Ngẩn người trong chốc lát, dưới lầu không biết xe ai bấm còi inh ỏi, khiến chó mèo hoang cũng phải giật mình.
Tôi hắt hơi một cái, mới phát hiện cửa ban công chưa đóng, gió đêm qua đó ùa vào trong nhà, khiến tấm màn cửa tung bay trong gió. Tôi cảm thấy mình có dấu hiệu bị cảm, trong radio nói bị cảm phải uống thuốc ngay để chống bệnh. Tôi sợ nhất cảm mạo, còn sợ lây bệnh cho Thư Triển Nhan, nàng bị cảm sẽ ho khan rất khủng khiếp. Cũng may thể chất tôi tốt, có dấu hiệu uống thuốc vào sẽ hết.
Tôi tìm tới tìm lui trong tủ thuốc trên đầu tủ lạnh, không có một viên thuốc cảm nào cả, không đúng a, cuối tuần trước Thư Triển Nhan bị sổ mũi, tôi mới mua một vĩ thuốc để ở nhà, không phải nàng uống hết rồi chứ?
Tôi nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, 11h30, bây giờ mà xuất môn mua thuốc có vẻ không phải là ý kiến hay. Tôi gãi đầu, quyết định vào phòng Thư Triển Nhan thử thời vận. Nhà chúng tôi chỉ có hai người, nên khi ngủ cả tôi và Thư Triển Nhan đều không có thói quen khóa cửa.
Tôi rón ra rón rén vặn nắm cửa, ân, đèn còn mở, vẫn thấy đường mà đi, không cần bật đèn đánh thức nàng dậy. Chậm rãi đi vào, mục tiêu là tủ đầu giường, ân, thuốc, nước, kính mắt nàng đều để đó. May quá, mắt tôi nhìn thấy ngay vĩ thuốc quen thuộc, tôi nhẹ nhàng qua đó, cầm lên, ân, còn vài viên, đủ dùng rồi, mai phải nhớ mua mới được.
Chắc vì bị chói, Thư Triển Nhan trở mình nằm nghiêng, quay mặt tránh ánh sáng, chăn bị xốc lên, lộ ra hơn phân nửa bả vai. Tôi hít một hơi, mỗi ngày đều mắng tôi xấu ngủ, xem ra tư thế ngủ của nàng cũng có tốt hơn gì!
Kéo chăn lên, tôi ngồi xuống cạnh giường, nhìn khuôn mặt khi ngủ của nàng. Khi Thư Triển Nhan thanh tỉnh, mặt nàng luôn nghiêm túc mà sắc bén, tôi từng thấy nàng biện hộ, miệng lưỡi lưu loát, khí thế phi phàm, tôi vừa thấy quen vừa thấy lạ, tôi ngồi ở ghế phía dưới mà nhìn nàng, trong lòng có hâm mộ, có tự hào, có xấu hổ, còn có một cảm giác thương tiếc không rõ, nhìn nàng lưu loát biện hộ, tự tin mà xinh đẹp như thế, nhưng có ai biết được rằng nàng phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực để đạt được điều đó? Chỉ có tôi nhìn thấy nàng thức đêm sửa sang lại tư liệu, đôi mắt thâm quầng, vừa suy nghĩ, vừa gọi điện thoại, rõ ràng mệt muốn chết.
Tôi chỉ xem duy nhất một lần, vì nhìn thấy Thư Triển Nhan như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy nàng càng lúc càng xa hơn. Nhưng khi nàng ngủ, nàng vẫn giống như một tiểu cô nương khi nàng 14 tuổi, vẫn có thói quen nhíu mày, vừa mẫn cảm vừa yếu ớt.
Đột nhiên nhớ tới truyện cổ tích "công chúa ngủ trong rừng", nàng công chúa ngủ say, gặp được hoàng tử, hoàng tử hôn đánh thức nàng dậy. Ai sẽ là hoàng tử của Thư Triển Nhan nhỉ? Một ý niệm không thể ngăn nảy ra trong đầu tôi, nếu tôi hôn nàng, liệu nàng có thức giấc không?
Giống như bị thôi miên, tôi cúi đầu, chậm rãi tới gần, tôi tự nhủ, nếu tôi hôn có thể làm cho nàng tỉnh lại, như vậy tôi sẽ nói cho nàng nghe, tôi yêu nàng.
Hơi thở Thư Triển Nhan ngắn mà vững vàng, có mùi rượu thoang thoảng, nếu có một loại rượu giống như hơi thở ấm áp và ngọt ngào của nàng, tôi nghĩ tôi sẽ không ngại mà chìm đắm trong đó. Môi của nàng mềm mại giống như tôi nghĩ, một đóa hoa mềm mại nhất, mềm mại đến mức tôi không nỡ dùng sức. Tôi im lặng, nụ hôn đầu tiên của mình, lẳng lặng chờ đợi nàng mở mắt, nhưng truyện cổ tích không hiện hữu, hơi thở nàng vẫn thế, hàng mi thật dài vẫn nhắm, có lẽ vì trong mơ nó nhận ra ánh nhìn chăm chú của tôi nên thỉnh thoảng run lên một chút. Nếu mộng, trong giấc mộng đó của nàng liệu có con người nhỏ nhoi như tôi không?
Tôi im lặng tự hỏi, nhưng không nhận được đáp án. Tôi đứng lên, nhẹ nhàng rời khỏi phòng Thư Triển Nhan, trong nháy mắt khi cánh cửa khép lại, tâm tình của tôi cũng không rõ là thoải mái hay khổ sở, tiếng thở dài đó là tôi phát ra sao?
Tôi không ngờ mình lún sâu như thế. Sự thật chung quy vẫn là sự thật a, đại dương chỉ có cá mà không có nàng tiên cá, bầu trời chỉ có máy bay mà không có Peter Pan, tựa như một con bướm không thể vượt biển, nụ hôn của tôi cũng không thể đánh thức công chúa.
Có lẽ đây là đáp án ông trời cho tôi, tình yêu tôi dành cho nàng chỉ có thể chôn giấu nó. Nàng, Thư Triển Nhan, một Thư Triển Nhan vĩ đại, đương nhiên phải có một người vĩ đại khác bên cạnh, hưởng hạnh phúc như bao người khác, tôi thì có thể cho nàng cái gì chứ? Mặc cho Khương Hạo Vũ và Tiểu Chiêu có vĩ đại bao nhiêu cũng chỉ có thể rời bỏ chốn thành thị này, tôi có thể cho nàng hạnh phúc sao? Thường gia đã là một trong những nỗi thống khổ của nàng, tôi có tư cách gì mà cho nàng hạnh phúc?
Vì sao bị cảm mà lại có nước mắt chảy ra thế này? Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng khống chế nước mắt, bệnh cảm mùa thu năm nay độc thật!