Hoàn toàn kết thúc.
Diệp Thanh Linh bỏ qua câu nói vừa rồi, tiếp tục nói: "Thời Vũ có biết không, hai ngày trời mà Thời Vũ bị bệnh, ngoại ăn không ngon, ngủ không yên... Ban nãy ngoại còn nắm chặt tay tôi mà khóc, Thời Vũ có biết hay là không...!"
Mỗi một câu mà Diệp Thanh Linh hỏi ra lại càng khiến cho sự kinh ngạc lẫn không biết làm sao càng hiện rõ trên gương mặt của Thời Vũ, cô suy sụp, lẩm bẩm: "Chị không biết... Không biết..."
"Thời Vũ... Rốt cuộc là Thời Vũ có trái tim hay không vậy?"
Diệp Thanh Linh gần như gào lên để hỏi ra câu này.
Diệp Thanh Linh vừa thấy nực cười lại vừa thấy bi thương, chỉ bằng một câu không biết của Thời Vũ mà có thể vô tư lãng phí sự lo lắng của cô và bà ngoại, vô tư chà đạp lên thân thể của mình, không hề có một chút trách nhiệm nào đối với mạng sống của mình ư...?
Sau khi ly hôn, Thời Vũ gầy hơn trước rất nhiều, có phải là do những lúc mà cô và bà ngoại không biết thì Thời Vũ cũng tự làm tổn thương đến thân thể của mình như thế này phải không!
Diệp Thanh Linh tức giận như muốn nổ tung, trong lòng như có ngọn lửa giận đang cháy ngùn ngụt mà không sao dập tắt được, nó cứ cháy mãi như vậy, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng bừng.
"A Linh, không phải như vậy..." Thời Vũ run rẩy muốn kéo cổ tay áo của Diệp Thanh Linh nhưng rồi lại bị cô ấy lạnh lùng hất ra.
"Không phải như vậy? Thời Vũ, tôi hỏi Thời Vũ, cái ngày mà Thời Vũ bị sốt, Thời Vũ có đi đến xưởng kẹo đúng không? Nói cách khác, có phải là vì Thời Vũ biết mình thấy không khỏe, nhưng vẫn cứng đầu đi đến đó, cho nên cuối cùng mới bệnh tới nỗi như thế này không?"
"Chị..." Thời Vũ muốn phản bác, nhưng rồi lại phát hiện ra rằng mình chẳng còn lời nào để phản bác.
Ngày hôm đó, sau khi cô ra khỏi văn phòng của Chu Phá Quang thì đầu đã choáng váng, cũng đã có dấu hiệu của say nắng, nhưng cô vẫn chọn đi đến xưởng kẹo mà không hề có chút do dự, tất cả là vì muốn tự tay chuẩn bị cho Diệp Thanh Linh một phần quà sinh nhật, bù đắp lại những tiếc nuối lúc xưa.
"Chị, là vì, là vì sinh nhật của em..." Giọng của Thời Vũ trở nên hoảng loạn, "A Linh, chị muốn tự tay làm quà sinh nhật cho em..."
"Là vì sinh nhật của tôi?" Diệp Thanh Linh tức tới mức cười thành tiếng, "Là vì sinh nhật của tôi mà Thời Vũ không thèm để ý đến sức khỏe của mình? Thời Vũ, rốt cuộc là Thời Vũ đang nghĩ cái gì vậy...? Tôi còn nghi ngờ là Thời Vũ cố tình cơ đấy."
Tuy Diệp Thanh Linh nói nghi ngờ, nhưng thật ra trong lòng cũng đã nhận định là như thế.
Thời Vũ run rẩy, lắc đầu: "Chị không có..."
"Không có? Vậy tối hôm qua thì sao?" Diệp Thanh Linh cắn răng, "Tối hôm qua Thời Vũ chạy đến phòng vẽ tranh làm gì? Không phải là Thời Vũ muốn làm cho mình bệnh nặng thêm một tí để tôi phải ở lại tiếp tục chăm sóc cho Thời Vũ à?"
Mắt của Thời Vũ đỏ hoe, cô không nhớ rõ, rốt cuộc là tối hôm qua mình đã nghĩ gì trong cái đầu óc quay cuồng đó, nhưng bản năng của cô nói rằng... Đúng vậy, đúng là như lời của Diệp Thanh Linh nói. Trong tiềm thức của cô luôn cho rằng chỉ cần mình còn bệnh ngày nào thì Diệp Thanh Linh sẽ luôn ở bên cạnh cô, cẩn thận tỉ mỉ, dịu dàng mà chăm sóc cô ngày đó.
Thời Vũ hết đường phản bác.
Diệp Thanh Linh che đi đôi mày đang nhíu chặt, thở dài một hơi, tròng mắt cũng đã bắt đầu trở nên hồng hồng.
"Tự Thời Vũ nhìn đi, từ hồi chúng ta chia tay tới bây giờ, Thời Vũ gầy xuống bao nhiêu rồi? Rốt cuộc là Thời Vũ sống kiểu gì, chăm sóc bản thân mình kiểu gì thế hả?"
"Thời Vũ nói Thời Vũ sẽ sửa, tôi tin. Tôi cứ ngỡ là Thời Vũ sẽ dần bước ra, tôi cứ ngỡ là Thời Vũ sẽ buông bỏ bản thân của quá khứ... và cả tôi nữa. Tôi cứ ngỡ là chúng ta đều đang hướng về phía tương lai tươi đẹp hơn. Nhưng mà sự thay đổi của Thời Vũ... Là không còn màng đến sức khỏe của mình? Là không còn màng đến tôi, là không còn màng đến sự lo lắng của ngoại?"
"Thời Vũ nói muốn để tâm đến tôi, muốn tôn trọng tôi, nhưng nếu Thời Vũ thực sự có để ý, có tôn trọng, thì Thời Vũ sẽ không tự chà đạp mình như thế!" Đột nhiên Diệp Thanh Linh lui về phía sau, đôi mắt đỏ bừng, "Thời Vũ, rõ ràng là Thời Vũ không hề thay đổi một chút nào cả!"
Những lời này rốt cuộc cũng kích thích đến cảm xúc của Thời Vũ, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Linh, giọng nói cũng cất cao: "Diệp Thanh Linh, hôm qua em nói, mặc kệ chị có thay đổi hay không thì em cũng sẽ không thích chị. Nếu như vậy thì tại sao chị phải thay đổi? Em lấy tư cách gì để yêu cầu chị phải thay đổi?"
Diệp Thanh Linh bất lực, tựa lưng vào tủ quần áo, trong khoảnh khắc đó, cô thấy đầu mình đau như búa bổ, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Một lúc sau, cô mới thả cánh tay đang che trán ra, buông thõng xuống bên người.
"Thời Vũ..." Giọng của Diệp Thanh Linh có chút nghẹn, rất mệt mỏi, "Đúng, Thời Vũ nói đúng, Thời Vũ có thay đổi hay không thì tôi cũng không thích Thời Vũ nữa. Tôi không có tư cách yêu cầu Thời Vũ phải thay đổi, cũng không có tư cách lấy sự lo lắng của tôi để ép buộc Thời Vũ, cảm xúc của tôi, suy nghĩ của tôi, tất cả đều không liên quan đến Thời Vũ."
"Nhưng mà Thời Vũ, Thời Vũ phải biết rằng, Thời Vũ không nên thay đổi vì tôi, mà phải là vì chính bản thân mình mới đúng..."
"Thời Vũ có hiểu được không, cảm xúc, cuộc sống, sức khỏe, thậm chí là mạng sống của Thời Vũ, từ trước đến giờ, chỉ có thể phụ thuộc vào chính bản thân Thời Vũ. Cho dù tôi có yêu Thời Vũ hay không, có tình cảm với Thời Vũ hay không, tất cả đều không hề liên quan gì với nhau."
Diệp Thanh Linh lại lấy tay che mắt, lau thật mạnh, nghẹn ngào mà nói: "Thời Vũ, tôi còn nhớ lúc tôi còn nhỏ, khi tôi phải chọn giữa thi văn hóa và thi nghệ thuật, tôi rất do dự. Lúc đó, tôi hỏi Thời Vũ rằng tôi phải chọn thế nào, Thời Vũ nói, cuộc đời của tôi thì cũng chỉ có tôi mới có thể chịu trách nhiệm với nó, và tự tôi phải gánh lấy hậu quả. Rõ ràng là Thời Vũ biết hết mà, thế tại sao cách Thời Vũ làm suốt mấy năm nay đều hoàn toàn trái ngược lại vậy?"
.......
Mười sáu tuổi, mùa đông, tròn nửa năm Diệp Thanh Linh đến Hải Thành.
Ngay lúc đó, trong trường đang tổ chức đăng ký lớp tập huấn nghệ thể, những học sinh nào học các môn văn hóa không tốt... Hoặc là có hứng thú với nghệ thuật thì có thể đi theo con đường này.
Lúc Diệp Thanh Linh mới vào thành phố, thành tích của các môn văn hóa có chút không được tốt cho lắm, nhưng sau những nỗ lực học tập suốt nửa năm liền thì điểm số cũng đã được cải thiện. Bây giờ mới là cấp ba, còn tận một năm rưỡi nữa mới đến kỳ thi đại học, cứ giữ phong độ học tập như lúc này thì tiến vào top 5 cũng không phải là hy vọng xa vời.
Thật ra thì phải nói ngược lại, thành tích nghệ thể của Diệp Thanh Linh cũng không gọi là xuất sắc lắm, tuy cô thích âm nhạc, nhưng trước giờ toàn ở trên núi nên không được tiếp xúc với hệ thống chuyên môn, không hề có hiểu biết gì về phương diện thanh nhạc.
Chỉ là... cô muốn thử xem.
Cô muốn học hỏi, muốn tìm hiểu về thứ mà mình yêu thích, nếu có thể, cô còn muốn kiếm tiền từ nó.
Nhưng đồng thời, Diệp Thanh Linh cũng sợ rằng lỡ mình không hợp thì phải làm sao đây? Tập huấn sẽ đòi hỏi rất nhiều thời gian, nếu mình không thể cân bằng được điểm văn hóa thì phải làm sao đây? Cho dù mình có thành công bước đi trên con đường nghệ thuật, nhưng lỡ sau này không xin được việc thì phải làm sao đây?
Vốn dĩ học nghệ thuật cũng đồng nghĩa với việc đốt tiền, tuy là chút tiền này không đáng kể gì so với Thời Vũ, nhưng Diệp Thanh Linh vẫn lo rằng khi mình trưởng thành rồi vẫn không trả nổi.
Diệp Thanh Linh mười sáu tuổi có thể nghĩ nhiều như vậy, nhưng lại không thể hạ được quyết tâm. Sau khi đắn đo mấy ngày, rốt cuộc cũng có một đêm nọ, cô lấy hết can đảm, ngồi trong phòng khách chờ Thời Vũ về nhà.
Lúc đó, Thời Vũ còn đang học năm bốn, mỗi ngày đều phải vừa chạy đi học lại phải vừa chạy đến công ty, bận tối tăm mặt mày. Mãi cho đến rạng sáng, cửa biệt thự được mở ra, Diệp Thanh Linh đang nằm trên sô pha mà say giấc, cô nghe thấy âm thanh thì hoảng sợ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mông lung để nhìn Thời Vũ.
Đầu tóc cô rối bù xù, có ngọn tóc ngốc nghếch dựng thẳng đứng, y hệt như một chú chó con mới vừa thức dậy.
Thời Vũ bận rộn cả ngày trời, buổi tối lại phải đi xã giao, uống rượu, lúc cô khom lưng để thay giày còn bị lảo đảo một cái, xém tí nữa đã té ngã.
"A...!" Diệp Thanh Linh còn chưa tỉnh ngủ thì cơ thể đã nhảy khỏi sô pha, chồm tới đỡ được Thời Vũ.
Nửa năm trước, Diệp Thanh Linh còn thấp hơn Thời Vũ nửa cái đầu, bây giờ cô đã cao gần đến giữa mày cô ấy rồi.
Thời Vũ mới vừa hứng gió lạnh về nhà, làn da rất lạnh lẽo. Trong phòng đang bật điều hòa, Diệp Thanh Linh mặc một bộ đồ ngủ tay cộc quần ngắn, làn da lộ ra bên ngoài mang theo sự ấm áp của tuổi thiếu niên, trên người còn có chút hương sữa thoang thoảng.
Thời Vũ không thích tiếp xúc với người khác, bản năng của cô muốn đẩy Diệp Thanh Linh ra, kết quả là do mệt mỏi cả ngày trời rồi nên cô cũng hết sức, Diệp Thanh Linh vốn cũng không hề nhận ra được sự kháng cự của cô, còn dùng đôi mắt tròn xoe để nhìn chằm chằm cô nữa.
Thời Vũ: "..."
Thôi vậy.
Diệp Thanh Linh đỡ Thời Vũ lên lầu.
Thời Vũ về lại phòng mình, đang chuẩn bị leo lên giường để ngủ thì lại thấy Diệp Thanh Linh còn đang lấp ló ở ngoài, đôi tay còn níu lấy khung cửa, cẩn thận ló đầu vào trong phòng để ngó, trông không khác gì một chú chó con đáng thương.
Vốn dĩ hôm nay Thời Vũ thấy rất mệt, nhưng khi cô nhìn đôi mắt nhút nhát sợ sệt nhưng vẫn sáng long lanh của Diệp Thanh Linh, trong lòng cô tự nhiên lại thấy mềm nhũn, cảm giác bực bội cũng dần vơi bớt.
Lúc này, Thời Vũ mới nhớ tới chuyện ban nãy Diệp Thanh Linh ngồi trong phòng khách... Hình như là đang đợi cô về nhà?
"Lại đây." Thời Vũ ngoắc ngoắc ngón tay.
Diệp Thanh Linh nhanh chóng chạy bước nhỏ đến, đứng trước mặt Thời Vũ, ngoan ngoãn mà chớp chớp mắt.
"Chuyện gì?" Thời Vũ hỏi, cô ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn cái đầu tóc rối bù xù của Diệp Thanh Linh, thế rồi đột nhiên cô lại nắm lấy tay của Diệp Thanh Linh, kéo cô ấy đến gần mình một chút, sau đó giơ tay xoa xoa đầu của cô ấy.
Nói là xoa nhưng thật ra là giống đang bới lên hơn, nhìn bằng mắt thường cũng thấy là đầu của Diệp Thanh Linh đang càng ngày càng loạn.
"Chị ơi...?" Diệp Thanh Linh không nghĩ đến chuyện tự dưng khi không Thời Vũ lại sờ đầu mình, cô chỉ biết ngơ ngác mà cắn môi, thôi thì đành ngồi xổm xuống để Thời Vũ sờ dễ hơn, "Gần đây trường em có mở đăng ký tham gia tập huấn nghệ thể, em không biết có nên đăng ký hay không... Chị ơi, chị nghĩ sao ạ?"
Cánh tay đang bới tóc Diệp Thanh Linh của Thời Vũ chợt dời xuống dưới, gãi gãi cằm của Diệp Thanh Linh, thật sự là trông không khác gì đang nựng chó con.
"Em muốn theo nghệ thuật?" Đôi mắt của Thời Vũ hơi khép hờ, khóe môi đỏ hơi cong lên, vừa nhìn đã biết tâm trạng lúc này đang rất tốt.
"Dạ..." Diệp Thanh Linh gật đầu, "Em muốn thử học hát, nhưng mà em sợ em học không được, ảnh hưởng đến kết quả học tập các môn văn hóa, em còn sợ nếu em chọn theo nghệ thể thì sau này sẽ hơi khó tìm việc... Em không biết phải chọn thế nào."
Hiếm lắm mới có một ngày tâm trạng Thời Vũ tốt, cô vừa gãi gãi cằm Diệp Thanh Linh vừa nhắm mắt nghe cô ấy nói.
Giọng của Diệp Thanh Linh ngập ngừng: "Với lại học nghệ thể thì sẽ tốn rất nhiều tiền, em sợ..."
Bỗng nhiên Thời Vũ lại mở mắt, cười nhạt, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Sao vậy? Sợ tôi không đóng nổi học phí à?"
"Không, không có...!" Diệp Thanh Linh định lắc đầu thì Thời Vũ lại nắm cằm cô lại.
"Em muốn làm cái gì thì tự em phải suy nghĩ, em nghĩ cho cẩn thận rồi thì đến báo cho tôi, không cần hỏi tôi." Giọng của Thời Vũ rất lạnh, "Cuộc đời em là của chính em, cũng chỉ có em mới có thể chịu trách nhiệm với nó, và cũng chính em mới là người phải gánh vác hậu quả của nó gây ra. Những băn khoăn em vừa nói ra tôi đều biết cả, nhưng không phải tự em cũng hiểu rõ rồi sao? Nếu em học không giỏi thì tự em phải gánh lấy hậu quả, em đến đây hỏi tôi, để tôi quyết định thay em, có phải em muốn tôi gánh vác hậu quả thay em luôn không?"
Diệp Thanh Linh ngẩn ngơ, mở tròn mắt.
Cuối cùng, Thời Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Diệp Thanh Linh, bảo cô ấy đi ra ngoài: "Tự em phải quyết định, tôi phải ngủ rồi."
Diệp Thanh Linh nghe lời, rời khỏi phòng, Thời Vũ nhìn bóng lưng của cô ấy rồi lắc đầu cười khẽ.
.......
Theo lời Diệp Thanh Linh nói, đoạn ký ức xa xăm này chợt hiện lên trong lòng Thời Vũ.
Chỉ là đã quá lâu rồi nên Thời Vũ không nhớ rõ lúc đó mình nghĩ thế nào khi nói ra những lời đó với Diệp Thanh Linh. Có lẽ là thuận miệng nên bảo vậy thôi, ngay cả cô cũng không để trong lòng.
Lúc đó, Thời Vũ nói rằng Diệp Thanh Linh phải tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình, sau đó, cô lại yêu cầu Diệp Thanh Linh đến công ty của cô làm. Còn có cả chuyện... cô không hỏi ý kiến của Diệp Thanh Linh mà đã đề tên cô ấy trong bản di chúc của mình. Còn có cả chuyện...
Từng ký ức một hiện lên trong trí nhớ.
Không biết từ lúc nào mà Thời Vũ lại muốn trải đường sẵn cho cuộc đời của Diệp Thanh Linh, muốn chịu trách nhiệm cho cuộc đời của cô ấy.
Nhưng mà ngay cả cuộc đời của mình cô còn chẳng biết chịu trách nhiệm ra sao.
Thời Vũ ngồi trên giường, ánh mắt hung dữ của ban nãy dần trở nên mịt mờ rồi chuyển thành tủi thân, những giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má như những dòng suối chảy róc rách.
Diệp Thanh Linh nhìn vào đôi mắt của Thời Vũ, chưa bao giờ cô thấy mệt như thế.
Trong khoảng thời gian mà cô mất trí nhớ, có đôi khi, cô cảm thấy Thời Vũ giống như một đứa nhỏ thích giận lẫy, trẻ con không chịu nổi, lần nào cũng bắt cô phải xài hết mọi chiêu thức mới dỗ dành được Thời Vũ.
Mà bây giờ, lại một lần nữa, Diệp Thanh Linh cảm thấy Thời Vũ đúng là một đứa nhỏ chưa chịu lớn lên thật. Thời Vũ không biết cảm thông cho nỗi khổ tâm của người khác, cô ấy muốn tất cả mọi người phải nhường nhịn mình, cô ấy không hiểu cách yêu quý bản thân mình, cũng không biết cách biểu đạt cảm xúc từ tận đáy lòng.
Thời Vũ cần phải lớn lên, cần phải thay đổi.
Không phải giả vờ như đã thay đổi vì Diệp Thanh Linh, mà là vì chính Thời Vũ, cô ấy phải trưởng thành một cách nghiêm túc, trải qua những tháng ngày còn lại của cuộc đời cho thật tốt.
Diệp Thanh Linh nhắm mắt lại, tự hỏi một lúc lâu.
Sau đó, cô mở mắt ra, nhìn về phía Thời Vũ thêm một lần nữa, trong mắt không hề có chút cảm xúc nào còn sót lại.
"Thời Vũ, đây là lần cuối cùng." Nếu nói thái độ lúc trước của Diệp thanh Linh đối với Thời Vũ là dù có tuyệt tình nhưng giọng nói lẫn sắc mặt vẫn luôn dịu dàng, thì lần này, sự dịu dàng trong đôi mắt cũng đã không còn, "Những ngày tiếp theo, tôi sẽ ở nhà để chăm sóc cho Thời Vũ, bao giờ Thời Vũ hết bệnh rồi, tôi sẽ đi ngay."
"Bạn bè cũng vậy, người yêu cũng vậy, chị em cũng vậy... Từ nay về sau, chúng ta hoàn toàn kết thúc, không còn có lần thứ hai." Giọng của Diệp Thanh Linh rất nhạt nhẽo, "Thời Vũ có thay đổi hay không thì cũng không liên quan gì đến tôi. Tôi cũng sẽ không để ý đến bất cứ chuyện gì của Thời Vũ, cảm xúc của Thời Vũ, sức khỏe lẫn tinh thần của Thời Vũ, tất cả những thứ thuộc về Thời Vũ. Đồng thời, Thời Vũ cũng đừng để ý gì đến tôi nữa, Thời Vũ muốn làm sao thì làm."
"Thời Vũ muốn theo đuổi tôi, muốn rạch mặt ăn vạ, tôi từ chối là được."
"Nếu Thời Vũ muốn phong sát tôi, tôi có thể đổi sang tỉnh khác hoặc ra nước ngoài gì cũng được. Chỉ cần tôi còn hát được, cổ họng tôi còn chưa mất đi, thế giới này rộng lớn đến thế... Sẽ luôn có chỗ để tôi dung thân."
"Thời Vũ muốn dùng khổ nhục kế để uy hiếp tôi... Hết tác dụng rồi." Diệp Thanh Linh nhìn thẳng vào mắt của Thời Vũ, gần như là gằn từng chữ một, "Thời Vũ, bắt đầu từ tối hôm qua, trong mắt tôi, Thời Vũ đã chết rồi."
.......
Thời Vũ không nhớ nổi những ngày hôm sau cô đã phải chịu đựng thế nào.
Diệp Thanh Linh dốc lòng chăm sóc cô, vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, nhưng rồi lại nhìn cô như người dưng ngược lối, cuối cùng, ngay cả một chút dịu dàng cũng chẳng còn nữa. Ngày thứ tư, bệnh của Thời Vũ đã khỏi hẳn, Diệp Thanh Linh chỉ báo với bà ngoại một tiếng, cơ bản là không nói năng gì cho Thời Vũ, cứ lặng lẽ mà bỏ đi như thế.
Lúc Diệp Thanh Linh đi, cô ấy không mang theo hộp kẹo mà tự tay Thời Vũ làm cho mình.
Hộp kẹo đó vẫn nằm trên tủ TV trong phòng Thời Vũ, có một hai viên kẹo bị rơi ra ngoài, giống như thể nó bị người ta vứt đi vậy.
Có một ngày nọ, Thời Vũ ăn một viên, nhưng chẳng bao lâu lại phải nhả ra sọt rác.
Đắng.
Đắng đến chết đi.
.......
Khi Thời Vũ đã hết bệnh thì nụ cười đã xuất hiện lại trên môi của bà ngoại. Nhưng giờ đã khác xưa, lúc trước bà không nhúng tay vào sinh hoạt cá nhân của Thời Vũ, bây giờ thì bà một hai cũng phải nhắc dì Liễu để ý chuẩn bị đồ ăn để bồi bổ cho Thời Vũ.
Thời Vũ không muốn ăn, nhưng mỗi khi đối diện với nụ cười ân cần lẫn săn sóc của bà ngoại, trong lòng cô chợt nhói lên, câu từ chối nói không thành tiếng. Một khoảng thời gian lại trôi qua, quả nhiên là cô cũng đã đầy đặn lại một chút, ít ra là không đến nỗi gầy trơ xương như lúc xưa.
Thời Vũ không thích tập thể dục, bà ngoại lại quyết tâm dắt Thời Vũ đi tản bộ. Những lúc Thời Vũ làm việc bận rộn nên không về nhà được, bà ngoại lại dặn dò Trương Y nhất định phải bắt Thời Vũ ăn đủ một ngày ba bữa, điều hòa giữa công việc và nghỉ ngơi. Nhưng rốt cuộc, bà ngoại lại chẳng bao giờ chắc hai tiếng Tiểu Linh trước mặt cô nữa.
Giống như thể bà ngoại đã hoàn toàn chấp nhận được sự thật rằng cô và Diệp Thanh Linh đã ngày càng xa cách, đã chạm đến kết cục của hai người xa lạ.
Có đôi khi, thậm chí ngay cả Thời Vũ còn cảm thấy có vẻ bà ngoại đã biết tất cả mọi thứ, bà biết giữa cô và Diệp Thanh Linh đã xảy ra chuyện gì, biết lý do vì sao mà hai người lại bước đến một bước như ngày hôm nay. Chỉ là bà ngoại không nói ra, Thời Vũ cũng chẳng đến hỏi bà.
Thời Vũ cảm thấy mình nhưng đang bị sa vào bên trong một vũng bùn sâu không thấy đáy.
Trước kia, vì Diệp Thanh Linh, cô còn muốn giãy giụa để thoát ra ngoài. Nhưng bây giờ, ngay cả suy nghĩ về việc giãy giụa cũng không hề có. Một lần nữa, cô lại hoàn toàn mất đi cảm giác tồn tại.
.......
Bên phía Diệp Thanh Linh cũng đã bắt đầu với guồng quay công việc.
Doanh số của album đầu tay《Phá Kén》tốt hơn dự đoán, bản physical lẫn bản digital đều đứng đầu bảng xếp hạng của tháng 7, mới phát hành chưa được bao lâu mà doanh số đã đạt hơn mấy chục nghìn bản. Vả lại, thời gian trước, Diệp Thanh Linh có ghi hình cho một số chương trình giải trí, số liệu của chúng cũng rất ổn.
Diệp Thanh Linh không theo con đường lưu lượng, nhưng tính đến bây giờ, độ nóng lẫn lưu lượng của cô cũng đã đuổi kịp và vượt một số đỉnh lưu mới nổi trong showbiz.
Cũng chính vì thế mà rất nhiều công việc nối đuôi nhau mà đến, cho dù người đại diện đã giúp cô sàng lọc qua mấy lần rồi, nhưng Diệp Thanh Linh vẫn gọi là làm việc không xuể. Ngoại trừ quảng cáo, phỏng vấn, gameshow, một số chương trình có liên quan đến âm nhạc và hát ost cho điện ảnh ra, thậm chí Diệp Thanh Linh còn nhận được lời mời từ một đoàn phim nào đó.
Đây là một bộ phim truyền hình có tên là《Trên Tầng Mây》, kể về câu chuyện tình yêu giữa chàng phi công và cô luật sư, ngoài ra nó cũng đào sâu khá nhiều về chuyên môn, họ mời hẳn đoàn đội chuyên nghiệp, thậm chí còn mời cả lĩnh vực hàng không vào hợp tác, cả một hệ thống cốt lõi của phim này được xây rất chắc, cũng xem như là một bộ phim bán phổ cập khoa học, có thể nhìn ra được dã tâm của đoàn phim này.
Đạo diễn của bộ phim《Trên Tầng Mây》là một đạo diễn gạo cội có tiếng tăm trong giới, Lưu Duệ Quang, ông ta có xuất thân là một diễn viên điện ảnh, chưa có một giải thưởng trong và ngoài nước nào mà chưa từng đoạt được. Sau khi Lưu Duệ Quang chuyển sang làm phim truyền hình thì cũng không hề thua kém bất cứ một vị đạo diễn tài ba nào, ông ta đã cho ra mắt một số bộ phim rồi, cũng xem là vô cùng ăn khách.
Mà bộ phim《Trên Tầng Mây》này vừa có một đạo diễn gạo gội lại còn có cả tổ chế tác chuyên nghiệp, nghe nói đã gọi được vốn đầu tư lên đến mấy tỷ, cũng đã được quay xong, kiểm duyệt xong từ lâu, ai ngờ một diễn viên đóng vai phụ quan trọng trong phim lại dính tai tiếng nên lập tức đã liên lụy đến cả đoàn phim.
Vai phụ đó cũng không có nhiều suất diễn lắm, nói cho cùng thì cũng chỉ quay tầm hai ba ngày là xong, nhưng xui thay, vai phụ này lại rất quan trọng, nhân vật này không thể xóa đi. Đoàn phim cũng đã cân nhắc đến phương án dùng AI để đổi mặt, chỉ cần một cú nhấp chuột, đổi mặt xong sẽ đưa đi phúc thẩm ngay, không hoãn lại ngày chiếu, nhưng phương án vừa đưa ra đã bị Lưu Duệ Quang phủ quyết.
Lưu Duệ Quang vốn là một người theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo, ông ta nhất định sẽ không bao giờ chấp nhận phương án dùng AI để đổi mặt diễn viên, ông thà bỏ thời gian ra để quay thêm một lần, sau đó lại đi kiểm duyệt thêm một lần nữa, có trễ thêm mấy tháng cũng chẳng thành vấn đề.
Mượn lời của ông ấy để nói thì là: "Dù sao cũng đã bỏ ra hơn mấy trăm triệu để làm cho tốt lại càng thêm tốt, nay lại dùng AI đổi mặt để lừa gạt khán giả, thế không phải là hủy hoại hết mọi nỗ lực đã bỏ ra hay sao? Cho dù bây giờ phải hoãn chiếu mấy tháng, thậm chí là một hai năm, thì nhất định vẫn phải làm cho nó chỉn chu nhất!"
Sau khi Lưu Duệ Quang nỗ lực đấu tranh với phía đầu tư và nhà sản xuất xong, rốt cuộc cũng đã giành được cơ hội quay và biên tập lại bộ phim thêm một lần nữa, vì vậy mà đoàn làm phim mới liên hệ với phía Diệp Thanh Linh.
Một là vì hiện tại độ nổi bật của Diệp Thanh Linh đang tăng cao, có thể mang đến cho đoàn làm phim một sự chú ý lớn. Hai là vì Diệp Thanh Linh tốt nghiệp ngành Âm Nhạc Biểu Diễn, cũng có thể xem là xuất thân chính quy, sau khi Lưu Duệ Quang xem qua một số sân khấu biểu diễn của cô ấy thì phấn khích đến mức vỗ bàn một cái, đích thân liên hệ với Tinh Nguyệt.
Vốn dĩ Diệp Thanh Linh có chút do dự, tuy cô có học một số một môn tương quan trong chương trình đào tạo, nhưng cô không định theo con đường diễn xuất. Nhưng cuối cùng thì Diệp Thanh Linh vẫn bị người đại diện của mình thuyết phục.
Dù sao cũng chỉ đóng vai khách mời, nếu trạng thái ổn định, có khi chỉ cần một ngày là quay xong rồi, lâu lắm thì cũng chỉ tầm một tuần là chấm dứt. Nói gì thì trong khoảng thời gian này Diệp Thanh Linh cũng quá bận rộn, mấy ngày hôm trước còn phải thu âm liên tục mấy bài hát liền, bây giờ vào đoàn phim cũng xem như là được nghỉ ngơi.
Đúng là đối với tình trạng công việc như bây giờ thì Diệp Thanh Linh có thấy hơi mệt một chút, cho nên cô cũng đồng ý.
Vì thế mà Diệp Thanh Linh ký hợp đồng ngay trong ngày, qua hôm sau liền bay đến Nam Thành để tiến hành quay phim.
Đạo diễn Lưu Duệ Quang bay cùng chuyến với cô, suốt đường bay, ông ấy vẫn luôn cùng cô thảo luận về kịch bản.
Tuy Diệp Thanh Linh không biết diễn cho lắm nhưng nói chung bản lĩnh diễn xuất thì vẫn có, với lại vì vai phụ này có suất diễn không quá nhiều nên Diệp Thanh Linh không xảy ra bất cứ sự cố nào. Ngày thứ ba, hành trình quay phim chấm dứt, Diệp Thanh Linh về lại Hải Thành.
Bên phía đoàn phim, thời gian quay bổ sung cũng không trì hoãn bao lâu, những công việc tiếp theo cũng tương đối thuận lợi, kiểm duyệt thông qua cũng nhanh, đòn bẩy quảng bá cũng rất ổn. Đến tháng 8, may mắn thay,《Trên Tầng Mây》đã được lên sóng theo đúng như kế hoạch.
Cùng ngày phát sóng, đoàn làm phim tổ chức tiệc mừng rất lớn, mời các vị diễn viên chính đến tham dự, ngay cả Diệp Thanh Linh cũng nhận được cuộc gọi mời.
"Thanh Linh, tiệc mừng lần này con nhất định phải đến đấy nhé." Giọng của Lưu Duệ Quang phát ra từ dầu dây bên kia, "Nếu không có con, không biết bộ phim này phải ngâm tới bao lâu mới được lên sóng nữa."
Diệp Thanh Linh bật cười: "Chú Lưu quá lời rồi, con chỉ biết làm việc của con thôi mà. Còn《Trên Tầng Mây》được chiếu đúng hạn, tất cả là do sự phối hợp quá tốt của mọi người trong đoàn phi ạ."
"Không quá lời, không quá lời! Theo chú thấy thì Thanh Linh con giống như ngôi sao may mắn của đoàn phim chú vậy, có con vào một cái là vận thế của đoàn phim đã thay đổi ngay, nếu không thì có khi phải kẹt ở khâu kiểm duyệt từ nửa cho tới một năm đấy." Lưu Duệ Quang đổi đề tài, cười nói, "Tóm lại là Thanh Linh con phải tới đấy nhé, không chỉ có chú Lưu không, ngay cả nữ chính của phim cũng đang hóng con đấy."
Diệp Thanh Linh ngẩn người, lúc này cô mới nhớ ra, nữ diễn viên của bộ phim này chính là Nhan Thi, nhưng do phần diễn của Diệp Thanh Linh cũng không có cảnh đối diễn với nữ chính, nên nhất thời cô không nghĩ ra chuyện này.
Lúc trước, sau khi kết thúc ghi hình cho《Hấp Dẫn Về Làng》xong, Diệp Thanh Linh và Nhan Thi có cho nhau thông tin liên hệ, nhưng mà cả hai người ai cũng bận rộn, với lại một người ở Kinh Thành, một người ở Hải Thành, quả thật là không có thời gian để liên lạc với nhau. Nhưng bây giờ ngẫm lại, Diệp Thanh Linh vẫn rất nhớ người bạn này.
"Dạ dạ dạ, con đến là được chứ gì?" Diệp Thanh Linh đồng ý một cách bất đắc dĩ.
Đây là lần đầu tiên mà Diệp Thanh Linh được tham gia một buổi tiệc mừng của đoàn làm phim, trên đường đi, người đại diện của Diệp Thanh Linh lải nhải dặn dò rất nhiều thứ: "Thanh Linh, trước giờ em không có tham gia mấy buổi liên hoan kiểu này, có lẽ em không biết một số... Ờ, quy tắc ngầm của showbiz.《Trên Tầng Mây》có số vốn đầu tư rất lớn, những nhà đầu tư đứng sau lưng nó có rất nhiều quyền lên tiếng, có thể bọn họ cũng sẽ tham gia vào buổi tiệc của tối nay, nếu bọn họ bảo em kính rượu thì em cứ trốn đi là được. Nếu thật sự có ai mà cư xử quá đáng quá thì em liên hệ với chị, chị tìm cớ để dắt em về trước..."
Diệp Thanh Linh rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Cô đã vào showbiz lâu như vậy rồi, cũng biết được cái giới này dơ bẩn đến cỡ nào.
Nhưng khi bước vào phòng tiệc, Diệp Thanh Linh thấy được nhà đầu tư mà người đại diện mô tả kiểu "Có rất nhiều quyền lên tiếng", "Có khả năng ép diễn viên chấp nhận quy tắc ngầm", "Có thể sẽ cư xử quá đáng" xong, cô bỗng chốc lại đứng hình mất 5 giây.
Diệp Thanh Linh đứng từ xa, cách một đám người ồn ào, chạm mắt với Thời Vũ.
Trên bàn ăn, vẻ mặt của Thời Vũ cũng lộ ra sự kinh ngạc trong chớp mắt.
- ------