Cười bản thân mình lúc trước có mắt như mù.
Không biết đã qua bao lâu, bầu trời cũng dần sáng.
Có mùi cháo thoang thoảng từ dưới lầu bay đến hòa cùng với gió rét của mùa đông quẩn quanh trên ban công.
"Ngoại dậy ăn sáng rồi." Giọng của Thời Vũ nhỏ xíu như đang lẩm bẩm. Cô dần dần bình tĩnh lại, bắt lấy tia hy vọng cuối cùng để thương lượng với Diệp Thanh Linh: "Chúng ta có thể ly hôn, nhưng mà, Diệp Thanh Linh, em phải hứa với chị một chuyện."
Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt: "Thời Vũ nói đi."
"Em phải phối hợp với chị, gạt ngoại." Thời Vũ nhẹ giọng nói, "Ngoại cũng lớn tuổi rồi, ngoại không chịu nổi đả kích."
Diệp Thanh Linh rũ mắt trong giây lát, đương nhiên là sẽ gật đầu.
Thời Vũ khẽ thở phào một hơi, cô đánh cuộc chính xác, bà ngoại là điểm yếu của cô, và đồng thời cũng là của Diệp Thanh Linh.
Chỉ cần Diệp Thanh Linh không nhẫn tâm bỏ rơi bà ngoại, thì chính mình cũng sẽ còn cơ hội.
Thời Vũ nhướng mày, nói tiếp: "Cho dù ly hôn rồi, em vẫn phải ở cùng với chị, ít nhất là không thể để lộ bất cứ chuyện gì trước mặt bà ngoại."
Diệp Thanh Linh gật đầu hờ hững: "Được thôi. Kỹ thuật diễn của tôi cũng không tệ, Thời Vũ, chỉ cần Thời Vũ không kiếm thêm chuyện là được."
"Sẽ không." Dường như Thời Vũ không chú ý đến sự trào phúng của Diệp Thanh Linh, cô lùi thật nhanh ra phía sau, trở vào phòng, "Cứ như vậy đi."
Diệp Thanh Linh gọi Thời Vũ lại: "Thời Vũ, còn chưa chốt thời gian?"
"Thời gian cái gì?" Thời Vũ ngẩn người.
"Thời gian đi ly hôn." Không chờ Thời Vũ kịp mở miệng thì Diệp Thanh Linh đã nói câu tiếp theo, "Qua Tết Âm lịch đi, mùng bảy, chúng ta ly hôn."
Thời Vũ đứng chết trân, ngón tay siết chặt, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được."
Thời Vũ bước thật nhanh vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa, sau đó mới chống bồn rửa mặt thở một hơi thật dài. Cô mở vòi nước ấm ra, hắt nước lên mặt liên tục mấy lần thì nhịp tim mới điều hòa lại.
Cô nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, những vệt nước mắt đã bị rửa trôi, đôi mắt đào hoa đang đỏ hoe cũng dần nổi lên hơi lạnh, vẻ mặt trở về với sự nhạt nhẽo của thường ngày.
Vừa rồi... Chỉ là do mình mới thức dậy, nhất thời chưa kịp tỉnh táo nên mới nôn nóng như vậy rồi mất bình tĩnh.
Tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.
Thời Vũ tin chắc rằng, chỉ cần Diệp Thanh Linh không nỡ rời xa bà ngoại thì nhất định là cô vẫn còn cơ hội dỗ Diệp Thanh Linh hết giận.
Khôi phục trí nhớ thì sao? Diệp Thanh Linh có thể nói hết yêu là thật sự hết yêu cô hay sao? Vừa rồi, Thời Vũ thật sự đã tin những lời Diệp Thanh Linh nói, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, cô chỉ cảm thấy đó là do Diệp Thanh Linh mới vừa khôi phục trí nhớ nên tạm thời chưa kịp tiếp thu, giận quá nên mới lỡ lời thế thôi.
Diệp Thanh Linh yêu cô như vậy thì làm sao mà kiên quyết dứt khoát không yêu nữa?
Huống hồ Thời Vũ vẫn còn bà ngoại làm át chủ bài, Thời Vũ tin chắc rằng Diệp Thanh Linh tuyệt đối không thể cắt đứt hoàn toàn với cô được. Bây giờ còn cách mùng bảy hai ngày, nói không chừng, cô cố gắng dỗ dành chiều chuộng thì Diệp Thanh Linh sẽ không ly hôn nữa thì sao?
Thậm chí, Thời Vũ đã nghĩ đến cảnh tượng chờ cô dỗ được Diệp Thanh Linh rồi, nhất định phải đánh đòn cái đồ sói mắt trắng này một trận, để cho Diệp Thanh Linh biết khi nói ra những lời như vậy để làm cô khóc thì sẽ có hậu quả gì.
.......
Sau khi Thời Vũ ra khỏi phòng vệ sinh thì Diệp Thanh Linh cũng đã không còn trong phòng ngủ, cô ngẫm nghĩ một hồi thì gọi điện cho Trương Y.
"Sếp Thời?" Cho dù đang nghỉ Tết nhưng Trương Y vẫn bắt máy rất nhanh.
"Trương Y," Giọng của Thời Vũ rất khàn, "Tìm giúp tôi xem có cách nào để dỗ dành con gái không, với lại trong Tết thì có chỗ nào ở Hải Thành thích hợp để dẫn cả nhà đến chơi không?"
Thời Vũ rũ mắt, sau đó lại nghĩ đến một chuyện: "Đừng xa quá, có người lớn tuổi nên sức khỏe không tốt lắm. Còn nữa... Chỗ nào mà có thể nhìn được màu biển xanh thì càng tốt."
Từ Hải Thành có thể nhìn được biển, nhưng Hải Thành chỉ có cửa biển, màu nước rất nhạt, không thể so được với những thành phố giáp biển khác. Vừa muốn gần Hải Thành lại còn muốn nhìn được vùng biển xanh, thật ra cũng hơi làm khó Trương Y.
Trương Y im lặng một hồi rồi vẫn đáp lời: "Được, sếp Thời."
Chỉ một lát sau, tin nhắn từ bên Trương Y đã được gửi đến.
Thời Vũ nhìn điện thoại, cười rất hài lòng, sau đó lại gõ chữ nói thêm mấy câu.
.......
Lúc Thời Vũ đã sửa soạn xong và xuống lầu thì Diệp Thanh Linh đang ngồi ăn sáng với bà ngoại, một già một trẻ đang cười cười nói nói, không khí rất ấm áp.
"A Linh." Thời Vũ gọi một tiếng.
"Nhiễm Nhiễm! Buổi sáng tốt lành." Diệp Thanh Linh xoay đầu lại nở nụ cười nhìn Thời Vũ, quả nhiên là không hề có chút dấu vết nào nói rằng hai người mới vừa cãi nhau.
Thời Vũ ngồi xuống, thong thả ăn bữa sáng, bỗng nhiên cô nói: "Ngoại, bạn con vừa giới thiệu cho con một tòa miếu, cô ấy bảo linh lắm, ở ngay ngoại ô, cũng rất thanh tịnh, dù sau hôm nay thời tiết cũng không tệ, ngoại có muốn đi bái không ạ?"
Thế hệ trước thường hay tin tâm linh, hồi sức khỏe của bà ngoại còn tốt, cứ cách một khoảng thời gian thì bà ngoại sẽ đến văn miếu ở trong thành phố để thăm một lần, nhưng mà chỗ đó rất đông, đến khi bà ngoại càng ngày càng lớn tuổi thì cũng không đi đến chỗ đó nữa.
Bà ngoại cười ha hả nói: "Thật ra là đến đó bái cũng được, nhưng mà ngoại già rồi, đi một mình ên thì cũng chán lắm, thôi ngoại cứ ra sưởi nắng ở trong sân nhà mình là được rồi."
"Ngoại, đương nhiên là cả nhà chúng ta cùng đi rồi, con với A Linh sẽ đi với ngoại." Thời Vũ nói xong, buông nĩa ra, ngón tay của cô phủ lên mu bàn tay của Diệp Thanh Linh.
Cả người của Diệp Thanh Linh cứng đờ trong nháy mắt, cô xoay đầu sang nhìn vào đôi mắt tràn ngập ý cười rạng rỡ của Thời Vũ.
Lúc trước, cô và Thời Vũ cãi nhau, cô từng dùng chiêu này trước mặt bà ngoại để cho Thời Vũ hết đường phản kháng, không ngờ hôm nay Thời Vũ lại dùng đúng chiêu đó để đối phó cô.
Diệp Thanh Linh cắn cắn đầu lưỡi, cười nhạt, cô nói với bà ngoại: "Dạ, ngoại, con với Nhiễm Nhiễm sẽ đi với ngoại."
Hiếm lắm mới có cơ hội để cả nhà cùng nhau ra ngoài một chuyến, bà ngoại cười tươi rói, gật đầu đồng ý.
Thời Vũ hài lòng mà cười khẽ.
Diệp Thanh Linh giả vờ lấy điện thoại, thẳng thừng gạt tay Thời Vũ ra.
"Con ăn xong rồi, con ra phòng khách nghỉ ngơi trước đây ạ." Diệp Thanh Linh cười, bước đi.
Thời Vũ tiếp tục cúi đầu ăn để che đi sự không vui... lẫn mất mát hiện trên gương mặt.
.......
Sau khi ăn cơm trưa xong thì cả ba xuất phát, lúc đến chỗ khu miếu đó thì cũng đã hai giờ rưỡi chiều, ánh mặt trời cũng rất vừa vặn.
Ngôi miếu này nằm giữa sườn một ngọn núi ở ngoại ô, men theo đường đèo sẽ đến được đó, xe dừng ở gần chỗ ngôi miếu. Quả nhiên là y như lời mà Trương Y nói, phong cảnh của nơi này rất thanh tịnh, khá là vắng vẻ. Vừa xuống xe đã nghe được tiếng Nhạc Phật rất thanh tâm. Cách đó không xa là trạm cáp treo lên thẳng đỉnh núi.
Vị ni cô trong núi đang thắp đèn hoa sen, bà ngoại thấy nên bèn quyên một ít tiền, bảo hai người đến đó thắp đèn.
Diệp Thanh Linh không thắp, Thời Vũ nhận một chiếc đèn nhân duyên, sau khi vị ni cô thắp nến xong thì bảo cô và Diệp Thanh Linh cùng sau thả vào trong hồ sen. Lúc đèn hoa sen vừa chạm mặt nước, không biết Diệp Thanh Linh vô tình hay cố ý mà run tay một cái khiến cho bấc đèn bị tắt lửa.
Vị ni cô lại giúp hai người thắp lại một ngọn khác, còn nói rằng không sao.
Từ trước đến giờ Thời Vũ không tín Phật, chỉ là khi cô thấy ngọn đèn hoa sen đầu tiên vụt tắt thì cứ cảm thấy trong lòng mình rầu rĩ, bất an.
Sao khi dạo qua ngôi miếu, cả nhà lại đi dạo xung quanh, đến lúc sắp về thì Thời Vũ lại chủ động nói: "Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta lên đỉnh núi ngắm cảnh nhé ngoại?"
"Thôi ngoại không đi, ngoại ở trong miếu này chờ hai đứa là được rồi." Bà ngoại xua tay cười, "Ngoại già rồi, đi không đặng. Với lại hiếm lắm mới được đi một chuyến, dù sao cũng phải cho vợ vợ son hai đứa chút không gian riêng chứ, tuy bà ngoại già lẩm cẩm nhưng mà mấy chuyện này vẫn biết à nghen."
Theo bản năng, Diệp Thanh Linh muốn từ chối, nhưng khi cô nhìn thấy nụ cười tha thiết hòa ái của bà ngoại, cuối cùng vẫn nắm lấy tay của Thời Vũ.
Vừa bước lên cáp treo thì nụ cười của Diệp Thanh Linh cũng tắt ngúm, cô ngồi sang phía đối diện với Thời Vũ, ngẩn người nhìn cảnh núi non ở ngoài cửa sổ.
Góc mặt của Diệp Thanh Linh rất lạnh nhạt, nhìn không xa cảm xúc, điều này làm cho Thời Vũ cảm thấy xa lạ.
"A Linh." Thời Vũ bất an mà gọi một tiếng, Diệp Thanh Linh cũng không thèm để ý đến.
"Diệp Thanh Linh..." Thời Vũ cười khổ, "Không phải chị đồng ý ly hôn rồi sao? Cũng không nên mới vừa ân ân ái ái trước mặt ngoại, nhưng vừa ra khỏi tầm mắt của ngoại lại không thèm nói câu nào chứ."
Rốt cuộc Diệp Thanh Linh cũng quay đầu, lạnh nhạt mà nhìn Thời Vũ: "Nhưng mà bây giờ tôi không muốn nói chuyện với Thời Vũ. Giữa hai chúng ta cũng không có chuyện gì để nói."
Thời Vũ: "..."
Cô cắn răng: "... Được rồi."
Khi lên đến đỉnh núi, xuống cáp treo, sau đó lại men theo những bậc thang được xây bằng đá xanh lên phía trên, rồi lại quẹo thêm một khúc cua nữa thì tầm nhìn được mở ra rất rộng. Hướng tầm mắt ra phía xa xa còn thấy được một vùng biển xanh biếc.
Tuy là đứng ở góc này chỉ xem được một vùng biển be bé thế thôi, nói sao cũng thua những thành phố ven biển khác. Nhưng cảnh vật trên núi rất đẹp, ánh mặt trời rạng rỡ, bầu trời tiếp giáp với biển xanh, bấy nhiêu thôi cũng đã khiến người ta sung sướng rồi.
Diệp Thanh Linh đi đến chỗ cao nhất của thềm đá, tầm mắt phóng về phía mặt biển đằng xa, đây là lần đầu tiên mà cô được tận mắt nhìn thấy biển. Rõ ràng là đã mong chờ nhiều năm đến thế, nhưng khi thật sự chứng kiến, trong lòng cô lại chẳng có tí gợn sóng gì.
Thậm chí còn có chút gì đó rất thất vọng mà không nói nên lời.
Cũng không biết là do chỉ thấy được một vùng biển bé tí tẹo hay là còn một nguyên nhân nào khác.
Diệp Thanh Linh nhìn một hồi thì thôi không nhìn nữa, ánh mắt lướt trên vách đá, trên đó thế mà lại có một bó hoa hồng rất kiều diễm, lúc cô ý thức được chuyện gì đang xảy ra, khóe mắt liền giật giật.
Thời Vũ bước qua, rút ra một đóa hồng, đưa đến tầm tay của cô: "A Linh, lúc đi du lịch, em nói muốn cùng chị đi ngắm biển, nên chị..."
"Thời Vũ," Diệp Thanh Linh không nhận hoa hồng, cắt ngang lời Thời Vũ, "Câu mà tôi nói là tôi muốn đi ngắm biển với bạn gái, nhưng bây giờ Thời Vũ đã không phải là bạn gái của tôi."
Tay Thời Vũ đang cầm hoa hồng cũng trở nên cứng đờ.
Diệp Thanh Linh đi về hướng xuống núi, không hề quay đầu lại.
Thời Vũ kinh nhạc đứng hình tại chỗ, cô nhìn bóng lưng tuyệt tình của Diệp Thanh Linh, ngón tay đang cầm hoa hồng cũng siết chặt, mới bất cẩn một tí mà đã bị gai nhọn của hoa hồng cứa qua da, có vài giọt máu đỏ tươi đang chảy dọc theo nhành hồng.
Trên đường ngồi cáp treo để xuống núi, tay của Thời Vũ có thêm một chiếc băng keo cá nhân.
.......
Ban đêm.
Khi ngồi xem TV cùng bà ngoại, trong phòng khách rất ấm áp, Thời Vũ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, chui vào lòng của Diệp Thanh Linh. Diệp Thanh Linh lặng lẽ nhíu mày, không né tránh mà chỉ im lặng cúi đầu bấm điện thoại.
Thời Vũ ngửi mùi cam quýt trên người của Diệp Thanh Linh, cô lặng lẽ nhích đến một chút, những ngón tay mềm mại cũng đặt lên trên mu bàn tay của Diệp Thanh Linh, dịu dàng mà vuốt ve.
Diệp Thanh Linh ngồi chơi Tower Defence rất yên lặng, không hề bị Thời Vũ ảnh hưởng.
Nhưng khi đang treo máy để đánh quái thì Diệp Thanh Linh nhìn chằm chằm vào điện thoại mà ngẩn người một chút, sau đó lại khẽ thở dài. Tháng sáu năm trước, cô mới là người phải cẩn thận để được đến gần Thời Vũ, một cái ôm lơ đãng thôi mà vẫn khiến cho trái tim cô đập loạn nhịp.
Bây giờ mới qua hơn nửa năm mà đã biến thành Thời Vũ cẩn thận đến gần cô.
Trong lòng cô lại thấy bình tĩnh lạ thường, tựa như một mặt hồ yên ả không chút lăn tăn.
Chín giờ hơn, bà ngoại đi ngủ, TV cũng đã tắt, chẳng mấy chốc mà bóng tối cả bao trùm phòng khách.
Thời Vũ vẫn còn ôm eo của Diệp Thanh Linh, áo ngủ rất mỏng, chỉ mới động đậy một tí thì đã cảm nhận được sự ma sát khi da thịt dán vào nhau. Diệp Thanh Linh không hề chần chừ, đứng phắt dậy, Thời Vũ không kịp chuẩn bị nên lập tức ngã xuống sô pha.
Thời Vũ nhìn theo bóng Diệp Thanh Linh đi bước lên lầu: "..."
Thời Vũ lặng lẽ ngồi một mình trên chiếc sô pha, ôm hai chân, gương mặt tràn đầy sự bất lực mà vùi vào giữa hai đầu gối.
Cô thầm nghĩ, đây mới chỉ là ngày đầu tiên thôi.
Chỉ còn mấy ngày nữa, qua thêm mấy ngày nữa thôi... Đến khi Tết Âm lịch kết thúc, nhất định Diệp Thanh Linh sẽ hoàn toàn bình tĩnh lại, không còn nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.
Khi Thời Vũ về lại phòng mình thì lập tức đã thấy được cảnh Diệp Thanh Linh đang ngủ dưới đất, ngay sát bên giường của cô, ngay cả lần trước hai người cãi nhau mà Diệp Thanh Linh vẫn chịu ngủ chung giường với cô, chỉ là hai người không ôm nhau thôi.
"A Linh..." Giọng của Thời Vũ bỗng chốc trở nên gấp gáp và hoảng loạn, "Em cần phải làm tới vậy sao?"
Diệp Thanh Linh thản nhiên hỏi ngược lại: "Thời Vũ, chúng ta sắp ly hôn rồi, giờ mà còn ngủ chung một giường thì Thời Vũ thấy ổn sao?"
Thời Vũ mím môi, cô không trả lời được.
Cô cố gắng làm dịu lại ánh mắt mình, dùng đôi mắt đào hoa nhu nhược để nhìn Diệp Thanh Linh, sự khẩn cầu trong đó hiện lên rất rõ ràng.
Diệp Thanh Linh không hề né tránh ánh mắt của Thời Vũ, lạnh lùng nhướng mày, thái độ rất kiên quyết.
Nhìn nhau mấy giây, Thời Vũ đành lui một bước, im lặng ngồi lên trên giường.
Sau khi tắt đèn, Thời Vũ nhìn trần nhà đen nhánh trước mặt, cô ngủ không được, tuy nhiệt độ trong phòng rất ấm, nhưng cô lại cảm thấy cả người mình lạnh toát, trái tim cũng vì sợ hãi mà đập rất nhanh.
Sáng sớm hôm nay cô còn có niềm tin rằng mình sẽ có thể dỗ dành Diệp Thanh Linh không ly hôn nữa. Nhưng sau khi trải qua một ngày, trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại sự sợ hãi.
Có thể chứ?
... Thật sự là có thể chứ?
Thời Vũ tự lặp đi lặp lại trong lòng mình, nhất định, nhất định là Diệp Thanh Linh vẫn còn yêu cô, có thể chỉ là.. chỉ là cô cần phải dỗ dành Diệp Thanh Linh nghiêm túc hơn tất cả những lần cô đã từng thôi.
Diệp Thanh Linh... Diệp Thanh Linh của cô, chú chó con mà cô nuôi lớn, là chim hoàng yến của cô cơ mà, làm sao lại bỏ cô đi được... Sao mà có thể quyết liệt chọn ly hôn với cô cho được?
Sao mà được...?
Thời Vũ mở to mắt nhìn lên trần nhà, có giọt nước mắt chạy dọc theo gương mặt xuống, thấm vào gối đầu.
.......
Mùng năm Tết.
Thời Vũ dẫn bà ngoại và Diệp Thanh Linh cùng ra ngoài để đi hội Đạp Thanh, trên đường về còn đến chỗ khúc ngoặc sông Bạch Hà vốn rất nhộn nhịp để dạo chơi rồi ăn tối bên cạnh bờ sông, có pháo hoa nổ tung trên bầu trời, và còn có cả một bó hoa hồng champagne rất to do người phục vụ mang đến.
Trước mặt bà ngoại, Diệp Thanh Linh nở nụ cười vô cùng xán lạn, nhưng ánh mắt lại lạnh như hầm băng.
Mùng sáu Tết.
Thời Vũ đặt bao toàn bộ một nhà hàng xoay trên tháp Bạch Hà, trước mặt bà ngoại, Diệp Thanh Linh cùng Thời Vũ ra ngoài, nhưng khi đến dưới tháp Bạch Hà, Diệp Thanh Linh lại thẳng thừng lên xe taxi đi mất, hẹn bạn bè khác đi ăn chung.
Thời Vũ một mình ngồi trong tháp Bạch Hà, lặng lẽ thu hết toàn bộ cảnh đêm của thành phố vào đáy mắt, miễn cưỡng ăn cho xong một bữa cơm nhạt như nước ốc.
Ban đêm, Thời Vũ chui vào trong lớp chăn mà Diệp Thanh Linh đã trải dưới đất, nghẹn ngào hỏi Diệp Thanh Linh có thể đừng ly hôn với cô được không, Diệp Thanh Linh không nói một lời nào, đứng dậy, bước xuống lầu để về lại phòng mình, mãi cho đến tận bốn năm giờ sáng mới lên lại.
Mùng bảy Tết.
Ngày ly hôn như đã hẹn cũng đến rồi.
Thời Vũ cũng không biết rằng, thì ra thời gian có thể trôi chậm đến vậy, có thể trôi qua một cách đau khổ đến vậy.
Hai ngày nay, Thời Vũ đã cố gắng hết sức, cô đã giấu đi tất cả sự cáu kỉnh thường ngày, bất cứ một nhất cử nhất động nào cũng làm y hệt như lời Trương Y chỉ, rõ ràng chính bản thân cô cũng đã rất có tâm.
Nhưng thái độ của Diệp Thanh Linh không hề thay đổi một chút nào, thậm chí còn kiên quyết hơn trước. Thời Vũ trơ mắt nhìn hy vọng của mình tan biến, trơ mắt nhìn sự chủ động của mình đã hoàn toàn vô nghĩa, trái tim đau như thể bị vò trong lớp thủy tinh vỡ nát.
Lúc ăn sáng, bà ngoại đã ra phòng khách để đọc báo. Trên bàn ăn rất im lặng, hai người đều không nói gì với nhau, tuy Thời Vũ vẫn luôn rầu rĩ, nhưng bà ngoại cũng không phát hiện ra điều gì.
Trên bàn ăn, đã có một khoảnh khắc nào đó, Thời Vũ muốn dùng tất cả mọi thủ đoạn, không màng bất cứ thứ gì, vận dụng mối quan hệ để quyết tâm bám giữ cuộc hôn nhân này, sau đó giam cầm Diệp Thanh Linh ở bên cạnh mình.
Nhưng khi cô nghĩ lại lúc mình từng uy hiếp như thế, hồi tưởng lại nụ cười trào phúng, lạnh nhạt của Diệp Thanh Linh khi đó, Thời Vũ chỉ biết lắc đầu tự giễu, gạt phăng cái suy nghĩ đó đi.
Trong lòng chỉ còn lại sự trống rỗng.
.......
Sau khi ăn sáng xong, hai người đến Cục Dân Chính. Hôm nay Thời Vũ không gọi tài xế, Diệp Thanh Linh là người lái xe.
Mùng bảy Tết, người đến kết hôn lẫn ly hôn cũng không ít. Hai người đợi một hồi, trên quyển sổ màu đỏ thẫm, hàng chữ đã đổi từ màu vàng kim sang màu xám bạc ảm đạm.
Diệp Thanh Linh bỏ quyển sổ ly hôn của mình vào trong túi, lập tức bước về phía ghế lái.
Xe của hai người đậu ở một đường hẻm nhỏ ở sau Cục Dân Chính, ở đây cũng đã là vùng ngoại ô vắng người qua lại, cây cối cũng mọc rất um tùm.
Thời Vũ đứng ở ngoài xe một lát, cúi đầu nhìn hai quyển sổ màu đỏ trên tay, một quyển là kết hôn, một quyển là ly hôn, khi cầm ở trong lòng hai tay, cả hai chúng nó đều lạnh lẽo, ngay cả tay cô cũng bị cóng đến cứng đờ.
Mới vừa nãy, Thời Vũ tình cờ thấy được khoảnh khắc mà Diệp Thanh Linh nhận quyển sổ ly hôn, trong đôi mắt ấy còn hiện lên chút ánh sáng rực rỡ khó mà che giấu, cả người cũng trở nên thả lỏng rất nhiều, vừa nhìn thôi đã biết rất vui.
Tia hy vọng cuối cùng của Thời Vũ hoàn toàn tan biến, Diệp Thanh Linh thật sự không thích cô nữa rồi... Thậm chí được rời khỏi cô, đối với Diệp Thanh Linh mà nói, giống như là một sự ân xá vậy.
Thời Vũ hoàn hồn, ngón tay đã siết chặt quyển sổ ly hôn, cảm giác đau đớn tỏa ra từ tận xương cốt.
Vết thương chỗ ngón tay bị gai hoa hồng đâm hôm trước còn chưa lành hẳn, Thời Vũ cảm nhận được máu lại đang rỉ ra.
Trên xe, Diệp Thanh Linh lặng lẽ chờ, không khởi động máy xe, cũng không có hối Thời Vũ vào.
Cửa sổ xe được lắp kính một chiều, Thời Vũ không thấy được những cử động của Diệp Thanh Linh, nhưng trực giác của cô nói rằng nhất định Diệp Thanh Linh đang không nhìn cô.
Thật ra trong khoảng thời gian mà Diệp Thanh linh mất trí nhớ, Thời Vũ đã càng ngày càng hiểu thêm về cô ấy, và rồi mỗi khi được nhìn thấy một Diệp Thanh Linh vừa phóng khoáng lại vừa xa lạ như thế, trong lòng cô luôn cho rằng mình đã mất đi Diệp Thanh Linh.
Cho nên Thời Vũ mới liều mạng tìm cách lừa Diệp Thanh Linh quay lại, muốn lừa chú chó con từng yêu cô sâu đậm, luôn ngoan ngoãn hiền lành trước mặt cô trở về.
Nhưng mà đến tận bây giờ... Đến tận thời khắc Thời Vũ cầm quyển sổ ly hôn ở trong tay, nhìn vẻ mặt hoàn toàn lạnh nhạt của Diệp Thanh Linh dành cho mình, lại nhớ những ký ức ngọt ngào khi còn ở bên nhau, Thời Vũ mới thật sự ý thức được mình đã mất đi thứ gì.
Cô đánh mất A Linh, là A Linh mà cô thích, là một người thật sự đang tồn tại.
Không phải là thú cảnh mà cô muốn được sở hữu, càng không phải chú chim hoàng yến mà cô nuôi...
Mà là A Linh.
Rốt cuộc thì Thời Vũ cũng hiểu mình đã sai lầm bao nhiêu khi lầm tưởng "thích" là dục vọng được chiếm hữu.
Tất cả cảm giác hối hận như bùng nổ trong nháy mắt.
Thời Vũ đứng trong gió rét mùa đông, siết chặt sổ ly hôn, nước mắt bất giác tuôn ra như mưa.
.......
Bây giờ mới nhận ra, thì có bị xem là... quá trễ hay không?
Đứng thật lâu, sự hỗn loạn trong đầu của Thời Vũ mới dần vơi bớt, cô cố nén cảm giác đau đớn ở tay xuống, gắng hết sức để bình tĩnh mở cửa ghế phụ ra, ngồi xuống, nghiêng người thắt dây an toàn, ngón tay cứng đờ trong chớp mắt, sau đó lại hạ xuống, níu lấy tay áo của Diệp Thanh Linh mà khẩn cầu.
"A Linh," Giọng của Thời Vũ rất mềm, rất nhỏ, dáng dấp hèn mọn đến cùng cực, "Trong nửa năm em mất trí nhớ, em thấy không vui sao? Sau này chúng ta cứ sống như thế không được sao?"
"Nhất, nhất định phải... Chia tay thẳng thừng vậy sao?" Thời Vũ ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Linh.
Giọng của Thời Vũ nghẹn ngào, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa lau khô, trong đôi mắt đào hoa xinh xắn chỉ toàn là những giọt lệ trực trào, hốc mắt cũng ửng đỏ, vẻ mặt cũng rất nhu nhược, đáng thương.
Lúc này, sự hèn mọn và đáng thương của Thời Vũ, không hề có chút giả dối.
.......
Diệp Thanh Linh nhìn gương mặt của Thời Vũ, lặng lẽ nhìn một hồi, cuối cùng chỉ thở một hơi thật dài.
"Thời Vũ, chút nữa chúng ta tâm sự cho rõ đi." Cô nhẹ giọng nói.
Diệp Thanh Linh rút một tờ khăn ướt đưa cho Thời Vũ.
Thời Vũ không nhận, Diệp Thanh Linh bất đắc dĩ phải đặt sang bên cạnh Thời Vũ, cúi người cài dây an toàn cho cô ấy.
Diệp Thanh Linh nói muốn tâm sự với Thời Vũ, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ đạp ga, chiếc ô tô chậm rãi lăn bánh vào nội thành.
Nửa giờ sau, xe ô tô ngừng ở bãi đỗ xe của một trung tâm thương mại dưới lòng đất.
Vốn dĩ Diệp Thanh Linh định xuống xe luôn, nhưng đắn đo một hồi thì cô vẫn chọn hỏi Thời Vũ một cách hờ hững: "Tôi đi mua đồ, Thời Vũ ngồi chờ ở đây một lát?"
Thời Vũ không trả lời, cùng xuống xe với Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh bước rất nhanh, không chờ Thời Vũ, Thời Vũ liền rảo bước đuổi theo, giày cao gót đạp vào nền đất phát ra tiếng "cộp cộp".
Diệp Thanh Linh nhanh chóng tìm được quầy rau củ, thuần thục mà lựa một số món rau dưa bỏ vào trong rổ. Lúc Diệp Thanh Linh chăm chú chọn đồ ăn, vẻ mặt rất nghiêm túc, đôi mắt phượng hơi nhếch lên cũng theo thói quen mà pha chút ý cười nhàn nhạt, mỗi một động tác trong lúc lơ đãng cũng đều rất hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đây mới là dáng vẻ thật sự của Diệp Thanh Linh, cho dù bất cứ nơi đâu, làm bất cứ việc gì, đối mặt với bất cứ ai, cũng đều là một con sói kiêu ngạo độc lập.
Thời Vũ bước sau lưng Diệp Thanh Linh, trái tim vì bồn chồn lo lắng mà đau nhói, ánh mắt cũng dần trở nên hoảng loạn mất bình tĩnh. Lúc cô mới vừa đến gần một chút thì Diệp Thanh Linh như thể không nhìn thấy cô vậy, lặng lẽ nhấc rổ lên đi ra chỗ khác, vẻ mặt không hề có chút thay đổi.
Diệp Thanh Linh mang khẩu mang, không ngờ vẫn có một cô bé nhận ra cô ấy, bước đến hỏi cô ấy có thể chụp ảnh chung không.
Thời Vũ đứng cách đó một khoảng khá gần, cô thấy Diệp Thanh Linh nhướng mày, nụ cười lập tức trở nên dịu dàng thêm mấy phần, chụp ảnh chung với cô bé đó rất thân mật.
Vẻ mặt của cô bé đó từ ngưỡng mộ chuyển sang thẹn thùng, đỏ bừng cả mặt, sau đó lại cười phấn khích nói cảm ơn Diệp Thanh Linh.
Thời Vũ đứng nhìn từ xa, mặt cắt không còn giọt máu, trong lúc nhất thời vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Cười bản thân mình lúc trước có mắt như mù.
"Chị gì đó ơi, sắc mặt của chị không tốt cho lắm, chị có cần em gọi xe cấp cứu không ạ?" Một người nhân viên của siêu thị đột nhiên bước đến hỏi.
"Không cần." Giọng của Thời Vũ khô khốc, cổ họng giật giật, rất đau đớn, mới vừa thất thần mấy giây, vừa nhìn sang đã không thấy Diệp Thanh Linh đứng ở chỗ cũ nữa. Đôi mắt của Thời Vũ vì hoảng loạn mà mở to, cô chật vật mà bước thật nhanh về phía đó mới nhìn thấy Diệp Thanh Linh đang đứng ở một khúc ngoặc để lựa gia vị.
Diệp Thanh Linh nghe được tiếng bước chân dồn dập, rốt cuộc cũng chịu quay đầu sang nhìn Thời Vũ một cái.
Ở khúc ngoặc siêu thị không một bóng người, ánh mắt của Thời Vũ gần như là đang cầu xin mà nhìn Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh hơi nghiêng nghiêng đầu, cô nhìn vào mắt Thời Vũ, sắc mặt dần dần có sự thay đổi, nhưng đó không phải đau lòng, mà là do hoang mang nên hơi chau mày lại, suy nghĩ một hồi, cuối cùng lại bất đắc dĩ mà thở dài.
Giống hệt như lúc ở trên xe vậy.
"Thời Vũ, có chỗ nào không khỏe à?" Diệp Thanh Linh nhẹ giọng hỏi.
Thời Vũ do dự một hồi, lắc đầu.
Diệp Thanh Linh lại nói: "Thời Vũ, tôi chỉ muốn tâm sự cho rõ ràng với Thời Vũ thôi, Thời Vũ đừng có hồi hộp như thế."
Thời Vũ gật đầu.
Diệp Thanh Linh không nói nữa, xoay người tiếp tục lựa đồ. Cảm xúc của Thời Vũ cũng điều hòa lại một ít, im lặng đứng ở một bên.
Sau khi mua đủ đồ, hai người cũng không nói gì, trở về xe.
Diệp Thanh Linh gọi điện cho bà ngoại, giọng nói vẫn ngọt ngào như thường ngày: "Ngoại ơi, con với Nhiễm Nhiễm đi ăn ở ngoài ạ, không về nhà ạ."
"Dạ, ngoại cũng ăn ngon nha ngoại."
"À phải rồi ngoại ơi, bên công ty con mới báo tức thì, chiều nay con lại phải đi công tác rồi..."
"Dạ, con đi nơi khác... Chắc cũng vài ngày ạ."
"Bao giờ con không bận thì con sẽ gọi điện thoại cho ngoại nha."
Giọng của Diệp Thanh Linh lúc nói chuyện với bà ngoại ngọt bao nhiêu, Thời Vũ đứng bên cạnh nghe, trong khoang miệng lại cảm nhận được đắng chát bấy nhiêu.