An Tử Yến mở mắt ra, chầm chậm ngồi dậy, trên mặt anh cái gì cũng không có, anh hại không khí khóc rồi, hại Mạch Đinh khóc rồi, nhưng vẫn là không có cách nào có thêm nhiều biểu tình. An Tử Yến từ phòng ngủ đi đến trước đàn dương cầm, ngón tay thon dài của anh ấn xuống một phím, tiếng đàn gào thét vừa trầm lại dài, anh nhìn đàn dương cầm, nhưng không muốn đàn, anh thậm chí không biết mình muốn làm gì.
Mạch Đinh tuyệt đối sẽ không biết, cậu làm sao có thể biết được, mình đã tự tay cạy mở vết thương vẫn chưa khép miệng ở trong lòng An Tử Yến. Cậu mang theo đau khổ thuộc về bản thân mình không dám về nhà ba mẹ, lo sợ họ sẽ lo lắng, cuốicùng cậu chỉ có thể gọi điện thoại cho Lí Minh, Lí Minh đã dọn ra khỏi nhà, nơi mới cậu ta thuê Mạch Đinh vẫn chưa đi qua, đợi lúc Lí Minh nói cho cậu biết địa chỉ, Mạch Đinh mới phát hiện ra là cùng khu nhà với An Tố.
Lúc cậu vừa tới nơi, Lí Minh đã ở dưới lầu đợi cậu, Mạch Đinh hít sâu một hơi, vỗ vỗ mặt mới ra khỏi xe taxi, cậu không muốn để Lí Minh thấy bộ dạng bị vứt bỏ của mình.
“Tôi đã đi siêu thị giúp cậu mua bàn chải và khăn mặt.” Lí Minh quơ quơ cái túi trong tay, Mạch Đinh miễn cưỡng cười lên:
“Cám ơn, có điều sao cậu lại dọn đến đây, có chút giống biến thái theo dõi điên cuồng.”
“Chị ấy ở lầu 10, tôi ở lầu 4, bình thường tôi rất ít ra ngoài, chị ấy ngay cả tôi ở đây cũng không biết, cũng không có theo dõi chị ấy, tôi chỉ là muốn nếu như chị ấy có khó khăn tôi có thể nhanh chóng giúp chị ấy, thật sự không tính là cuồng theo dõi gì đó.” Lí minh giải thích cho bản thân.
“Cũng đã lâu như vậy rồi, cậu cũng nên bày tỏ với chị ấy đi.”
“Sẽ bị từ chối, tôi không có năng lực chấp nhận, tim của trạch nam rất mỏng manh.” Lí Minh nói rất nghiêm túc, hai người vừa đi vừa trò chuyện, vào đến nhà Lí Minh, khuôn mẫu bên trong quy mô rất lớn, giống như một cửa hàng, mặt bàn xếp ba cái máy tính, một cái để xem tivi, một cái dùng để lên mạng giao dịch, một cái khác là chơi game.
“Cậu phát tài rồi?”
“Đủ chia trả cuộc sống hàng ngày, không bằng cậu, căn bản không cần lo lắng, dù sao cậu cũng có An Tử Yến.” nghe nói đến tên này, sắc mặt Mạch Đinh thay đổi, tiếp theo lại miễn cưỡng cười lên: “Phải không, ở đâu, tôi không nhìn thấy.”
Lí Minh đem túi đặt trên bàn, nhìn Mạch Đinh: “Quả nhiên là hai người cãi nhau.”
“Bởi vì tôi quá phiền rồi, nghĩ nghĩ cũng phải, tôi quả thật rất phiền, luôn nghĩ mấy chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, luôn lải nhải không thôi, anh ấy cũng đã nhịn rất lâu rồi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Mạch Đinh ngồi xuống sofa đồ đạc chất đầy, đem từng thứ từng thứ từ từ đặt lên trên bàn trà, vừa xếp vừa nói ra tình hình đại khái, Lí Minh đỡ mặt: “Nếu đã chỉ là thụ tinh nhân tạo thì chắc cũng không có liên quan gì chứ, nếu như con có thể sinh ra có thể bổ sung rất nhiều chuyện.” Mạch Đinh tự giễu: “Tôi có lẽ quá nóng vội hoặc là quá tự tin rồi, dùng rời xa đe dọa anh ấy, cho rằng có thể ít nhất cũng có tác dụng, nhưng mỗi chuyện tôi làm trong mắt anh ấy đều là đáng cười và làm loạn vô lý, ra quyết định mãi mãi là anh ấy.”
“Nhưng nếu như bản thân người đó không muốn, cưỡng ép cũng không tốt.”
“Chuyện anh ấy không bằng lòng quá nhiều rồi, có lẽ là tâm tình không tốt, có lẽ là chê phiền phức, anh ấy có thể nhẹ nhàng từ chối, tôi thì sao, anh ấy cho rằng tôi rất đơn giản mà quyết định vậy sao, đối mặt với dì là tôi, đối mặt với ba mẹ là tôi, đối mặt với anh ấy cũng là tôi, tại sao toàn là tôi, tại sao không quan tâm tôi làm sao, cũng đều bị người ta chỉ trích, lẽ nào tôi đáng đời sao, lẽ nào…” Mạch Đinh hai tay che mặt: “Lẽ nào không thể ôm tôi sao, tại sao muốn nói mấy lời như vậy.”
“Cậu bình tĩnh chút, hay là tìm anh ta đến rồi hai người nói chuyện.”
“Nếu như là chuyện An Tử Yến không muốn bàn, thì sẽ không cách nào bàn cùng anh ấy.”
“Nhưng…” Mạch Đinh nằm trên sofa, quay lưng vào trong, cuộn tròn cơ thể: “Lần này, ít nhất là lần này, không muốn hèn mọn đi nhận sai.” Lí Minh há miệng lại không nói thêm cái gì, cậu ngồi trước máy tính, để Mạch Đinh một mình nằm trên sofa yên tĩnh.
Đêm, quá dài rồi, mất ngủ và mơ nhiều cũng không khiến người ta cảm thấy vui vẻ, hôm qua vươn tay liền có thể chạm được anh ấy không còn nữa, nhưng vẫn là không nhịn được muốn vươn tay, nghĩ có phải là sẽ chạm được anh ấy. Trong máy tính vang lên âm nhạc không gọi được tên, con người trong lúc khó khắn thật ra là không thích hợp nghe nhạc, bạn sẽ cảm thấy lời bài hát đều như đang nói mình, nói đến cùng, cũng chỉ là tâm trạng đang ám thị.
Chúng ta rõ ràng đều yêu nhau vì cớ gì lại tổn thương nhau như vậy?
Đây là câu hỏi ngốc nghếch như vậy.
Vết thương đau đớn nhất đều là từ người yêu nhất mới có thể gây ra.
Mạch Đinh ôm hai vai, cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Nếu như, nếu như cậu là nữ, có phải sẽ tốt hơn không?
Tại sao mình bắt đầu ghét giới tính của mình rồi, là có nhiều đáng thương, mình đã dễ dàng đem bản thân mình từ bỏ rồi.
Câu chuyện tình yêu cần phải viết thật dày mới có thể tiếp nhận đả kích hết lần này đến lần khác của cuộc sống.
Mạch Đinh sáng tinh mơ thức dậy vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý đi làm, cậu sợ nhìn thấy vẻ lạnh nhạt và chế giễu trong mắt An Tử Yến dành cho mình. Đứng ở ngoài cửa bộ phận quan hệ xã hội, Mạch Đinh hít sâu một hơi rồi đi vào, An Tử Yến vẫn chưa đến, cậu ngồi xuống chỗ ngồi, muốn giả vờ mọi thứ đều chưa xảy ra có phải là quá khó không.
“Mạch Đinh, cậu sao vậy, sắc mặt rất khó coi.” Quách Bình hỏi, Mạch Đinh sờ sờ mặt mình: “Đại khái là đêm qua không ngủ ngon.”
“Tiểu tử cậu lại mỹ nữ rồi, thật là cuộc sống khiến người ta ghen tỵ mà.” Đồng nghiệp trêu chọc, người khác cười lên, Mạch Đinh nhìn bọn họ, nếu như bọn họ biết tình cảm của mình và An Tử Yến thì còn ghen tỵ không, Mạch Đinh sớm đã qua tuổi ngây thơ, muốn tất cả mọi người tiếp nhận dường như là quá tham vọng, hiện thực nào có tốt đẹp như vậy.
“Yến, cậu đến rồi.” nghe thấy giọng của Phạm Thiếu Quân, Mạch Đinh vội vàng cúi đầu xuống, dư quang cí thể nhìn thấy ngón tay thon dài của anh, lúc phát hiện An Tử Yến hướng qua chỗ cậu mà đi, cậu đứng đạy, soạn đại lý do đi tìm Phi Mông, cậu không giỏi giấu diếm và diễn suất, lo lắng trong chớp mắt nhìn thấy An Tử Yến thì tâm trạng mình sẽ sụp đổ.
Cáºu nghÄ© nhiá»u rá»i, An Tá» Yến chá» là Äi lấy vÄn kiá»n trên bà n của Äá»ng nghiá»p khác á» sau bà n là m viá»c của anh, sau Äó trá»±c tiếp Äi và o phòng là m viá»c, Äóng cá»a lại, sau khi và o An Tá» Yến Äem vÄn kiá»n dùng sức ném lên bà n, anh chú ý Äến sá»± trá»n tránh rõ rà ng của Mạch Äinh, Äêm qua sau khi Äi khá»i tên gia há»a Äó không có Äi tá»i nhà ba mẹ, nếu không phải Là Minh gá»i tin nhắn cho anh, anh có lẽ Äã Äi ra ngoà i tìm.
An Tá» Yến Äầu dá»±a lên ghế, không quản là ánh mặt trá»i và ÄỠấm bên ngoà i hoặc là tâm trạng và Äau Äá»n bên trong cái gì cÅ©ng không cảm nháºn Äược, sau Äêm qua trá» Äi tất cả Äá»u trá» thà nh tà n tron, phủ lên cá»a sá» bắn lên mặt anh, anh giá»ng nhÆ° ma quá»· tùy lúc sẽ mất Äi lý trÃ, tình hình nhÆ° váºy không chá» xảy ra má»t lần, anh Äã mất khá»ng chế trên ngÆ°á»i giám Äá»c Thôi, An Tá» Yến biết bây giá» so vá»i lúc Äó cà ng nghiêm trá»ng hÆ¡n, anh nhìn chằm chằm ngón tay, mình nói không chừng sẽ vì Äá» Mạch Äinh không cách nà o rá»i xa mà là m ra chuyá»n tá»n thÆ°Æ¡ng Äến em ấy, dùng thủ Äoạn nhẫn tâm, anh nhất Äá»nh sẽ là m Äau Mạch Äinh, có lẽ Mạch Äinh bây giá» trá»n mình má»i là an toà n nhất.
An Tá» Yến chuyá»n Äá»ng ghế, nhìn ra ngoà i cá»a sá», anh nhìn bầu trá»i, âm thanh nhẹ nhÆ° gió thá»i: âÃng cụ, ngay cả con cÅ©ng không cách nà o khá»ng chế mình, Äây là trò Äùa ác của ông vá»i con sao?â