Đạo không cô.
Có mấy người hiểu đạo thán đạo của ta không cô, nhưng cái gì là đạo? Tô Minh suy tư vấn đè này.
Giống như bây giờ Tô Minh là người thứ nhất ra khỏi vòng xoáy nhưng trên người hắn không có cảm xúc gì, chỉ có bình tĩnh, như trên con đường tìm đạo lòng người tĩnh biểu hiện vẻ mặt lạnh nhạt.
Tô Minh đi ra, gần trăm đệ tử tu sĩ phụ trách đệ tử ngoại môn Thất Nguyệt tông tu hành có một ông lão trông thấy bộ dạng của hắn thì biến sắc mặt, lộ vẻ khó tin. Mấy người khác trông thấy Tô Minh thì xì xầm với nhau, nhiều người nhìn hướng ông lão biến sắc mặt, trong mắt có hâm mộ và cung kính. Không phải lần đầu tiên bọn họ đưa đệ tử vào đất rèn luyện, biết rõ dù là lần nào thì người có tư cách bước ra đầu tiên chắc chắn là nổi bật trong lần này.
Nhưng lòng ông lão lạnh băng, mặt nặn nụ cười cay đắng, bản năng lùi mấy bước.
Khi ánh mắt mọi người rơi vào tay phải Tô Minh thì xung quanh chợt biến tĩnh lặng, lát sau là tiếng hút không khí. Bọn họ phát hiện tay phải Tô Minh cầm linh bài có hơn một trăm cái.
- Thiên tài!
- Lần rèn luyện này ra thiên tài!
- Ha ha ha ha ha ha! Trần huynh, lần này ngươi có hy vọng thăng cấp rồi