10 giờ tối, buổi liên hoan bên này của Đoàn Chấp rốt cuộc cũng kết thúc, trừ bỏ có hai người yêu nhau muốn đi xem phim, còn lại những người khác đang chuẩn bị về trường học.
"Đoàn Chấp, mày đi đâu đấy, chuẩn bị tới chỗ nào hả?" Có người hỏi.
Đoàn Chấp nói: "Tao sang con phố bán đồ điện tử bên cạnh mua cái bàn phím, bàn phím của tao hỏng rồi."
Những người khác cũng không quan tâm đến hắn, sôi nổi cầm lấy túi của mình ai về nhà nấy.
Đoàn Chấp uống rượu bia xong tự nhiên không thể lái motor được nữa, đứng ở bên ngoài Izakaya chuẩn bị gọi xe, nhưng hắn còn chưa click mở phần mềm gọi xe di động liền nhảy lên một cái thông báo có cuộc gọi -- Quý Thư Ngôn.
Hắn cả kinh, không rõ Quý Thư Ngôn tìm hắn có chuyện gì lập tức nhận điện thoại.
"Dạ, chú Quý?"
Trong đầu hắn điên cuồng xoay chuyển, sẽ không phải Quý Thư Ngôn từ cuộc gọi lúc trước phát giác ra điều gì, nên bây giờ mới gọi tới hỏi hắn chứ.
Nhưng khi Quý Thư Ngôn vừa mở miệng, hắn liền ngây ngẩn cả người.
"Đoàn Chấp." Giọng nói của Quý Thư Ngôn có chút khó thở, mang theo một cỗ áp lực hiếm thấy, "Cháu còn ở Izakaya à?"
"Còn ở."
"Lại đây với tôi." Quý Thư Ngôn nhịn rồi lại nhịn miễn cưỡng mới nói hết nửa câu sau. "Tôi ở bãi đỗ xe của quán bar Ice Lake, xe để ở chính giữa bên trái, bar Ice Lake ngay ở.... cách vách cháu."
Nhưng anh không khống chế được mà ưm một tiếng, thanh âm bây giờ cùng ngày thường hoàn toàn bất đồng, giống như cành liễu trong gió, mềm mại như bông lướt qua đầu quả tim. Đoàn Chấp ý thức được có gì đó không đúng, giọng nói này vừa nghe liền biết có chuyện.
"Cháu tới ngay đây, chú đừng cúp điện thoại!"
Hắn nhanh chân chạy đi, năm phút sau đã đến bãi đỗ xe, dựa theo chỉ dẫn của Quý Thư Ngôn đi lướt qua từng chiếc xe một, rốt cuộc cũng thấy chiếc xe Mercedes - Benz màu xám bạc mà Quý Thư Ngôn thường lái.
Hắn tiến lên liền thấy Quý Thư Ngôn đang ngồi ở trong xe, cả người dựa vào ghế phụ, bả vai đơn bạc vô lực sụp xuống, sắc mặt ửng hồng khác thường.
Anh ấy hẳn là tự nhốt mình vào trong xe!
Đoàn Chấp suýt chút nữa nổi điên, rõ ràng lúc trước nói chuyện vẫn còn tốt, ngắn ngủn mới qua hai giờ đã xảy ra chuyện gì?
Hắn dùng sức vỗ vỗ cửa xe buột miệng thốt lên: "Quý Thư Ngôn!"
Quý Thư Ngôn yếu ớt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ngón tay giật giật ấn xuống cái nút bên cạnh. Cửa xe mở ra, không khí trong lành lập tức tràn vào bên trong, anh nhịn không được hít sâu vài cái, trên người càng thêm khó chịu, nóng bức đến mức không tìm được lối ra.
Đoàn Chấp cong lưng ôm lấy Quý Thư Ngôn bế ra ngoài.
"Quý Thư Ngôn, chú bây giờ thấy thế nào?" Hắn nâng bả vai Quý Thư Ngôn lên, nhanh chóng sờ soạng ngực anh cảm nhận nhịp tim đập.
Quý Thư Ngôn nhìn Đoàn Chấp không chớp mắt, nhìn một lúc lâu cho đến khi nhận ra người này là ai, mới thấy yên tâm, hai tay hư nhược khoát lên vai Đoàn Chấp. Anh vốn dĩ cảm thấy chuyện của mình không quan trọng lắm, nhưng chỉ vài phút ở trên xe tình huống lại bất ngờ chuyển biến. Gương mặt anh ửng hồng, đôi môi giống như muốn rỉ máu bị anh gắt gao cắn chặt, khoé mắt ươn ướt, miễn cưỡng mới có thể duy trì được tỉnh táo.
Hắn là người thường xuyên la cà quán bar, ngay lập tức nhìn ra được tình huống của Quý Thư Ngôn, cái này căn bản không phải say rượu mà là bị người ta bỏ thuốc.
Cũng may tim Quý Thư Ngôn không đập quá nhanh, chắc là không nghiêm trọng lắm.
Hắn lại hỏi: "Chú có thể nói rõ ràng hơn không, cảm giác thế nào, muốn nôn sao?"
"Nóng" Quý Thư Ngôn đứt quãng trả lời, "Không còn cảm giác khác."
Nói xong, anh ở trên tay Đoàn Chấp khó chịu mà hừ một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt thường ngày của anh giờ phút này trở lên quyến rũ như một con mèo nhỏ, mềm mại như nước, hơi thở nóng bỏng phả lên trên cổ Đoàn Chấp.
"Khó chịu." Quý Thư Ngôn lại nhẹ giọng nói, cũng không biết là đang nói với Đoàn Chấp hay chỉ lầm bầm lầu bầu.
Đoàn Chấp thấp giọng mắng một câu thô tục.
Hắn biết Quý Thư Ngôn rất ít khi uống rượu, cho nên dù chỉ một lượng nhỏ thuốc kích dục cũng sẽ dễ dàng sinh ra phản ứng, thằng cháu trai nào dám bỏ thuốc tốt nhất đừng để hắn bắt được, nếu không nhất định hắn sẽ đánh đến ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra.
Đoàn Chấp nhanh chóng phán đoán nói với Quý Thư Ngôn: "Về nhà quá lâu, cháu đưa chú đi khách sạn nhé."
Quý Thư Ngôn bất lực mà "ừ" một tiếng.
Một tay hắn ôm Quý Thư Ngôn lên, chạy đi. Gần đây nơi nơi đều là khách sạn, hắn tuỳ tiện chọn một nhà, mở một phòng. Trong quá trình đi vào phòng, ngẫu nhiên có một hai người đi ngang qua dùng ánh mắt là lạ nhìn vào bọn họ, ngẫm lại cũng đúng, một người trẻ tuổi cao ráo đẹp trai trong ngực còn ôm một người đàn ông khác, địa điểm lại là khách sạn, thấy thế nào cũng chọc người suy nghĩ bậy bạ.
Nhưng căn bản Đoàn Chấp không có tâm tư để ý tới chuyện khác.
Mở cửa phòng ra, hắn vội vàng đặt Quý Thư Ngôn xuống giường, lại nhanh chóng xoay người đi vào phòng tắm xả nước lạnh. Trong quá trình xả nước lạnh hắn mới hơi bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua chính mình trong gương, ánh mắt âm trầm đến mức làm người ta sợ hãi.
Hắn lau mặt, chờ đến khi xả nước đến không sai biệt lắm mới đi ra ngoài ôm Quý Thư Ngôn vào. Nhưng khi nhìn thấy Quý Thư Ngôn trên giường liền ngây ngẩn cả người.
Cơ thể Quý Thư Ngôn cong lại giống như con tôm, tóc ngắn màu đen bị mồ hôi làm ướt nhẹp cuộn lại dán ở trên mặt, quần dài đen bị chính mình cởi xuống, bởi vì không có sức lực còn treo ở đoạn cong trên chân, lộ ra đôi chân trắng nõn mảnh khảnh cùng đầu gối hồng nhạt. Nhưng anh cũng không nhúc nhích nữa, cứ như vậy nằm ở trong chiếc chăn đơn màu trắng, làn da sáng như ngọc, mặt dán trong chăn mơ mơ hồ hồ cọ cọ.
Làm một người say rượu lại trúng dược mà nói, ngoan đến không thể tưởng tượng.
Đoạn Chấp đứng im vài giây.
Người đàn ông trẻ tuổi với cơ thể cường tráng sung sức, người trong lòng cứ như vậy nằm ở trước mắt, không có phản ứng mới là không bình thường. Nhưng hắn biết rõ, mình cái gì cũng không thể làm. Không chỉ bởi vì Quý Thư Ngôn là người hắn trân trọng mà đạo đức cùng nguyên tắc của hắn không cho phép làm vậy.
Hắn cắn chặt răng, sau vài giây điều chỉnh đè xuống cảm xúc xao động bồn chồn ở trong lòng, tiến lên phía trước nhẹ nhàng bế Quý Thư Ngôn đi vào phòng tắm.
Hắn đặt Quý Thư Ngôn trong bồn tắm, phía dưới là nước ấm, sau đó lại dùng vòi hoa sen xịt nước lạnh lên trên người Quý Thư Ngôn, cố gắng làm giảm nhiệt độ. Lưỡng lự hết lần này đến lần khác, hắn vẫn cởi áo sơmi của anh xuống. Chiếc áo sơmi trắng sau khi dính nước trở lên trong suốt dán sát vào người, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện cùng làn da trắng sứ, áo bị ném xuống đất ướt sũng nhăn nhúm thành một cục, ở trên nền gạch màu xám biến thành một màu tối ảm đạm.
Sau khi Đoàn Chấp cởi áo sơmi của Quý Thư Ngôn cũng không có động tác tiếp theo, ngồi ở thành bồn tắm trông chừng anh. Nhưng Quý Thư Ngôn vẫn không thấy thoải mái, vào trong bồn tắm cũng không thành thật, luôn thấp giọng phát ra tiếng hừ hừ, cũng không biết có phải nhìn Đoàn Chấp thành nữ sinh xinh đẹp hay không, lòng bàn tay dán trên mặt Đoàn Chấp vuốt ve qua lại.
Đầu ngón tay hồng nhạt ướt đẫm nước, từ khoé mắt lướt đến đuôi lông mày, cuối cùng dừng ở đôi môi như có như không dụ hoặc, giống như có ý cũng giống như vô tình. Đôi mắt Quý Thư Ngôn ươn ướt, như biển trong đêm, liếc mắt một cái nhìn không đến điểm cuối, thẳng tắp nhìn Đoàn Chấp.
Đoàn Chấp thật vất vả mới áp chế được lửa nóng, giờ lại bùng lên thậm chí so với lúc trước còn nóng hơn, biến thành ngọn lửa cháy trên thảo nguyên
Hắn cúi đầu nhìn bồn tắm, nước trong suốt có thể nhìn thấy rõ tình huống phía dưới - Quý Thư Ngôn vẫn chưa thể giảm bớt được cơn khô nóng, còn khó chịu nhích tới nhích lui.
Ánh sáng màu trắng của phòng tắm chiếu xuống, chiếu trên người Quý Thư Ngôn, làn da anh rất trắng, gạch hoa trong phòng tắm cũng màu trắng, hết thảy đều là màu trắng, sạch sẽ không dính bụi trần.
Chỉ có môi Quý Thư Ngôn màu đỏ.
Giống như dính máu, khoé miệng bị chính anh cắn rách đáng thương sưng lên, giống như trái cây đã chín lục dụ dỗ người hôn môi.
Đoàn Chấp nhắm mắt lại.
Trong đầu hắn xuất hiện nhà ga vào hai năm trước, cái người Quý Thư Ngôn mặc áo khoác màu nâu nhạt đang đứng ở trước mặt hắn, lạnh lẽo giống như tuyết mùa đông, đôi mắt màu đen không mang theo cảm xúc nhìn hắn. Nhưng rất nhanh Quý Thư Ngôn giống như hơi nước mà tan ra.
Hắn lại mở mắt, vẫn là gian phòng tắm này, Quý Thư Ngôn vẫn giống như yêu tinh câu hồn nằm ở trước mặt hắn, hơn nữa còn có ý đồ từ bồn tắm đứng lên.
Hắn một phen đè Quý Thư Ngôn lại, bốn mắt nhìn nhau, Quý Thư Ngôn trố mắt nhìn hắn, khoé mắt ửng hồng, trông rất uỷ khuất. Đoàn Chấp và anh đối diện nhìn nhau thật lâu nhưng rốt cuộc cũng bại trận. Hắn vói tay vào trong nước, sờ soạng, hắn nhìn khuôn mặt của Quý Thư Ngôn không dám nghĩ tới chuyện ngày mai sau khi tỉnh lại, Quý Thư Ngôn sẽ bùng nổ thành cái dạng gì.
Một bàn tay hắn nhẹ nhàng nâng mặt Quý Thư Ngôn lên, từ trên cao nhìn xuống.
"Quý Thư Ngôn, chú muốn cháu giúp chú sao?" Hắn nhẹ giọng nói. "Muốn thì gật đầu."
Tuy rằng lời nói giờ phút này đều không được tính, nhưng hắn lại tham lam, ích kỉ, muốn Quý Thư Ngôn đáp lại.
Hắn muốn nghe Quý Thư Ngôn nói 'Muốn'
Mà Quý Thư Ngôn đã không còn tỉnh táo, anh ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp mơ hồ cảm thấy người này rất quen thuộc, trên người có loại cảm giác khiến anh an tâm. Anh không thường xuyên uống rượu, càng không uống say, trừ bỏ không thích cồn còn bởi vì tửu lượng của anh không được tốt, khi uống say đặc biệt ngu ngốc.
Cho nên mặc kệ Đoàn Chấp hỏi cái gì anh đều ngoan ngoãn gật đầu.
"Muốn." Đến nỗi muốn cái gì kỳ thật anh cũng không rõ lắm.
Ánh mắt Đoàn Chấp tối sầm lại.
Trên mặt nước trong bồn tắm từng lớp từng lớp gợn sóng, giống như mặt hồ phẳng lặng bị ném vào một hòn đá lan tràn từng đợt sóng. Quý Thư Ngôn duỗi thẳng mũi chân, cổ giống như con thiên nga sắp chết ngả người ra sau, tay bám níu lấy người Đoàn Chấp, cảm thấy bản thân giống như bèo không rễ trôi theo dòng nước không rõ phương hướng.
Trong cơn choáng váng anh xoay mặt qua, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào Đoàn Chấp. Anh vẫn không nhớ nổi người trước mặt này là ai, rồi lại mơ hồ cảm thấy người này rất đẹp, thật dịu dàng, cho nên anh theo bản năng ngẩng đầu lên.
Đoàn Chấp cau mày nỗ lực không nhìn Quý Thư Ngôn, trên đôi môi không kịp phòng bị chợt lạnh. Hắn cúi đầu bắt gặp ánh mắt của Quý Thư Ngôn, đôi mắt lạnh nhạt cao quý giống như con mèo Ba Tư, giờ phút này đang phản chiếu hình bóng của hắn.
Quý Thư Ngôn hôn hắn!
Giống như cánh bướm hôn hoa, gió xuân thổi qua cành liễu, mềm mại đến không thể tưởng tượng. Nước lạnh từ trong bồn tắm tràn ra làm ướt quần áo của Đoàn Chấp, hắn lại không hề có cảm giác, người cứng đờ ngồi ở chỗ kia.
Cảm giác như điện giật tê dại xuyên suốt từ xương cụt thẳng đến trái tim. Vòi hoa sen trong tay hắn rơi xuống đất phát ra một tiếng vang thanh thuý, bọt nước văng khắp nơi đọng lại trên tường gạch trắng sứ, cũng đọng lại trên lông mày cùng lông mi của Đoàn Chấp.
Đoàn Chấp sững sờ một lúc lâu mới dùng mu bàn tay lau sạch nước bắn trên mặt.
Nước lạnh.
Nụ hôn này cũng lạnh, một chạm liền rời đi.
Nhưng đây là nụ hôn đầu tiên của hắn.
Được hắn tặng cho người trong lòng, trong căn phòng tắm màu trắng rẻ tiền này.