Bữa cơm này đã mang đến hiệu quả rất lớn. Đơn cử như các đồng nghiệp thậm chí có thể nhịn cả mấy ngày đêm để tập trung hoàn thành công việc. Nếu quá mệt mỏi thì trực tiếp ngủ thẳng trên ghế dài. Đói thì ăn mì gói. Cà phê cũng không đủ mà pha. Cuối cùng đề án cũng hoàn thành! Zombie thì chẳng có sức lực mà vui vẻ nữa. Cậu tìm tư thể thoải mái mà chìm sâu vào giấc ngủ. Hai mắt Mạch Đinh thâm đen, mí mắt trĩu xuống, nội tâm lại bất thường. Cuối cùng sự chú ý của cậu cũng tập trung vào phòng làm việc của An Tử Yến. Hắn vẫn ngồi đó làm việc. Đề án vẫn còn phải chỉnh sửa lại vài chỗ. Mấy ngày nay hắn cũng không nghỉ ngơi cho đúng nghĩa. Thật không công bằng. Sao trên mắt hắn không có chút quầng thâm nào vậy? Mạch Đinh ôm cái suy nghĩ chán chường này mà gục xuống bàn ngủ tiếp. Khóe miệng bất giác cong lên.
Sau khi tỉnh dậy. Mặc dù cổ cứng đờ, lưng thì đau, nhưng Mạch Đinh vẫn cảm thấy tinh thần sảng khoái. Tất cả mọi người cùng nhau hoàn thành một việc chính là cảm giác đạt được thành tựu và vô cùng hài lòng không cách gì có thể tưởng tượng được. Cậu nhìn xung quanh, vài đồng nghiệp đã thức dậy. Vẫn còn một số người nằm ngủ. Phùng Phỉ Mông vội vàng thúc tay Mạch Đinh: “Mạch Đinh, cậu vào phòng Yến lấy đề án đi. Tôi muốn đưa cho Vương tổng xem qua”. Mạch Đinh gật đầu. Trong phòng làm việc không có ai cả. Cậu lấy hồ sơ trên bàn xoay người lại mới phát hiện an Tử Yến đang ngủ trên ghế salon. Hắn nằm co chân, cánh tay đặt hờ lên mắt. Mạch Đinh bước đến cúi đầu nhìn An Tử Yến. Bờ môi hắn chính là cám dỗ người khác tội phạm mà. Tim Mạch Đinh đập thình thịch. Cậu liếc nhìn bên ngoài. Cũng đâu có ai để ý. Nếu như…
Mạch Đinh phải nhẫn nhịn. Nhưng cậu không kiềm chế được. Cậu cúi người xuống. Chắc không bị phát hiện đâu. Mà nhỡ bị phát hiện thì biết làm sao? Đột nhiên An Tử Yến lên tiếng: “Đang giờ làm việc em vào đây làm gì?”
“Em, em, em không có làm gì hết!”. Mạch Đinh mở cửa chạy ra ngoài. An Tử Yến mỉm cười. Đổi tư thế, tiếp tục ngủ.
Chuyện cuối cùng cũng được giải quyết nhanh chóng. Lúc Vương tổng đem đề án cho các sếp lớn duyệt, bọn họ đến một câu cũng không thể bắt bẻ. Dù sao chỉ muốn dạy dỗ An Tử Yến một chút thôi, cũng không muốn công ty chèn ép người trẻ tuổi quá đáng. Đối với những điểm chưa tốt, các sếp lớn không còn truy cứu nữa.
Bên trong bộ phận chăm sóc khách hàng vẫn tiếp tục duy trì hai loại không khí. Chốn thì cực vui vẻ. Còn chốn thì vô cùng tức giận. Trải qua cuối tuần được ngủ thoải mái, Mạch Đinh ngồi trong phòng làm việc hưởng thụ khoảng thời gian ngắn ngủi thư thái. Mà cứ mỗi lần Mạch Đinh hưởng thụ kiểu này thì sẽ có người không muốn cậu được như vậy. Bạch Tiểu Tư giống như khách không mời mà đến. Lúc đi ngang quá chỗ Mạch Đinh, cô hừ lạnh một tiếng: “Đồ xú nam”. Mạch Đinh không ngừng kêu khổ. Còn phải chơi đến bao giờ đây? Cô có muốn chơi thì nhanh tìm người nào đi. Đừng có đến đây tìm tôi nữa.
Bạch Tiểu Tư vừa vào phòng làm việc của An Tử Yến, liền đóng cửa lại, kéo hết rèm cửa sổ xuống. Phạm thiếu Quân vểnh tai, muốn nghe ngóng gì đó: “Mấy người nói, mỹ nhân kia có phải là bạn gái của Yến không?”
“Nếu thật là vậy thì không phải Mạch Đinh sẽ chết chắc sao? Dám đùa cợt với người của Yến”
Quan hệ của cậu và Bạch Tiểu Tư, cho dù có được nói ra, cậu cũng không nói. Bạch Tiểu Tử từng bạn gái của An Tử Yến. Rồi bị cậu đào góc tường*. Sau đó Mạch Đinh khẩn thiết cầu xin cô làm bạn gái của mình. Mối quan hệ này mà nói ra, người khác sẽ nghĩ về cậu như thế nào đây? Nói không chừng lại cho rằng cậu chính là Hoa hoa công tử vô liêm sỉ thật cũng nên.
(*Đào góc tường: Cướp người yêu/ vợ của người khác à Tiểu tam ý).
Mười phút sau, Bạch Tiểu Tư từ phòng làm việc của An Tử Yến đi ra. Nếu xung quanh không phải còn các đồng nghiệp thì Mạch Đinh đã muốn gọi cô lại. Hai người ngoài liên lạc qua điện thoại, gần đây rất khó gặp nhau. Đối với Mạch Đinh, Bạch Tiểu Tư còn hơn cả một chữ bạn. Dù đôi lúc cũng bày trò trêu cậu, nhưng phần lớn thời gian cô đối với cậu rất tốt.
Mặt trời từ từ khuất bóng sau toà cao ốc. Giờ tan tầm, đường phố tấp nập không thể chen chân nổi. Mạch Đinh ngồi một mình trong quán cà phê, thỉnh thoảng ngóng ra ngoài cửa. Bạch Tiểu Tư lại muộn giờ hẹn rồi.
“Cô thật là khó hẹn”.
“Không phải ai cũng bận rộn cả sao?”
“Cô nhàn rỗi cứ tới tìm An Tử Yến, bận rộn gì mà so với tôi?”. Bạch Tiểu Tư cười cợt, cố ý trêu: “Cậu là ăn dấm chua của tôi với An Tử Yến à?”. Mạch Đinh chỉ nhìn mà không trả lời. Bạch Tiểu Tư uống một ngụm cà phê: “Chồng cũ không sao chứ?”. Mạch Đinh không biết ý cô là gì. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không ngờ ông nội đã qua đời hai tháng rồi. Tôi nghĩ anh ấy chắc vẫn chưa quên hẳn”.
Bạn đang
âThá»i gian Äó chắc rất khó khÄn. Tháºt may có cáºu á» bên anh ấy. Cho nên tôi má»i không cần phải lo lắngâ.
âTôi cÅ©ng không có khả nÄng lá»n nhÆ° váºyâ.
âMạch Mạch, cáºu có. Có lẽ Äá»i vá»i ngÆ°á»i khác, cáºu bình thÆ°á»ng. Bình thÆ°á»ng Äến mức cÅ©ng không biết nếu không nói có tá»n tại. NhÆ°ng vá»i An Tá» Yến thì không nhÆ° váºyâ.
âTôi nghe không ta cô Äang khen tôi. Váºy còn cô? Không tÃnh tìm ná»a kia sao?â. Mạch Äinh há»i, Bạch Tiá»u TÆ° vẫn giữ gÆ°Æ¡ng mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, duá»i ngÆ°á»i: âGặp Äược má»i nói. Không thá» gặp thì cÅ©ng váºy. Tôi Äá»i vá»i chuyá»n tình cảm không cá» chấp. á» má»t mình cÅ©ng quen rá»i. Chung thì theo chủ nghÄ©a Äá»c thân, ngao du ngoạ thuá»· khắp nÆ¡i cÅ©ng thấy vui. Äợi cáºu và chá»ng trÆ°á»c chia tay thì tôi lắp và o chá» khuyết Äó là Äược rá»iâ.
âÄó là chuyá»n không thá»!â.
âHẹp hòi. Lúc trÆ°á»c nếu không phải tôi chủ Äá»ng nhÆ°á»ng thì cáºu có Äược ngà y hôm nay chắc? Nhắm nhÆ° trÆ°á»c thì tôi cÅ©ng coi nhÆ° chÃnh cung. Cáºu có là gì thì cÅ©ng phụ thôiâ. Mạch Äinh không phục: âVáºy thì là m sao? Tôi có giấy ÄÄng kà kết hôn Äóâ. Bạch Tiá»u TÆ° không bá» uy hiếp, phẩy tay: âNó Äâu có hiá»u lá»±c trong nÆ°á»c. Cáºu nói nhÆ° váºy thì tôi vẫn là má»i tình Äầu của An Tá» Yến Äấyâ. Mạch Äinh không nói lại Äược. So Äo kiá»u gì thì má»i tình Äầu cÅ©ng chiếm Æ°u thế hÆ¡n.
Bạch Tiá»u TÆ° trầm mặc má»t há»i. DÆ°á»ng nhÆ° Äang do dá»± có nên nói Äiá»u gì Äó vá»i Mạch Äinh hay không. Cuá»i cùng, cô cÅ©ng nghiêm túc ngẩng mặt lên: âMạch Mạch, có chuyá»n, tôi không muá»n giấu cáºu. Có thá» nói ra sẽ là m cáºu tá»n thÆ°Æ¡ng. Tôi nghÄ© chuyá»n nà y cÅ©ng Äã qua lâu lắm rá»i. Cáºu không ngại chứ?â. Äá»t nhiên không khà thay Äá»i nhanh nhÆ° váºy khiến Mạch Äinh khó thÃch ứng: âChuyá»n gì?â
âDù tôi và chá»ng cÅ© Äã thá»ng nhất không nói cho cáºu biết. NhÆ°ng bây giá» cáºu là bạn của tôi. Tôi mong giữa chúng ta không bà máºt gì cảâ. Mạch Äinh nghe âm Äiá»u nhÆ° váºy liá»n liên tÆ°á»ng Äến chuyá»n rất nghiêm trá»ng. Cáºu ngừng má»t lúc lâu má»i lên tiếng: âÄược. Tôi muá»n ngheâ.
â Hết chÆ°Æ¡ng 84 â