Mạch Đinh đã có chủ ý trong chuyện của An Tố nên quay trở lại bàn làm việc phân loại thật nhanh hồ sơ rồi giao trả cho Quách Bình. Quách Bình nhận được tất cả hồ sơ của mọi người thì hô lên sảng khoái. Lắc lắc cổ: “Thời gian lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng xong”.
“Nếu không xong thì tôi sẽ phát điên mất. Mỗi ngày nhìn thấy đống hồ sơ trên bàn là đau hết cả đầu”. Phạm Thiếu Quân xoa đầu. Liễu Vĩ đề nghị: “Để ăn mừng, trưa nay chúng ta ra ngoài ăn đi?”. Mạch Đinh kháng nghị: “Sao mọi người hở tí là ăn mừng? Có gì vui mà ăn mừng? Việc này xong còn có việc khác phải làm mà”.
“Cậu chỉ là hậu bối mà dạy dỗ chúng tôi hả? Có bản lĩnh thì dạy dỗ Yến đi”.
Mạch Đinh thật muốn hất mặt lên: Ngày nào về nhà mà không dạy dỗ hắn? Cấp trên của mấy người là ai? Cũng phải nghe tôi dạy dỗ chứ nói gì tới mấy người. Nhưng cậu vẫn còn tỉnh táo: “Anh ta có nhiều chỗ thiếu sót. Nhưng cũng không đến lượt tôi dạy. Gia đình anh ta hẳn có người dạy dỗ a”.
“Xem cậu nói kìa. Nếu Yến có nhiều chỗ thiếu sót, vậy cậu cũng không xứng làm người đi”.
“Ý gì đó! Tôi so với anh ta còn tốt hơn nhiều nhá. Người chính trực này, làm việc chăm chỉ này. Anh ta thì có gì mà so với tôi? Không phải chỉ là may mắn được thăng chức thôi sao?!”.
“Đừng có nói đùa mà lãng sang chuyện khác. Tôi thấy là cậu sợ a”.
“Tôi sợ cái gì? Hơn nữa mới nãy tôi cũng có nói đùa đâu”.
“Ai dô, Mạch Đinh hôm nay mạnh dữ. Chúng ta đánh cược đi. Nếu trước mặt mọi người cậu dám dạy dỗ Yến mà Yến không nói gì. 50 tệ này sẽ là của cậu”. Liễu Vĩ lấy 50 tệ từ trong túi xách ra.
“Vì 50 tệ mà tôi phải hy sinh nghề nghiệp nuôi sống bản thân để đi dạy dỗ cấp trên hả? Anh nghĩ tôi điên chắc?”. Mạch Đinh nói xong thì Cao Sảng bổ sung liền một câu: “Cậu mới nói không sợ mà”.
“Tôi… tôi không sợ”. Mạch Đinh không giải thích cho lời nói mâu thuẫn của mình lúc trước. Phạm Thiếu Quân chống cằm: “50 tệ là nhiều lắm rồi. Cậu có dám hay không? Nếu không thì im đi. Cậu dám dạy dỗ Yến, sau này chúng tôi sẽ cân nhắc không bắt nạt cậu như nhân viên mới nữa. Không sai cậu đi pha cà phê hay mua đồ nữa. Nhưng với điều kiện là lúc cậu dạy dỗ Yến, Yến phải không nói bất cứ điều gì. Nếu cậu ấy mắng hay đánh cậu, coi như mất hiệu lực”. Lời đề nghị của Phạm Thiếu Quân còn cám dỗ hơn so với 50 tệ kia của Liễu Vĩ. Chỉ cần giáo huấn An Tử Yến một chút, cậu có thể nhận được sự tôn trọng của đồng nghiệp rồi. Giao dịch này đối với Mạch Đinh mà nói cũng quá hời đi. Chung là hành động bây giờ của Mạch Đinh chính là thiệt người mà lợi mình.
Tiếng máy in vang lên, những tờ giấy trắng không ngừng bị hút vào trong rồi nhanh chóng được nhả ra ngoài. Cho đến khi máy dừng, Quách Bình cầm một xấp giấy dầy giả bộ đưa cho Mạch Đinh: “Đem cho Yến xem. Lúc về thì pha cho tôi ly cà phê”. Quách Bình giống như cố ý khích Mạch Đinh. Mà quả thật Mạch Đinh cũng bị khiêu khích rồi. Cậu kẹp xấp hồ sơ dưới nách đi vào phòng làm việc của An Tử Yến. An Tử Yến đang tập trung vào tài liệu trên bàn.
“Đang bận sao?”
“Có gì nói đi”.
“Em thì có thể có chuyện gì được. Chẳng qua là quan tâm, quan tâm anh thôi”. Giọng điệu nhẹ nhàng của Mạch Đinh khiến An Tử Yến ngẩng đầu lên. Hắn nheo mắt thẩm định khuôn mặt tươi cười giả dối của Mạch Đinh. Mạch Đinh cầm tập hồ sơ bước tới đặt trên bàn của An Tử Yến. Cậu cảnh giác. Xác định không có ai chú ý liền nói: “Mệt lắm không? Về nhà em sẽ nấu món anh thích nhất. Giúp anh xoa bóp he”.
“Em tính làm gì?”. An Tử Yến không bị hành động của Mạch Đinh đánh lừa mà trực tiếp hỏi ngay. Nhưng Mạch Đinh vẫn làm bộ vô tội: “Em có thể làm sao được? Sao anh lại nghi ngờ sự chân thật của em như vậy a?”
“Sự chân thật của em thì anh biết rồi. Đi ra ngoài”.
Bạn đang
âÄợi Äợi⦠Có chút chuyá»n nhá». Nhá» vô cùng cần anh giúp má»t tay. Bây giá» còn á» công ty em không tiá»n nói. Vá» nhà em sẽ nói cho anh biếtâ.
âGiá» không nói thì khá»i nói nữaâ.
Mạch Äinh xoa xoa hai tay. DÆ°á»ng nhÆ° cáºu Äang chá»n lá»c từ ngữ phù hợp: âLà vầy. Anh cÅ©ng biết các Äá»ng nghiá»p vá»i em chung Äụng rất nhiá»u. Bá»n há» nói em không dám dạy dá» anh. Nên cược vá»i em. Nếu em dạy anh mà anh không nói gì thì sau nà y bá»n há» sẽ không sai vặt em nữa. Anh xem Äây quả là cÆ¡ há»i quá tá»t Äi. Anh chá» cần không má» miá»ng là em có thá» nháºn Äược sá»± tôn trá»ng rá»i. ÄÆ°á»ng nà o cÅ©ng lưỡng toà n kỳ mỹ hết aâ.
âLưỡng toà n kỳ mỹ? Anh thấy không có chá» nà o tá»t vá»i anh cảâ. An Tá» Yến chất vấn, Mạch Äinh nghÄ© thầm: Cha nà y sao khôn dữ? Cáºu cÆ°á»i cÆ°á»i ná»nh bợ: âEm sẽ nấu cho anh mấy món thiá»t ngon. Em sẽ xoa bóp cho anh nữa nha ~â. Giá»ng nói của cáºu nhẹ nhà ng, ấm áp, An Tá» Yến thì ngược lại: âEm có biết bá» dạng bây giá» của em rất thiếu Äánh không?â
âAnh muá»n thế nà o má»i chá»u Äá»ng ý vá»i em?â
âEm thấy sao?â. An Tá» Yến há»i ngược. Mạch Äinh tháºn trá»ng nhìn biá»u cảm của An Tá» Yến mà suy nghÄ©. Cáºu muá»n nghe trong lá»i nói giảo hoạt của hắn Äoán ra Äiá»u gì Äó. Trong lòng cáºu dần hiá»n rõ câu trả lá»i nhÆ°ng cáºu không muá»n nói ra. Cáºu không muá»n cứ phải lấy cái chuyá»n kia ra trao Äá»i.
âEm sẽ cho anh giữ Äiá»u khiá»n ti vi má»t tuầnâ.
An TÆ° Yến xua tay, ý bảo cáºu ra ngoà i. Mạch Äinh quyết không bá» cuá»c: âCho anh má» ti vi, chÆ¡i ipad, chÆ¡i Äiá»n thoại luôn ha?â. Cáºu nói nhÆ° thá» mấy chuyá»n kia hằng ngà y Äá»u phải có sá»± cho phép của cáºu váºy. CÅ©ng Äâu Äến lượt cáºu quyết Äá»nh. An Tá» Yến tiếp tục cúi Äầu. Phảng phất không nghe Mạch Äinh nói chuyá»n. Mạch Äinh không thá» là m gì khác hÆ¡n là lấy ra vÅ© khà cuá»i cùng: âEm⦠em có thá» chÆ¡i vá»i anhâ.
âChÆ¡i cái gì?â
âAnh biết mà â.
âAnh không biếtâ.
Mạch Äinh Äá» mặt, nhìn chằm chằm An Tá» Yến. Váºt lá»n má»t há»i má»i lên tiếng: âá»â¦ á» trên giÆ°á»ng anh muá»n chÆ¡i cái gì⦠em cÅ©ng bá» qua⦠Cho dù⦠cho dù⦠rất hạ lÆ°u⦠NhÆ°ng em nói trÆ°á»c. Chá» má»t lần thôi Äóâ. An Tá» Yến ngẩng Äầu lên, xoay bút má»t vòng: âÄây má»i là lưỡng toà n kỹ mỹ Äấyâ. Mạch Äinh háºm há»±c Äi ra ngoà i. Cáºu tháºt sá»± ghét con ngÆ°á»i kia. Tại sao cáºu lại thÃch hắn Äược cÆ¡ chứ!
â Hết chÆ°Æ¡ng 92 â