Đôi mắt Đế Thiên tràn ngập tơ máu như có huyết lệ chảy xuống, quần áo không gió tự bay, tóc dưới đế quan cũng bay lên. Đế Thiên nghiêm túc chưa từng có, gần như dốc hết lực lượng giữ cho mệnh cách bềnh bồng trên đầu y không vỡ. Mệnh cách lấp lánh ánh sáng, trong bóng đêm nó tối đen như không thể bị nhuộm màu, khiến thế giới này đen đặc, như màu đen biển cả nhấn chìm thế giới.
Đế Thiên là kẻ địch như số mệnh trong nửa đời trước của Tô Minh, giờ lại hết sức bảo vệ mệnh cách cho hắn, nói đến thật mỉa mai. Biểu tình Đế Thiên chăm chú, cố gắng khiến chuyện này không đáng cười chút nào, ngược lại thật thê lương. Đế Thiên dùng sức của mình vượt qua hủy diệt, đối diện người thân, bạn bè cam nguyện chết đi trợ giúp y thì y không thể nào thất bại, cũng không muốn thua, không cam lòng.
Thế gian này không có tuyệt đối đúng và sai, Tô Minh cũng tốt, Đế Thiên cũng thế, Tô Hiên Y cũng vậy, dù là Diệt Sinh lão nhân thì cũng như nhau. Có lẽ bọn họ làm hành động tổn thương lợi ích của người khác, hại người khác nhưng đứng ở góc độ của họ thì lại cho rằng mình làm chính xác, có sự cố chấp riêng.
Ví dụ như Tam Hoang, không ai có thể thể nói y tàn nhẫn, y sai, trừ Tang Tương. Tam Hoang muốn sống, muốn tồn tại, y phải biến mạnh, không cam lòng trở thành sinh mệnh sinh ra từ một giới cánh. Tam Hoang muốnl mà chủ thương mang, đây là đạo của không sai!
Như Tang Tương, không tranh đấu với thế nhân nhưng cuối cùng rơi vào kết cuộc như vậy, nó cho rằng thiên hạ đều sai hết chỉ mình nó đúng. Sự tồn tại của Tang Tương là sáng tạo với chúng sinh, nhưng cũng là hủy diệt. Tang Tương muốn hoàn chỉnh chính mình, không chết mà về nhà. Nhưng đối với người khác, Tang Tương về nhà cái giá là khiến nó cùng những người bên cạnh chết đi, làm sao họ chịu được?
Đế Thiên cũng như vậy, tu vi đến trình độ nhất định, trí tuệ đạt đến cực độ, mọi người có thể nhìn thấu bản thân và người ngoài, hiểu biết tất cả. Thật ra mọi tạo hóa, bước chân đều vòng quanh đạo.
Đạo khác nhau, đạo của riêng mình.
Nói tai kiếp Tang Tương buông xuống, xuất hiện hủy diệt không bằng nói trong thế giới Tang Tương, mấy thiên tài đang xác định đạo của nhau rốt cuộc ai thật sự thành công, đạo của ai mới là... đại đạo!
Tô Minh sớm hiểu ra điều này, nên rõ ràng hắn có thể đi tìm Đế Thiên nhưng lại không tìm, vì hắn nhìn thấu y như y nhìn thấu hắn. Tô Minh biết chuyện Đế Thiên đã làm nửa đời trước của hắn không phải tùy tiện mà ẩn chứa kế hoạch. Tô Minh không đoán được cụ thể kế hoạch này là gì nhưng nhìn từ các dấu vết thì nhiều ít đoán chút chút.
Đó là phỏng theo.
Muốn phỏng theo thì phải quan sát, quan sát bình thường không được, cần có loại thay thế mãnh liệt mới hoàn mỹ phỏng theo, chân chính chồng lên hình ảnh tuy hai mà một. Cho nên khi Tô Minh đối kháng với Tam Hoang đã sớm hiểu ra, Đế Thiên không phải kẻ địch cần tiêu diệt nhất, ngược lại y không mong muốn hắn thất bại. Nếu Tô Minh thua thì tương đương Đế Thiên phỏng theo thành công dã tràn.
Tô Hiên Y, dù y mưu kế sâu xa, âm trầm gian xảo, tâm kế như sâu như biển nhưng năm xưa Tô Minh kết thúc với y, đã hiểu cho dù y có âm trầm hơn thì cuối cùng không phải tính kế hắn.
Tô Minh đối với Tô Hiên Y chỉ là đối tượng lợi dụng ban đầu, không phải vĩnh viễn. Tô Minh vùng lên là điều bất ngờ với Tô Hiên Y, bất ngờ nhưng sẽ không làm kế hoạch của y thay đổi.
Mục tiêu của Tô Hiên Y là Diệt Sinh lão nhân.
Cho nên năm đó lúc Tô Minh rời khỏi giới cánh thứ bốn từng thì thào, khi hắn gặp lại Diệt Sinh lão nhân thì lão vẫn là Diệt Sinh sao? Vì hiểu ra nên lúc trước Tô Minh giết cường giả kỷ trước không bước vào Đệ Tứ chân giới, hắn biết Tô Hiên Y tại đó. Kẻ địch của Tô Hiên Y là Diệt Sinh lão nhân, nếu vậy thì Tô Minh sẽ không quấy rầy. Các cục diện nhìn như hỗn loạn, phức tạp nhưng Tô Minh đã sớm nhìn thấu hết.
Kẻ địch của Tô Minh là Tam Hoang, Diệt Sinh lão nhân và một đối thủ hắn mới phát hiện, Tang Tương.
Như Tam Hoang từng nói, y là tu sĩ, Tô Minh cũng vậy, Tang Tương là sinh mệnh. Tam Hoang chất vấn tại sao Tô Minh không giúp y, cũng hỏi vì sao hắn giúp Tang Tương?
Nếu nói lúc đó Tô Minh đúng là đang giúp Tang Tương thì sau khi trải qua nhiều chuyện, trông thấy thanh niên áo đen, Diệt Sinh lão nhân rồi hắn không giúp bất cứ ai nữa, bản thân hắn là một phe.
Dây là cục diện tai kiếp hiện giờ, nhìn như hỗn loạn nhưng rõ ràng.
Khi gió Tô Minh, Tam Hoang lẫn vào nhau, Tang Tương bay vào, Đế Thiên giữ cho mệnh cách không vỡ thì Diệt Sinh lão nhân ở giới cánh thứ bốn, ngồi trên thuyền cổ tàng hình bên lỗ hổng chợt mở mắt ra.
Diệt Sinh lão nhân mở mắt, hơi thở thức tỉnh khuếch tán từ người lão.
Diệt Sinh lão nhân thì thào:
- Thời gian... đã đến.
Mắt Diệt Sinh lão nhân sáng ngời, giơ tay phải lên, ánh mắt nhìn chằm chằm chỉ tay.
Giây phút này, trong Tam Hoang đại giới, một tòa cung điện bềnh bồng, người Tô Hiên Y run lên. Tô Hiên Y ngẩng đầu, khóe môi cong lên đầy ẩn ý, mắt toát ra mong chờ khát khao nhất mấy năm một lần trong đời.
- Con ta, Lôi Thần, cả đời cha đôi tay đẫm máu, giết vô số người, có lẽ có rất nhiều người ovo tội, nhưng những gì cha làm đều vì Tố Minh tộc vùng lên, vì... con! Con là hy vọng của Tố Minh tộc, sẽ là tộc trưởng tương lai để Tố Minh tộc ta lại nổi lên trong thương mang!
Tô Hiên Y chậm rãi đứng dậy, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc trống bôi. Tô Minh từng có nó, nhưng khi đó Tô Minh ở Ô Sơn không biết Lôi Thần cũng có một cái. Tô Minh có được trống bôi do A Công chế tạo, còn Lôi Thần là của Tô Hiên Y làm.
- Con ta, Lôi Thần, cha sẽ tạo ra cơ hội chưa từng có cho con, một cơ hội để con có thể đoạt xá Diệt Sinh lão nhân! Đây là kế hoạch lớn nhất Tô Hiên Y ta vạch cả đời!
Tô Hiên Y vung tay áo, biểu tình lộ ra điên cuồng. Tô Hiên Y dã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi, y chính mắt thấy cha của mình, lão tổ của Tố Minh tộc ngu trung với Diệt Sinh lão nhân, chính mắt thấy Đệ Ngũ chân giới bị hủy diệt chính là vì... cha y ra tay.
Tô Hiên Y nhìn thấy hết tất cả, thấy sau lưng cha y, Diệt Sinh lão nhân khống chế lão tổ của Tố Minh tộc. Tô Hiên Y biết chuyện bí ẩn mà nhiều tộc nhân khác không biết, ví dụ như Tố Minh tộc là tộc quần mà Diệt Sinh lão nhân dẫn đạo ra. Ví dụ như giá trị tồn tại duy nhất của tộc quần này là để Diệt Sinh lão nhân nghiên cứu, như muốn tìm kiếm điều gì. Tô Hiên Y trơ mắt nhìn tộc quần chết đi, nhìn người thân thê lương thành tro, nhìn quê hương Đệ Ngũ chân giới của y thành phế tích, trở thành ký ức.
Tô Hiên Y hận lão tổ Tố Minh tộc, y hận huyết mạch của mình, hận tất cả sinh mệnh trong khung trời này. Từ giây phút đó tính cách của Tô Hiên Y hoàn toàn thay đổi, lòng y nổi lên ý niệm điên cuồng mà cố chấp.
Tô Hiên Y ngửa đầu cười to:
- Dùng thiên phú Tố Minh tộc đoạt xá Diệt Sinh lão nhân! Nếu ta không làm được thì hãy để con của ta làm!
Đây chính là kế hoạch của Tô Hiên Y, chỉ có làm như vậy mới xem như báo thù cho tộc nhân, cho Đệ Ngũ chân giới, cho Tố Minh tộc bọn họ!
Vì báo thù, Tô Hiên Y có thể hy sinh vợ mình, vì báo thù, y hy sinh con trai bạn thân của mình, vì báo thù, y đánh mất nhấn tính, tất cả sắp đến lúc kết thúc rồi. Ánh mắt Tô Hiên Y rơi vào Lôi Thần khoanh chân tĩnh tọa đằng trước, dần lộ ra vui mừng, hiền lành của tình cha. Thật lâu sau, đằng sau lưng Tô Hiên Y xuất hiện một vòng xoá lập tức xoay người bước vào trong.
Khoảnh khắc Tô Hiên Y bước vào vòng xoáy, trong đầu y vang vọng giọng tang thương của Diệt Sinh lão nhân.
- Con trai của Tố Minh, dựa theo ước định giữa tộc ngươi và ta, biến thành bàn tay của ta, chuông tang khuấy động thời gian, dấy lên oán khí phong ấn ý chí! Chỉ có oán của sinh một giới mới vùi điên của sinh giới này, chỉ có oán của đồng nguyên giới mới phong ấn mạnh nhất đồng nguyên giới!
Cùng với giọng Diệt Sinh lão nhân vang vọng, thân hình Tô Hiên Y vặn vẹo trong vòng xoáy, chớp mắt hóa thành bàn tay. Bàn tay màu trắng như không nhiễm bụi trần, vung lên lao ra khỏi vòng xoáy, đã không ở Đệ Tứ chân giới mà là Ám Thần, Nghịch Thánh trận doanh.
- Ngươi là bàn tay của ta, hóa thành chỉ tay theo ý lão phu!
Giới cánh thứ bốn, Diệt Sinh lão nhân ngồi trên thuyền cổ mắt chợt lóe. Chưởng ấn Tô Minh từng để lại trên thuyền gỗ trước mặt Diệt Sinh lão nhân tan biến, cùng lúc đó, bàn tay do Tô Hiên Y biến thành dần xuất hiện chỉ tay giống y như đúc.
- Tế tự... bắt đầu!
Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên Diệt Sinh lão nhân đứng dậy, tóc dài không gió tự bay, thanh âm trầm thấp vang vọng. Bên ngoài thế giới Tang Tương, trong thương mang xuất hiện la bàn to lớn.
Thanh niên áo đen khoanh chân trên la bàn, ngón tay luôn đè hạt châu thứ bảy, đôi mắt lạnh lùng nhìn đằng trước, con bươm bướm Tang Tương tràn ngập tử khí cách y không xa.
Thanh niên áo đen đến rồi!