ông lão xem xét xương thú, cầm lấy nó, chăm chú nhìn.

Thật lâu sau, lão đổi vị trí xương cốt, tiếp tục mài trên bàn thạch.

Biểu tình của Thiên Tà Tử càng thêm phức tạp, hồi lâu sau ông thở dài một tiếng, đứng lên.

Khoảnh khắc ông đứng dậy, ông lão ngừng lại, lần nữa cầm lên xương cốt trong tay. Cốt này đã làm thành huân khí, còn có mấy cái lỗ nhỏ. Lão nhìn một cái, ngẩng đầu lên, không xem Thiên Tà Tử mà đặt ánh mắt vào người Tô Minh.

Đó là đôi mắt bình tĩnh như nước, một đôi mắt chẳng ẩn chứa trí tuệ vô biên, xem thấu sinh tử, hiểu ra thế gian, bao dung vạn vật.

Trong mắt tồn tại hiền lành, an bình, tĩnh lặng, tồn tại tia sáng bình tĩnh mà khi Tô Minh nhìn vào cũng biến bình yên.

Ông lão nâng lên tay phải, đem cốt Huân đưa cho Tô Minh.

Tô Minh im lặng đứng dậy cung kính nhận lấy cốt Huân nhìn thì rất là bình thường. Chớp mắt hắn bỗng hiểu ý ông lão nhìn mình, đó là muốn hắn thổi cốt Huân này.

Tô Minh cầm cốt Huân, lặng lẽ lùi mấy bước, ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn Huân trong tay. Bên ngoài mưa rơi càng lớn, tiếng sấm không ngừng ầm vang.

Tô Minh nhắm chặt hai mắt, đặt cốt Huân bên miệng, nhẹ thổi.

Vốn hắn không biết thổi Huân khúc, nhưng mấy năm nay cốt Huân tàn phá không phát ra tiếng trong túi trữ vật vẫn làm bạn hắn đi qua nhiều đêm cô độc nhớ nhà.

Rất nhiều đêm, một mình hắn lặng lẽ thổi Huân vô thanh, bên tai lượn lờ là khúc trong ký ức.

Tiếng *ù ù* mang theo thê lương truyền ra từ cốt Huân bên miệng Tô Minh, quanh quẩn trong lều da, bay ra ngoài, tản ra trong thiên địa.

Khoảnh khắc này, dường như sấm sét bên ngoài cũng biến im lặng, ngay cả mưa cũng hóa nhẹ nhàng, giao hòa với Huân khúc nức nở, cùng tấu lên thanh âm tưởng niệm.

Tô Minh thổi, là thanh âm Huân, cũng là khúc nhạc trong ký ức. Phát ra thanh âm là hơi thở lưu động qua Huân, nhưng tâm hắn cũng đang động.

Loại động này là năm tháng trôi qua, là hồi ức.

Tiếng *ù ù* vĩnh viễn không có thanh âm khác, chỉ có âm điệu đơn giản lên xuống toát ra thê lương, ẩn chứa tang thương, trong đêm yên tĩnh, trong mưa rơi lặng lẽ, trời đất xa lạ, nó tồn tại.

Như tình nhân nhỏ giọng khóc, như tộc nhân lau nước mắt kêu gọi, như đồng bạn trẻ tuổi siết nắm tay giận dữ rống.

Thiên Tà Tử nhắm mắt lại, yên lặng nghe tiếng Huân bên tai, nghe tiếng *ù ù*. Vẻ mặt âm trầm bây giờ thả lỏng xuống.

Ông lão cũng nhắm mắt, biểu tình tĩnh lặng.

Đây là một Huân khúc rất dài, có lẽ nó có tên nhưng Tô Minh không biết. Khúc này đã tồn tại trong ký ức của hắn rất nhiều lần, nhưng đến hiện tại hắn mới chân chính dùng Huân thổi ra.

Nhưng mà…đây không phải Huân của hắn, thổi ra Huân khúc này, có hồn, có ký ức của hắn, nhưng vẫn thiếu một loại cảm giác, đó là cảm giác nhà.

Khúc kết thúc.

Tô Minh mở mắt ra, nhìn cốt Huân trong tay, trong mắt có lĩnh ngộ. Hắn đứng lên, cung kính đưa lại Huân cho ông lão.

Trên mặt ông lão hiện nét cười, hiền lành nhìn Tô Minh, gật đầu.

Bây giờ Thiên Tà Tử cũng mở mắt ra, không nhìn ông lão mà đứng dậy bước ra ngoài.

Từ đầu đến cuối, ông và ông lão không nói một câu, nhưng Tô Minh biết, kỳ thật họ lấy Huân khúc của mình biểu đạt ngàn vạn lời muốn nói.

Thiên Tà Tử ra ngoài, Tô Minh chần chờ một lát, đi theo sau lưng. Hai người ra khỏi lều, bên ngoài mưa vẫn rất lớn, rơi trên thân họ, trên vũng nước đọng mặt đất.

Đi cách lều da hơn mười mét, Tô Minh tạm dừng bước chân, mắt không còn do dự mà là dứt khoát.

Hắn dừng bước chân, Thiên Tà Tử cũng ngừng nhưng không ngoái đầu.

Tô Minh cúi đầu hướng Thiên Tà Tử, xoay người bước nhanh tới lều da vừa đi khỏi, vén lên rèm đi vào trong.

Trong lều, khi Tô Minh đi vào thì ông lão ngồi đó bình tĩnh nhìn hắn.

"Người…có thể sửa lại được không…" Tô Minh từ trong ngực lấy ra cốt Huân của mình.

Huân có cảm giác nhà này có rất nhiều vết rạn, nó đã không thể phát ra tiếng, bị Tô Minh cầm trong tay đặt trước mặt ông lão.

Ánh mắt ông lão rơi vào Huân, cầm lấy nó, cẩn thận nhìn vài cái, gật đầu.

Tô Minh cung kính cúi đầu, xoay người đi ra khỏi lều, cùng Thiên Tà Tử rời khỏi trại tử bộ lạc.

"Hiểu chưa?" Ngoài trại tử, trong mưa gió, Thiên Tà Tử bình tĩnh hỏi. Bây giờ dù ông mặc tử y nhưng biểu tình không còn âm trầm.

"Trận chiến đầu tiên là xác minh tu, trận thứ hai…" Tô Minh nhìn Thiên Tà Tử, im lặng chốc lát, mở miệng. "Lấy tâm làm đấu pháp!"

"Người trận đầu là thất sư đệ của vi sư. Người trận hai mà ngươi thấy, vi sư không biết tên, nhiều năm trước ta ngẫu nhiên gặp gỡ, một lần thấy hắn tạo Huân, sau này mỗi khi tâm biến thì ta sẽ tìm hắn. Lấy tâm đấu, lấy cảnh đấu…"

"Ngươi lĩnh ngộ cách tạo họa, lấy đó tĩnh tâm, tu không có hệ thống, tất cả đều cần lấy tâm tu hành. Con đường này có lẽ có người vi sư không biết cũng đang đi. Nhưng trong người ta biết thì chỉ có sư đồ chúng ta. Ta đi rất xa, mấy sư huynh của ngươi cũng đi ra mấy bước, mà ngươi, bây giờ phải đối mặt là lần đầu tiên tâm biến. Tâm biến, như xuất hiện ngươi thứ hai." Thiên Tà Tử khẽ nói.

"Nên làm sao, vi sư không thể chỉ điểm, ta chỉ có thể cho ngươi biết tâm biến của ta. Đi đi, ta mang ngươi đi giết Vu tộc. Vi sư vừa ra tử y, không có ngàn trái tim thì khó thể tiêu tan." Thiên Tà Tử bước hướng bầu trời.

Tô Minh hít sâu, khẽ lập lại hai chữ tâm biến, mắt chợt lóe, đi theo sau lưng Thiên Tà Tử.

"Hắn là một cái người mù, ngươi có phát hiện không?" Trên bầu trời, bóng dáng hai sư đồ biến mất, mơ hồ có tiếng thì thào của Thiên Tà Tử.

"Người mù…" Tô Minh ngẩn ra.

Người đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv