Lúc này trên bầu trời bị ánh sáng bảy sắc bao trùm, bảy sắc như cầu vồng nhưng không nhu hòa mà là loại nhan sắc cực kỳ rực rỡ, tràn ngập mỗi góc trời Tô Minh trông thấy.
Ánh sáng bảy sắc chói mắt rơi trên mỗi ngọn núi, dung nhập vào bầu trời, rơi vào mặt đất, tràn ngập trong mắt của vô số người.
Ánh sáng xuất hiện mang theo bá đạo khó nói rõ, khiến đất Thiên Hàn Tông trừ Cửu Phong ra, còn lại tám ngọn núi trong ngoài vô số đệ tử Thiên Hàn Tông đều ngửa đầu nhìn chính giữa vầng sáng bảy sắc.
Thanh âm xôn xao vang vọng tám hướng. Bởi vì tại Thiên Hàn Tông, bảy sắc chỉ đại biểu cho một người!
Bởi vì tại Thiên Hàn Tông, có thể rầm rộ xuất hiện như vậy chỉ đại biểu cho một người!
Đó chính là thiên tài của Thiên Hàn Tông, có tiếng là có khả năng trở thành Man Thần đời thứ bốn nhất, Tư Mã Tín!
"Là Tư Mã sư huynh, hắn đã trở về!"
"Nghe nói Tư Mã sư huynh ra ngoài nhiều năm, khi đó rời đi thì tu vi đã đến đỉnh Khai Trần. Bây giờ trở về, không lẽ tu vi của sư huynh tới Tế Cốt rồi!?" Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
"Khi đó Tư Mã sư huynh rời khỏi Tông Môn đi rèn luyện đã từng nói, không đến Tế Cốt tuyệt đối không trở lại Tông Môn!"
Tiếng xôn xao kinh thiên động địa, ánh sáng bảy sắc xuất hiện chấn động đệ tử tám ngọn núi đất Thiên Hàn Tông. Có một số người quen với Tư Mã Tín hóa thành từng cầu vồng từ mỗi ngọn núi bay ra.
Chớp mắt, trong trời đất có vô số bóng dáng bay tới nhìn về phía xa.
Bên cạnh Tô Minh, đống kiến trúc đại điện chính giữa chín ngọn núi dưới Thiên Môn, đám người ban nãy còn ra ra vào vào bây giờ cũng từng người bay ra, mang theo cuồng nhiệt và tôn kính nhìn bầu trời, chắp tay bái lạy.
Ngay cả thanh niên bên cạnh Tô Minh bị Hổ Tử nói là nữ giả nam trang cũng bước nhanh ra, cúi đầu hướng bầu trời.
"Cung nghênh Tư Mã đại sư huynh trở về Tông Môn!"
Thanh âm này phát ra từ miệng vô số người vang vọng trên mặt đất, dung hợp thành một trở thành sóng âm kinh thiên động địa.
Tô Minh đứng đó, mắt hắn như bị đâm xuyên, bởi vì ánh sáng bảy sắc trên trời như muốn xuyên thấu hắn nhìn xung quanh vô số người đang cung nghênh. Trong hình ảnh này, hắn và Hổ Tử, thậm chí là Tử Xa đều bị thế giới bỏ qua. Trong mắt mọi người dường như chỉ còn ánh sáng bảy sắc kia.
Loại cảm giác này Tô Minh không hề xa lạ. Hình ảnh này khiến hắn nghĩ tới năm đó tại Ô Sơn, trên quảng trường trước khi bước lên Phong Quyến Sơn, hắn cũng đứng ở một góc im lặng lắng nghe, nhìn từng tinh anh đi tới bị người chú ý.
Nhưng bây giờ Tô Minh không còn là hắn của năm đó. Năm đó hắn cố gắng bảo mình phải bình tĩnh, nhưng bây giờ hắn không cần cố ý, hắn chỉ đứng đó, đã đại biểu tĩnh lặng.
Đôi mắt bình tĩnh, biểu tình bình tĩnh, thân thể bình tĩnh, tâm tĩnh.
Nhìn chân trời phía xa, ngọn nguồn ánh sáng bảy sắc là một ngọn núi bay giữa không trung. Đó là một ngọn núi bảy sắc!
Trên ngọn núi kia, mơ hồ đứng một người đàn ông. Người đàn ông mặc đồ khó thấy rõ là màu gì trong ánh sáng bảy sắc này, chỉ có thể thấy mái tóc dài bay trong gió, chỉ có thể thấy bên cạnh đứng một cô gái, khuôn mặt cô gái không trông thấy rõ.
Theo núi bảy sắc chậm rãi tới gần, tiếng hô ngày càng nhiều vang vọng trên mặt đất, từng tiếng bái chào như sóng cuồn dâng trào bên tai Tô Minh. Hắn nhìn người đến từ các ngọn núi đang đứng giữa trời, từng người chắp tay cúi đầu hướng ngọn núi bảy sắc bay tới.
"Tư Mã cảm ơn chư vị đồng môn nghênh tiếp. Lần này quay về Tông Môn, Tư Mã đã chuẩn bị một ít lễ mọn, đợi trở lại núi sẽ kêu người đưa đến từng hảo hữu ở các ngọn núi." Giọng nói nhu hòa của Tư Mã Tín quanh quẩn, trên mặt y là nụ cười dịu dàng, chắp tay hướng mọi người.
Biểu tình thong dong, toát ra sức hấp dẫn khó miêu tả, khiến người vừa nhìn liền có cảm giác như tắm gió xuân, sẽ thật tự nhiên đối với y sinh ra cảm giác thân thiện.
"Giả dối. Hổ gia gia từng gặp Tư Mã Tín mấy lần, cười giả quá chừng. Nhị sư huynh cười còn thoải mái hơn hắn nhiều. Năm đó sư phụ cũng từng muốn nhận hắn làm đệ tử, may là cuối cùng không thu." Hổ Tử ở bên cạnh Tô Minh cau cái mũi, khinh thường nói.
Tử Xa im lặng, nhưng đôi mắt nhìn hướng núi bảy sắc thì lóe tia âm trầm.
Gã đã hận Tư Mã Tín rồi. Nếu không phải Tư Mã Tín để gã đi Cửu Phong gây chuyện với Tô Minh thì gã sẽ không rơi vào kết cục như bây giờ.
Tô Minh im lặng, vẫn nhìn núi bảy sắc trên bầu trời đến ngày càng gần. Hắn thấy rõ hình dạng của Tư Mã Tín. Tư Mã Tín mặc đồ trắng, có vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú, thoạt trông trang nhã chẳng lộ chút nóng nảy, mày kiếm mắt sáng, khóe miệng luôn treo nụ cười mỉm.
Đó là khí chất khác biệt rõ rệt với người ngoài, thật tự nhiên toát ra từ người Tư Mã Tín, dung hợp với diện mạo không tầm thường, hóa thành hấp dẫn khó miêu tả.
Tô Minh và Tư Mã Tín không phải lần đầu giao tiếp, nhưng nói chính xác thì đây là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn đến Tư Mã Tín. Khác với năm đó trong Hàm Sơn thành, Tư Mã Tín mượn xác Phương Mộc ra tay. Tô Minh nhìn Tư Mã Tín, nhìn y phong độ tiêu tái, nhìn nụ cười ôn hòa, hắn vẫn cứ bình tĩnh không lên tiếng.
Hổ Tử khinh thường, Tô Minh bình tĩnh, Tử Xa âm trầm, ba người đứng chung một chỗ, hoàn toàn khác với đệ tử Thiên Hàn Tông xung quanh biểu lộ cung kính. Khiến người nhìn qua khó tránh khỏi gây chú ý.
Có lẽ Tư Mã Tín cũng chú ý đến Tô Minh, nhưng biểu tình của y vẫn là mỉm cười, không có biến đổi gì khác.
"Đi thôi, Tam sư huynh, lấy giấy xong chúng ta về núi." Tô Minh bình tĩnh mở miệng. ân oán giữa hắn và Tư Mã Tín nói thì đơn giản, mà nói phức tạp thì cũng rất rắc rối, nhưng có một điều đó là không thể giải hòa.
Trừ phi hắn cung kính đưa trả Hàm Sơn Chuông, bỏ qua ước hẹn với Hàn Thương Tử, còn phải vì việc của Phương Mộc cầu Tư Mã Tín tha thứ, nếu không thì không còn cách nào khác.
Mà chuyện như thế thì Tô Minh không thể làm được.
Nói xong Tô Minh đang định xoay người đi hướng Khí Vật Điện sau lưng, lấy giấy. Nhưng khoảnh khắc hắn xoay người, bởi vì núi bảy sắc tới gần, bởi vì ánh sáng bảy sắc tới gần ngọn núi thì chậm rãi tán đi, khiến khóe mắt Tô Minh chẳng những thấy rõ hình dạng Tư Mã Tín, cũng trông thấy đằng sau y một khuôn mặt xinh xắn có chút hưng phấn.
Đó là một thiếu nữ rất xinh đẹp. Cô mặc đồ tím, nhìn thì tuổi không lớn, da thịt như ngọc, mắt như ánh trăng. Cô đứng sau lưng Tư Mã Tín, bộ dạng dịu ngoan, nhưng đôi mắt nhấp nháy khiến người nhìn sẽ bị kinh diễm, cũng cảm thấy khí chất cô gái có loại xinh đẹp dã tính.
Loại xinh đẹp đó rất tự nhiên, không phải sau này ngưng tụ ra, không phải cố ý làm bộ mà bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng, tính cách và các loại nhân tố khác, xuất hiện sự xinh đẹp dã tính hiếm thấy này.
Mắt xoe tròn, mày cong cong, khóe miệng cong lên nụ cười say lòng người, vẽ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Dù còn có chút ngây ngô, dù chưa trưởng thành, nhưng thiếu nữ như vậy lại khiến Tô Minh vốn muốn xoay người, khoảnh khắc liếc mắt qua thì mạnh chấn động.
Đầu hắn chớp mắt có mười vạn sấm sét đánh qua, cùng nổ tung, khiến thân thể hắn chấn động, run rẩy. Hít thở dồn dập chưa từng có, giống như hắn hít thở theo không kịp đầu óc nổ tung, theo không kịp tim đập nhanh.
Trước mắt Tô Minh, trong chớp mắt này, trời đất yên lặng, gió yên lặng, mây yên lặng, bên tai tất cả tiếng xôn xao đều biến mất, thế giới trước mắt hắn trong khoảnh khắc này không còn ai khác, không còn chín ngọn núi.
Trên bầu trời, trong mắt hắn, bảy sắc đều biến mất, không còn núi bảy sắc, cũng không còn Tư Mã Tín.
Trong mắt hắn, trong thế giới của hắn, giây phút này, duy nhất, chỉ có thể là một bóng dáng tím kia, nụ cười toát ra dã tính, đôi mắt lấp lóe ẩn chứa vô tận linh động.
Đó là…
Một cô gái xinh đẹp dã tình…
Bình tĩnh trong mắt Tô Minh, tan vỡ.
Biểu tình bình tĩnh, tan nát.
Thân thể bình tĩnh, run rẩy.
Tâm tĩnh, đã không còn.
Giờ phút này, hắn quên mình đứng trong Thiên Hàn Tông, quên trước mắt mình thấy là thiếu nữ đứng sau lưng Tư Mã Tín. Hắn quên tất cả. Trong đầu hắn, vào giây phút này là một mảnh trống rỗng, không có suy nghĩ, không có gì hết, có chỉ là một khúc nhạc bi thương không tiếng động quanh quẩn trong lòng hắn. Cùng với khúc bi ca còn có hình ảnh khiến tâm hắn đau đớn.
Trong hình ảnh tuyết trắng bay bay, trong gió tuyết, một nam một nữ tay nắm tay đi trong tuyết, tuyết rơi trên tóc họ như đi tới đầu bạc.
[Tô Minh, đây là ước hẹn nha…]
[Tôi nhất định sẽ tới.]
Từng hình ảnh đó khiến thân thể Tô Minh run rẩy, hắn ngơ ngác nhìn cô gái trên bầu trời dần tới gần, nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt.
"Bạch Linh…điều này…sao có thể!!!" Tô Minh thì thào, đôi mắt hắn lộ ra không thể tin. Giờ phút này trong người hắn bùng phát xúc động mãnh liệt.
Nỗi xúc động mà hắn không muốn ức chế, cũng sẽ không ức chế nó, càng không thể ức chế!
Dù xúc động này khiến tu hành tĩnh tâm của hắn tạm dừng, nhưng hắn vẫn không muốn đè nén nó.
Chân phải của hắn trong chớp mắt này chậm rãi nâng lên, đạp xuống không trung. Hắn, bước lên không trung, đi hướng núi bảy sắc.
Hành động của Tô Minh khiến Hổ Tử đứng cạnh hắn ngẩn ra, dù sửng sốt nhưng lập tức đi theo.
Tử Xa chần chờ một chút, cũng theo phía sau.
Trên bầu trời, trong ánh sáng bảy sắc dần yếu đi, trước mặt núi bảy sắc bềnh bồng, hiện giờ Tô Minh đứng đó. Hắn, ngăn ngọn núi đi tiếp!
Mọi người lập tức phát hiện hình ảnh này, đều tập trung nhìn. Đôi mắt của mấy ngàn người tập trung vào khuôn mặt đối với họ mà nói thì rất xa lạ.
"Cô, tên gọi là gì…" Trong mắt Tô Minh không có núi bảy sắc, không có Tư Mã Tín, không có người ngoài. Có, chỉ là hình dáng cô gái kia, hoặc nói chính xác hơn là dưới Ô Sơn, thân hình trong tuyết.