Đọc xong bức thư, biểu cảm của An Tử Yến cũng không thay đổi gì nhiều. Hắn lại tiếp tục chơi đàn. Mạch Đinh đứng ngoài cửa từ lúc nãy bước vào trong. Cậu hỏi: “Là của ông nội viết à?”. An Tử Yến không trả lời. Cậu lại hỏi: “Em có thể đọc không?”.
“Ừ”.
Mạch Đinh cầm bức thư ngồi xuống cạnh An Tử Yến. Cậu đưa lưng về phía hắn. Thỉnh thoảng cánh tay chơi đàn của An Tử Yến sẽ chạm vào lưng cậu. Trước mắt Mạch Đinh bắt đầu mơ hồ. Sau lưng cậu truyền đến giọng nói của An Tử Yến: “Đừng khóc nữa”.
“Em không có”.
Sáng sớm hôm sau, trong ngôi nhà không vang lên tiếng đàn piano nữa. Lúc Mạch Đinh thức dậy, An Tử Yến đã đứng bên cửa sổ từ lúc nào. Cậu luôn quở trách An Tử Yến không chịu dậy sớm. Bây giờ, cậu chỉ muốn hắn ngủ thêm chút nữa thôi. Thế giới trong mơ có phải sẽ đẹp hơn bên ngoài không?
“Hôm nay anh muốn đi gặp ông nội”. Nghe được lời nói của An Tử Yến, Mạch Đinh nhảy xuống giường. Nắm lấy ống tay áo của hắn, hai mắt mở to: “Không được!”. An Tử Yến sửng sốt. Sau đó có chút bất đắc dĩ nhìn Mạch Đinh: “Phải đến xem mộ ông nội chứ. Không phải sang thế giới bên kia đâu. Nhanh thay quần áo đi”. Lúc này Mạch Đinh mới buông lỏng tay. Sự ngốc nghếch vừa rồi của cậu thật là tai hại.
Đây là lần đầu tiên An Tử Yến đến nơi này sau khi ông nội qua đời. Hắn để một bên tay trong túi quần, bên còn lại buông xuôi ở ngoài. Cúi đầu nhìn phần mộ ông nội. Trước bia mộ được để đầy hoa tươi. Cả chục phút sau, hắn quay người: “Đi thôi”.
Mạch Đinh đi theo phía sau, thận trọng hỏi: “Anh không nói gì với ông nội sao?”. An Tử Yến dừng lại: “Em muốn anh nhìn cái tấm bia đó nói gì?”. Dứt lời, hắn lại tiếp tục đi về phía trước. Những lời An Tử Yến nói là có ý gì? Mạch Đinh không hiểu. Rốt cuộc An Tử Yến đang suy nghĩ điều gì. Mạch Đinh cũng không hề biết. Có quá nhiều chuyện cậu không biết. Cứ cho là mở đầu hắn ra, cậu cũng sẽ chẳng biết điều gì.
Ngồi lên xe, An Tử Yến nổ máy, nhìn đường chuyển động tay lái. Nhàn nhạt lên tiếng: “Thật may em vẫn ở đây”.
“Nhưng em chẳng thể làm gì cho anh cả. Em thật vô dụng”.
“Với anh, như vậy là đủ rồi”.
Nếu là trước đây, có lẽ Mạch Đinh đã bắt đầu đỏ mặt, tim đập nhanh rồi. Nhưng bây giờ sự dịu dàng của An Tử Yến lại khiến cho cậu đau lòng. Cậu nhìn ra ngoài, phát hiện không phải là đường về nhà: “Chúng ta đi đâu?”
“Năm mới phải đến thăm bố mẹ em chứ”. Sự dịu dàng này Mạch Đinh không thể chấp nhận nổi. Cậu lắc đầu: “Không sao. Bố mẹ em sẽ hiểu mà. Không đi cũng được”. An Tử Yến không lên tiếng. Hắn vẫn lái xe đến nhà bố mẹ Mạch Đinh. Mẹ Mạch Đinh mở cửa nhìn thấy hai người họ thì giả vờ cười cười: “Hai đứa đến rồi. Mau vào đi”.
Cả nhà không hề nhắc đến chuyện của ông nội. Cũng không làm ra vẻ thương hại. Chẳng qua họ chỉ làm giống như thường ngày. Ai nấy đề không muốn chạm vào vết thương kia. Bố Mạch Đinh hút thuốc, nói chuyện cùng An Tử Yến. Mẹ Mạch Đinh kéo Mạch Đinh vào bếp giúp một tay. Bà rửa rau: “Hai đứa không sao chứ?”.
“Con không biết”.
“Rồi sẽ qua. Hai đứa còn trẻ. Bố mẹ cũng đã trải qua việc nhìn thấy các trưởng bối qua đời nhiều lần. Chỉ cần một thời gian rồi sẽ khá hơn thôi”.
âVângâ.
Cả nhà Än má»t bữa cÆ¡m gia Äình. Trên ti vi phát lại những chÆ°Æ¡ng trình vá» nÄm má»i. Mẹ Mạch Äinh nói: âTá»i nay hai Äứa á» Äây Äi. Mạch Äinh, con lên dá»n phòng phÃa trên Äiâ. Mạch Äinh gáºt Äầu. Lên phòng của cáºu trên tầng hai. Cáºu má» rèm cá»a sá» ra. Cất những thứ không cần thiết và o tủ. Không biết An Tá» Yến Äã và o phòng từ khi nà o. Hắn ngá»i trên giÆ°á»ng nhìn Mạch Äinh tất báºt chạy tá»i chạy lui. Mạch Äinh nhón chân lên kéo tấm chÄn trên cao.
âEm muá»n dá»n giÆ°á»ngâ. Mạch Äinh dứt lá»i. An Tá» Yến liá»n Äứng dáºy, Äi Äến chá» cá»a sá». Äẩy ra. Mạch Äinh yên lặng dá»n dẹp. Lúc trÆ°á»c cáºu luôn tìm thấy không Ãt chuyá»n phà n nà n. NhÆ°ng sao bây giá» cáºu không tìm thấy má»t Äiá»m nà o cả. Tại sao cáºu không có chút tâm trạng gì thế nà y?
âCái thang Äâu?â. An Tá» Yến Äá»t nhiên lên tiếng. Mạch Äinh tá»n mất và i giây má»i hiá»u ý tứ của hắn: âÄÆ°Æ¡ng nhiên. Chuyá»n Äã từ lúc nà o rá»i. Nếu có ngÆ°á»i lạ giá»ng anh trèo và o thì sao?â
âAnh có là m loại chuyá»n Äó à ?â.
âAnh cóâ.
Thì ra thá»i gian Äã trôi qua lâu nhÆ° váºy. Lúc cáºu bá» cảm, An Tá» Yến Äã mượn cái thang, lặng lẽ không nói tiếng nà o mà xuất hiá»n. Lúc Äó hắn cÅ©ng Äã mang Äến cho Mạch Äinh giấc mÆ¡ ngá»t ngà o nhất. Nhìn thấy An Tá» Yến từ ngoà i nhảy và o, sá»± kinh ngạc, ngá»t ngà o, hạnh phúc ấy nhÆ° còn ngay trÆ°á»c mắt. Khi Äó hắn Äã chữa hết bá»nh cÅ©ng nhÆ° sá»± cô ÄÆ¡n của cáºu. NhÆ°ng bây giá», cáºu lại chẳng thá» là m gì vá»i ná»i Äau của hắn. Coi nhÆ° An Tá» Yến Äã nói quá Äủ rá»i. NhÆ°ng vá»i Mạch Äinh, cáºu vẫn cảm thấy không Äủ. Không bao giá» Äủ.
Äêm, ánh trÄng là m cả cÄn phòng bừng sáng. PhÃa Äầu giÆ°á»ng là tấm hình thá»i trung há»c của Mạch Äinh. Bên trong ngÄn kéo là tất cả bảo bá»i của Mạch Äinh. Cáºu từng muá»n dùng những thứ Äó Äá»i lấy An Tá» Yến vá»i Ngô Hinh. Nếu nhÆ° có thá», bây giá» cáºu muá»n dùng nó Äá»i linh há»n vá»i hắn. Thay hắn chá»u Äá»±ng ná»i Äau nà y.
Ãnh trÄng lÆ°á»t dà i trên da thá»t hai ngÆ°á»i. An Tá» Yến dÆ°á»i ánh trÄng tháºt Äẹp. NhÆ°ng lạnh lùng quá. Cáºu ÄÆ°a tay lên, muá»n chạm và o hắn. Cáºu không rõ là cáºu Äã chạm Äến khuôn mặt hắn hay chá» má»i chạm Äến ánh trÄng thôi. Bất chợt, An Tá» Yến hôn lên tay cáºu.
(Äá» lạiâ¦)
Sau khi giải phóng, An Tá» Yến vẫn nằm bên trên Mạch Äinh. Cánh tay hắn ôm lấy cáºu. Cánh tay An Tá» Yến lại có lá»±c rá»i. Ãm thanh của hắn quá nhẹ, dÆ°á»ng nhÆ° sẽ bá» bóng tá»i nuá»t chá»ng: âÃng ấy nghÄ© Äá» lại má»t bức thÆ° thì có thá» thay Äá»i Äược Äiá»u gì?â. Hai chân Mạch Äinh kẹp chặt An Tá» Yến. Cáºu chÆ°a há» lên tiếng. Mạch Äinh dần không cảm thấy sức nặng nữa cáºu má»i biết An Tá» Yến Äã ngủ rá»i. Mạch Äinh má»t má»i, nhanh chóng chìm và o má»ng Äẹp.
Trong mÆ¡ cáºu gặp ông ná»i. Ãng trẻ hẳn ra. Không cần ngá»i xe lÄn mà vẫn có thá» Äi lại rất dá»
dà ng. Bên cạnh ông còn có má»t ngÆ°á»i phụ nữ mặc váy trắng, Äầu Äá»i mÅ© rất Äẹp. Äó là bà ná»i. Bà khoác tay ông ná»i. Hai ngÆ°á»i má»m cÆ°á»i tháºt ngá»t ngà o.
Ãng ná»i vẫy tay vá»i Mạch Äinh: âNói cho Tá» Yến biết, ông bây giá» Äẹp trai hÆ¡n nó nhiá»u, lại còn khoẻ hÆ¡n nó nữa. Bất quá bà ná»i cứ nói ông chá»c Tá» Yến. Còn muá»n Äánh ông nữa. Tiá»u Äinh. Sau nà y Tá» Yến nhá» cháu. Cháu là má»t Äứa trẻ ngoanâ. Ãm thanh của hai ngÆ°á»i há» má»i lúc má»t xa. Sau Äó thì không còn nghe thấy nữa. Mạch Äinh má» mắt ra. Cáºu không biết Äó là tháºt hay chá» trong tiá»m thức. NhÆ°ng cáºu nguyá»n tin Äây là sá»± tháºt. Ãng ná»i Äang sá»ng vui vẻ á» má»t thế giá»i khác. Cáºu mừng thay cho ông.
Nghe nói khi ngÆ°á»i ta ngủ, nếu có ngÆ°á»i á» bên tai thì thầm, nhiá»u khi có thá» xuất hiá»n trong giấc mÆ¡ của ngÆ°á»i Äó. Mạch Äinh không muá»n nói cáºu Äã mÆ¡ thấy ông ná»i. Cáºu chá» muá»n lặng lẽ Äem những lá»i dặn dò của ông nói cho An Tá» Yến biết thôi. Mạch Äinh ngắm nhìn khuôn mặt Äang ngủ say của An Tá» Yến. Không ngừng tá»± há»i chÃnh mình: Hắn sẽ mÆ¡ thấy chứ? Hắn tháºt sẽ mÆ¡ thấy chứ?
â Hết chÆ°Æ¡ng 80 â