Cầu Ma

Chương 1156: Đường hoàng tuyền



"Ánh sáng này là...” Thanh niên mặc tinh thần thánh bào nhìn thấy ánh sáng đen thì nhíu mày, như là nhớ ra cái gì.

"Đây là cực minh quang! Ta ở Đạo Thần chân giới có nhìn thấy cực minh quang này, bị Đạo Không điện hạ nắm giữ, không chừng chính là Đạo Không điện hạ trị thương!” Thanh niên mặc tinh thần thánh bào mắt chợt lóe toát ra hưng phấn khát máu!

"Bày trận!” Ông lão họ Miêu liếm môi, rống to.

Xung quanh hơn ba mươi người lắc mình, vòng quanh chỗ tràn ra cực minh quang, hai tay ấn pháp quyết. Ông lão họ Miêu lại gầm lên, cùng giơ tay dốc hết lực lượng tu vi mạnh đè xuống đất.

Mặt đất rung rinh, tinh cầu ầm ầm, khiến tinh cầu vốn có vô số khe hở vào giây phút này không thể chịu được nữa, vỡ vụn ra, tầng tầng bắn tung. Lộ ra trước mắt mọi người là khối đá cỡ vạn mét trong trời sao.

Trong hòn đá đúng là hố sâu Tô Minh ngồi.

Cùng lúc đó, quanh trời sao, mười ba viên thiên thạch lúc trước buông xuống mặt đất cùng bay ra, vòng quanh bát phương, như là trở thành trận pháp bao phủ nơi này, khiến cơn lốc giới lực không thể ùa vào. Cơn lốc giới lực có lọt vào thì đối với tu sĩ trong thời gian ngắn không đáng e ngại.

Giây phút tinh cầu hỏng mất, hòn đá bị chia lìa lộ ra thì hạc trọc lông phát ra tiếng hét to. Cùng lúc đó, cực minh quang mạnh toát ra ngoài, trong hơn ba mươi người lại phát ra tiếng hét thảm, số còn lại lùi ra phía sau. Có hai tu sĩ người đóng băng rớt xuống tinh cầu.

“Chết tiết, nếu không phải Hạc gia gia chia ra thần thức giúp đỡ Tô Minh ở đất luân hồi, không thể điều động nhiều cực minh quang thì sớm diệt sạch đám con kiến này. Nếu là Tô Minh có thể thức tỉnh thì giết những người này dễ như trở bàn tay. Chết tiệt, sao chúng có nhiều người như vậy, còn có sáu tên vô cùng, này này này... Này rất khi dễ người!” Trong lòng hạc trọc lông lo âu.

Nếu đối phương có ít người thì thôi, nhưng nhiều người như vậy, mặc dù nó không sợ nhưng biết Tô Minh phàm luyện rất quan trọng, không thể bị quấy rầy, nếu không sẽ xuất hiện biến đổi không thể làm trái. Một khi thất bại thì không thể dùng cùng cách thu phục báu vật của Nghịch Thánh.

"Đây quả nhiên là cực minh quang, nếu có thể hấp thu nó thì sức chiến đấu của mấy người chúng ta sẽ tăng vọt!” Mắt ông lão họ Miêu càng lộ rõ tham lam, lập tức nâng lên tay phải mạnh phất đằng trước.

Tinh cầu rung động, trong vặn vẹo và cơn lốc giới lực quanh quẩn, trong vòng mười ba viên thiên thạch bao phủ, hư vô xuất hiện hơn mười con mắt to lớn. Con mắt đầy tơ máu, có nhiều cái tàn phá, nhưng tất cả con ngươi toát ra ánh sáng mãnh liệt tập trung vào hòn đá lượn lờ cực minh quang, nơi Tô Minh bế quan.

Con mắt này đều là thánh điện chi nhãn!

Khi chúng nó xuất hiện thì ông lão họ Miêu hai tay ấn pháp quyết, nhấn ngực một cái, hộc ngụm máu. Máu bắn vào không trung trở thành đám ấn ký đỏ, cùng khắc vào mỗi một con mắt.

"Hiến tế!” Ông lão họ Miêu gầm nhẹ.

Phút chốc trong mười ba viên thiên thạch xung quanh, mấy trăm người bị đóng đinh vào vách tường có khoảng bốn mươi người thân thể run bần bật. Bọn họ ở trong liên minh tiên tộc vốn thuộc về thánh điện, con mắt này ở trong chiến tranh là bị bọn họ khống chế.

Giờ phút này theo bọn họ run run, máu tươi phun ra, máu của họ xuyên thấu thiên thạch thẳng hướng con mắt, dung nhập vào. Con mắt toát ra mũi nhọn đỏ, ánh mắt ngừng ở cực minh quang như có lực lượng xuyên thấu, trong thời gian khiến cực minh quang có vẻ bán trong suốt. Bốn người lập tức thấy Tô Minh khoanh chân ngồi ở trong cực minh quang, trên đầu của hắn có một chiếc nhẫn khổng lồ chậm rãi xoay tròn. Bao gồm hạc trọc lông giấu trong cực minh quang cũng lộ rõ ràng trong ánh mắt kia. Sau đó hơn mười con mắt cùng nổ tung, hiển nhiên chúng nó phải tiêu hao chút gì mới miễn cưỡng nhìn thấy cực minh quang, cùng lúc đó có hơn mười tu sĩ thánh điện bị hủy diệt.

Tô Minh không thức tỉnh mới như vậy, nếu không thì lấy thân phận Cực Minh Quang Nguyên, mặc kệ có nhiều con mắt hơn gấp mười lần vẫn không nhìn thấu. Hạc trọc lông dù gì là hồn thể, mất nhiều trí nhớ, chỉ có bản năng, không thể dùng cực minh quang đối kháng đám người vô cùng.

"Đó là..."

“Chắc chắn là chí bảo nào đó, ta có thể cảm nhận uy nhiếp từ nó! Đây là chí bảo có thể toát ra cực minh quang!!!"

“Không phải là Đạo Không, thân hình người này không giống, vậy cực minh quang xuất hiện chắc chắn là vì chí bảo này. Ta biết rồi, hắn dùng chí bảo chữa thương, xem bộ dáng thì hắn bị thương khá nặng!!!” Thanh niên mặc tinh thần thánh bào và mấy đồng bạn liếc nhau, mắt lóe tham lam.

"Hắc hắc, không ngờ trong cực minh quang có hồn thể, giao hồn thể cho lão phu đi. Nhưng lão phu cần phối hợp, Hàm đạo hữu, lúc trước quân đoàn của ngươi giết đám tu sĩ của lão phu từng lấy ra một báu vật, đừng nói với lão phu là ngươi không mang theo bên cạnh!” Một ông lão mặc áo đen có tu vi vô cùng khàn giọng cười, lắc mình, thân thể nhanh chóng héo rút, chớp mắt thành bộ xưng, trở thành một tầng da thịt, thậm xương cốt cũng hòa tan, khiến thân hình co rúm lại, từ đỉnh đầu bay vọt ra một lũ khói đen.

Khói đen ở giữa không trung nhoáng lên một cái, hóa thành một con quỷ ba đầu. Ác quỷ ngửa mặt lên trời rống to, tu vi vô cùng khuếch tán, đã không là nguyên thần, đây là pháp tướng dung hợp cùng nguyên thần bị tu luyện ra.

Ác quỷ ba đầu rống to, lao hướng cực minh quang. Cùng lúc đó, trong sáu người, một người đàn ông trung niên mặc áo tím cười lạnh, không nói câu nào, giơ tay phải vung tới trước, lập tức khoanh chân ngồi xuống, vung ra vật đó cần gã tập trung hết tinh thần mới khống chế được.

Tiếng nổ ầm ĩ, trời sao rung động. Một cây gỗ to màu xanh xuất hiện trong trời sao, trên khúc gỗ có khuôn mặt già nua. Nhưng khuôn mặt tổn hại nhiều, thoạt nhìn có chút mơ hồ. Khoảnh khắc nó xuất hiện, người đàn ông áo tím khoanh chân ngồi, khuôn mặt trên khúc gỗ mở hai mắt ra lóe tia sáng sắc bén. Gỗ to bùm một tiếng lao hướng cực minh quang của Tô Minh. Cùng lúc đó, lệ quỷ ba đầu nhe răng cười, lao ra theo.

“Chết tiệt, đây là pháp bảo ở chiến dịch đại quy mô, báu vật cần ít nhất mấy vạn người mới vận dụng được, thế mà người này có thể thi triển ra. Hạc bà nội nó, thì ra sau khi tông môn này bị diệt vong thì dung nhập hồn các đệ tử trong tông vào khúc gỗ, vậy là họ có cơ hội sau khi qua tai kiếp thì đoạt xá người khác, sống lại. Tiếc là sống nhờ đã bị người khác giết, cướp báu vật.” Hạc trọc lông ở trong cực minh quang, dốc hết sức thúc giục.

Xoẹt một tiếng, cực minh quang mạnh mẽ vươn ra ngoài, đụng chạm với khúc gỗ kia. Tiếng ầm ầm vang vọng, khúc gỗ run run vỡ vụn từng tầng nhưng vẫn mạnh mẽ nhảy vào trong cực minh quang, cách Tô Minh đã rất gần.

Ngay sau đó, lệ quỷ ba đầu trốn sau khúc gỗ ngửa mặt rống to, giơ hai tay chộp hướng cực minh quang. Phút chốc hạc trọc lông có cảm giác nguy hiểm vô cùng, nó lập tức cảm nhận được hồn thể của mình bị lực hút mạnh mẽ, như là bị túm ra khỏi cực minh quang.

Hạc trọc lông hét chói tai, cánh vỗ đập, thân hình biến đổi, hóa thành khổng tước bảy sắc, rít gào đối kháng với lực hút. Nhưng lúc này, ông lão họ Miêu lúc trước triệu hồi thánh điện chi nhãn hừ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên nhấn vào cực minh quang. Trời sao nổ vang, tay của ông lão họ Miêu biến thành ấn to trấn áp.

Thanh niên mặc tinh thần thánh bào kia hai tay ấn pháp quyết, hàn đao quét ngang mạnh mẽ chém hướng cực minh quang, đây là bốn người vô cùng cùng nhau ra tay, mỗi người không phải kẻ yếu. Họ có thể sống trong tai kiếp, còn sống rất thoải mái. Giờ họ cùng ra tay, hạc trọc lông không phải là đối thủ của họ, không thể thay đổi hoàn cảnh xấu, hồn không ngừng bị hút ra.

“Trần đạo hữu, Tư Mã đạo hữu, xin hai vị đạo hữu hãy ra tay. Chờ ta lấy được chí bảo thì bằng cơ duyên tự tìm hiểu, xem coi báu vật này có duyên với ai. Kẻ được đến thì người khác sẽ không cướp đoạt, nếu không sẽ bị chúng ta hợp nhau tiêu diệt. Nhưng người có được báu vật này phải cho người khác chút ích lợi.” Ông lão họ Miêu mắt chợt lóe, lời nói không nhanh không chậm, hiển nhiên đã xem cực minh quang là vật trong lòng bàn tay họ.

Lời vừa thốt, một nam một nữ giống đạo lữ đứng cạnh họ liếc nhau. Người đàn ông kia hai mắt chợt lóe, nở nụ cười.

“Các vị đạo hữu đều không dốc hết sức, nhưng cố tình muốn khiến Trần ta ra tay, chắc là sợ lát nữa ta cướp đoạt? Chúng ta gặp nhau cũng không dễ dàng, ngày sau còn có bó lớn sự việc cần làm, Trần ta giúp đỡ một tay vậy.” Khi nói chuyện, người đàn ông bỗng giơ tay phải chỉ một cái.

Lập tức lực lượng duyên pháp bỗng xuất hiện, sau đó người phụ nữ bên cạnh gã mỉm cười, giơ tay trái đè tay phải của gã. Bàn tay hai người bắn ra mũi nhọn màu trắng, hóa thành trường kiếm trắng. Kiếm xuất hiện liền khiến trời sao có dấu vết vỡ vụn, giống như kiếm có thể đập nát hư vô.

Kiếm quang hóa thành luồng sáng trắng bắn hướng cực minh quang. Sáu vị vô cùng ra tay, đối với hạc trọc lông là cuộc khiêu chiến chưa từng có trong trí nhớ của nó. Giờ phút này trong lực hút nó ngửa mặt lên trời rống to một tiếng. Hạc trọc lông biến thành khổng tước, giây lát sau cái đuôi bỗng xòa ra.

Cái đuôi xòe ra không phải bảy sắc màu mà chỉ có màu đen. Khoảnh khắc đuôi xòe ra, cực minh quang như sôi trào bỗng xòe ra bên ngoài.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv