“Tôi thấy cậu nên là về nhà rãi phân bón trồng trọt trong vườn thì hơn”. An Tử Yến tàn nhẫn từ chối. Chu Cách đang muốn giải thích thì An Tử Yến tiếp tục: “Cậu nghĩ mở khách sạn cần bao nhiêu tiền? Bố mẹ cậu cũng không phải kẻ ngốc, đưa tiền cho cậu đốt”.
“Đúng vậy”. Mạch Đinh đứng lên, tỏ vẻ hiểu biết, đưa ngón tay về phía Chu Cách và An Tử Yến chỉ chỉ: “Mấy thanh niên trẻ tuổi, tiêu tiền phung phí, không biết tiết kiệm gì hết, không thể cứu chữa được mà”. An Tử Yến nhìn ngón tay của Mạch Đinh: “Có tin anh bẽ tay em không?”. Mạch Đinh thu ngón tay về, lắc đầu liên hồi: “Còn không chịu nghe lời khuyên của người khác. Ôi các thanh niên trẻ, chi bằng lắng nghe ý kiến của tôi một chút. Tiểu Cách à, đảm bảo cậu phát tài”.
“Vậy ý cậu là gì?”, Chu Cách hỏi.
“Mở đại lý vé số đi. Không có chuyện gì có thể tự mình hưởng thụ. Biết đâu trúng số. Cuộc sống còn gì ý nghĩa hơn nữa”.
“Cậu đang nghĩ đến chuyện mua vé số miễn phí đi”. Chu Cách nói chính xác mục đính thực sự của Mạch Đinh không lệch chút nào. Mạch Đinh sống chết không thừa nhận, tiếp tục lắc đầu: “Ôi những thanh niên trẻ này, cho cậu ý kiến rồi còn quay lại nghi ngờ lòng tốt của tôi”. Chu Cách không để ý đến Mạch Đinh nữa, quay sang hỏi An Tử Yến: “Vậy cậu có ý gì?”
“Cậu dọn dẹp cái đầu chứa đầy ý nghĩ đồi trụy trước đi. Rồi tự mà suy nghĩ”.
“Nghĩ xong rồi cậu giúp tôi xem có thể làm được hay không nhớ”.
“Biết. Bây có thể đi”.
“Ăn cơm tối xong rồi đi cũng chưa muộn a”. Chu Cách cầm điều khiển ti vi lên chọn kênh. Mạch Đinh phát hiện Elle sớm giờ không nói câu nào. Cậu nhìn quanh phòng khách thì không thấy Ellen đâu cả.
“Ellen?”
“Gọi tôi?”, giọng Ellen truyền ra từ phòng tắm. Ngay sau đó, cửa phòng mở ra. Cô mặc áo choàng tắm, khẩu khí sang sảng, dáng vẻ rất thoải mái: “Sấy tóc ở đâu?”
“Đám biến thái các người nghĩ đây là nhà mình hả! An Tử Yến”, Mạc Đinh hạ âm lượng nói chuyện với An Tử Yến: “Đá họ ra ngoài đi”.
“Kệ họ đi”. An Tử Yến không quan tâm. Không lẽ hôm nay hắn bị Phật Tổ điểm ấn? Đột nhiên ý thức được cậu và Chu Cách thật ra là yêu nhau lắm cắn nhau đau? Không thể nào. Rốt cuộc hắn đang tính toán cái gì? Mạch Đinh kiểu gì cũng không hiểu được. Mạch Đinh đang suy tới suy lui, Chu Cách đã lải nhải bên tai cậu: “Bảo bối của tôi thích ăn thịt bò. Cũng trễ rồi. Cậu mau đi mua đồ ăn đi”.
“Tôi không phải là người giúp việc!”
“Biết rồi. Nhưng người giúp việc của Yến cũng như bạn bè của tôi cả mà, có thể sai được hết”.
“Muốn ăn thì tự đi mua đi”.
“Đi đi”. Nghe An Tử Yến nói vậy, Mạch Đinh rớt cả hàm. Cần gì đối tốt Chu Cách vậy, hắn đối với cậu là được rồi. Chu Cách là ai a? Động vật thôi. Còn cậu là ai? Là bảo bối của An Tử Yến đó. Chuyện này, Mạch Đinh đúng là không biết xấu hổ.
“Em không đi”. Đoán chừng buổi sáng ăn uống khó tiêu, hôm nay còn ghen tuông với Chu Cách nữa. Ellen vẫn còn mặc áo choàng tắm: “Cuộc sống hôn nhân của cậu không được tốt đẹp nhỉ. Trước mặt khách mà làm chồng mất mặt thế kia. Đụng vào lòng tự trọng của đàn ông là xúc phạm lớn lắm đấy”. Kiếp trước chắc Mạch Đinh là bụi cỏ ven đường, từ trước đến nay đều rất dễ bị thuyết phục. Ellen nói không sai. Hôn nhân là một vụ làm ăn phải vô cùng cẩn thận. Lúc riêng tư hai người có thể không để ý điều gì. Nhưng trước mặt người ngoài, ít nhất phải giữ mặt mũi cho đối phương, phải tôn trọng lẫn nhau. Cậu nhìn biểu cảm đáng thương của An Tử Yến (tự cậu cho là vậy thôi), cảm giác tội lỗi bắt đầu trỗi dậy. Lập tức cầm chìa khóa: “Em đi mua ngay”. Mới vừa chạy xuống cầu thang, cậu thở như muốn đứt hơi. Mà không đúng. An Tử Yến dìm cậu trước mặt mọi người. Ai lo lắng cho sự tự ái của cậu? Bây giờ cũng không phải lúc đòi công bằng, công ngang gì hết! Thôi bỏ đi, cũng ra xuống đến đây rồi. Đi mua đồ ăn trước cái đã.
———-
Cậu xách biết bao nhiêu là túi to túi nhỏ về thì phát hiện trong nhà có thêm một người nữa. Bạch Tiểu Tư cũng không nghĩ bản thân là người ngoài. Nhìn thấy Mạch Đinh liền nói: “Mạch Mạch, tôi muốn ăn cay”.
“Không ai có ý định giúp tôi một chút à?”
“Cậu là chủ nhà này mà”.
“Tôi thấy mấy người giống chủ nhà hơn đó!. Mạch Đinh đem mớ đồ ăn vào bếp. Nghe được Chu Cách nói bên ngoài: “Đến lúc đó, cậu có thể nói chú Phó đến giúp tôi chọn lựa địa điểm không? Cho người đi phát tin gì đó. Chú ấy rất là am hiểu vấn đề này mà. Nhắc mới nhớ, lâu rồi chưa gặp chú Phó nữa”. Mạch Đinh từ trong bếp đi ra, trợn to hai mắt: “Cậu gặp chú Phó rồi?”. Ở chung với An Tử Yến một thời gian cũng không gọi là ngắn, nhưng cậu chỉ mới nghe qua tên “chú Phó” chứ chưa từng nhìn thấy người thật. Mạch Đinh còn nghi ngờ An Tử Yến mắc rối loạn nhân cách, tự tưởng tượng ra một người tên là chú Phó nữa.
“Chỉ gặp một lần”. Chu Cách trả lời.
“Tôi gặp bốn lần rồi đó”. Giọng nói Bạch Tiểu Tư rất tự hào, giống như gặp được chú Phó so với gặp ma còn hấp dẫn hơn nhiều.
“Cái… Cái gì?!”. Mạch Đinh quay ngoắc lại, nhìn An Tử Yến: “Bạn bè với bạn gái cũ của anh đều gặp rồi, sao em chưa từng được gặp?”. An Tử Yến không phản ứng gì, bình tĩnh nói: “Em gặp chú ấy thì hơi khó”.
“Tại sao?”
“Chú ấy sẽ không gặp mấy người có IQ cực thấp đâu”. Không phải hơi thấp, không phải thấp sơ sơ, mà là cực thấp!
“Anh nói ai đó?”
“Em chứ ai”.
“Hừm. Một ông già tai tiếng* thì có gì đặc biệt. Tôi chả thấy gì là lạ hết.” Chú Phó đã đắc tội gì với cậu? Vô duyên vô cớ nói người ta là ông già tai tiếng. Mạch Đinh bóc khói đi vào bếp. Lát sau, Bạch Tiểu Tư cũng vào trong. Không phải có ý giúp đỡ gì, chỉ là ngó nghiêng một chút: “Vào công ty có cảm giác như thế nào?”
[Trong nguyên tác dùng từ 臭nghĩa là có mùi hôi/thối. Mình nghĩ để vầy luôn thì không được hay nên mình chuyển nó thành kiểu: Người có tiếng xấu, tai tiếng]
“Cũng không tệ. Căn bản bây giờ cũng thích nghi rồi”.
“Ờ”.
“Phản ứng thật là hời hợt. Cô cũng có thể thể hỏi tôi xem có bị đồng nghiệp bắt nạt không chứ”.
“Vấn đề này không phải dư thừa sao? Chồng cũ làm sao có thể để cậu bị người khác bắt nạt được?”
“Tôi chỉ cần hắn đừng có bắt nạt tôi là được rồi”.
“Nhìn mặt cậu kìa, có cần thiết phải cười như vậy không?”
“Tôi không có”.