Qua một phân đoạn điện ảnh này Quý Thư Ngôn cũng không còn tâm tư đâu mà xem tiếp. Lúc sau Đoàn Chấp cũng không làm bất kỳ động tác quá đà nào nữa, yên phận ngồi cách anh không đến nửa mét, nhưng Quý Thư Ngôn vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên.
Đầu ngón tay vừa rồi bị Đoàn Chấp liếm qua nóng giống như bị phỏng. Chuyện này đã đi quá xa, anh nghĩ, anh cố gắng kiềm chế không nhìn Đoàn Chấp, rõ ràng nhìn chằm chằm màn hình nhưng cái gì cũng xem không vào. Anh dung túng Đoàn Chấp bước vào nhà mình, cũng đồng ý cùng cậu ta ở chung giống như ngày trước.
Nhưng anh không có cho phép Đoàn Chấp...... Không có cho phép Đoàn Chấp trêu đùa anh như vậy. Cái sự mập mờ này đã vượt qua giới hạn mà trưởng bối và hậu bối nên có.
Với lại vừa rồi Quý Viên còn ngồi ở phía trước.
Quý Thư Ngôn nhìn Quý Viên ngồi trên thảm, suy nghĩ trong lòng ngổn ngang hết cả lên.
Quý Viên vẫn còn đang theo dõi cốt truyện mà thở ngắn than dài, hoàn toàn không biết vừa rồi ở sau lưng cậu, cậu mình và bạn mình nắm tay nhau giống như đang yêu đương vụng trộm. Cũng may hai mươi phút sau bộ phim cũng kết thúc. Thù lớn đã báo xong, tâm nguyện của nam chủ đã thành, khi mặt trời xuất hiện thì biến mất, mà nữ chủ quỳ gối tại chỗ kêu khóc thảm thiết.
Quý Viên xem đến tan nát cõi lòng mà kêu to, "Vì sao bọn họ không luân hồi chuyển thế chứ, con không muốn xem Bad Ending, con muốn xem Happy Ending!"
Quý Viên la lối khóc lóc lăn lộn một lúc, chỉ hận không thể tìm đạo diễn diễu hành kháng nghị thay đổi kết cục bộ phim. Nhưng hiện tại trong phòng này chỉ có mình cậu thật sự quan tâm đến phần kết. Quý Thư Ngôn đứng lên bật đèn, trong phòng sáng sủa trở lại, không khí ám muội vừa nãy vẫn luôn bao trùm quanh người anh dường như cũng tản bớt đi đôi chút.
Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại đối diện tầm mắt của Đoàn Chấp. Đoàn Chấp vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, yên tĩnh ngồi ở chỗ kia thế nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo từng động tác của anh, không hề né tránh tràn đầy sự chiếm hữu.
Quý Thư Ngôn cụp mắt xuống, anh cố làm bộ như quên mất chuyện vừa rồi, đi thu dọn bánh kem còn sót lại cất vào trong phòng bếp. Trong lúc dọn dẹp mu bàn tay anh bị dính một chút kem, anh vặn vòi nước rửa sạch. Nước lạnh tạt vào mu bàn tay mới khiến anh tỉnh táo lại. Trong lúc nhất thời anh không nghĩ sẽ đi ra ngoài, cứ dứt khoát trốn tránh như vậy, cũng không cần đi ra ngoài nhìn mặt Đoàn Chấp.
Nhưng điều này hiển nhiên không thực tế. Huống hồ việc này thật sự không cần thiết, anh không cũng làm gì sai, tại sao anh lại phải trốn tránh.
Quý Thư Ngôn rút một mảnh giấy lau tay rồi đi ra.
Trong phòng khách, Quý Viên đã tắt TV đi, duỗi người, vừa cúi đầu đã thấy 12 giờ đêm.
"Chớp mắt đã trễ thế này rồi, đi ngủ thôi." Cậu hỏi Đoàn Chấp bên cạnh, "Hay hôm nay cậu ở lại đây chứ?"
Đoàn Chấp không nói lời nào ngẩng đầu nhìn Quý Thư Ngôn.
Quý Thư Ngôn biết cậu ta đang đợi anh tỏ thái độ. Việc vừa rồi Đoàn Chấp làm với anh, Quý Thư Ngôn nghĩ, anh có đuổi Đoàn Chấp ra ngoài đường cũng không tính là quá đáng. Nhưng bây giờ đã mười hai giờ, anh cùng Đoàn Chấp so đo việc này cũng có ý nghĩa gì, anh thật sự sẽ bắt Đoàn Chấp ở khách sạn sao?
Anh né tránh ánh mắt của Đoàn Chấp, thấp giọng nói, "Muốn thì cứ ở lại đi, đúng lúc tôi đã nhờ dì giúp việc dọn dẹp phòng ngủ cho khách rồi."
Từ lần trước anh cho phép Đoàn Chấp ngủ lại trong phòng mình, anh đã nhờ dì giúp việc chuyển hết đồ đạc ở phòng cho khách xuống dưới lầu, cho nên hiện tại nhà anh có một phòng còn trống cho khách. Quý Viên chưa biết việc này, nghe xong liền sửng sốt.
Ngay sau đó cậu cười với Đoàn Chấp, "Cậu xem, tớ đã nói cậu tớ thật ra rất thích cậu ngủ lại mà, còn đặc biệt chuẩn bị phòng cho cậu nữa kìa."
Đoàn Chấp nghe được khóe miệng khẽ cong, ngẩng đầu nhìn Quý Thư Ngôn, "Đúng vậy sao, chú Quý."
Quý Thư Ngôn nhìn Quý Viên, nghĩ thầm, thật ra ném Quý Viên và Đoàn Chấp cút ra ngoài đường ngủ cũng không phải không được.
Nhưng anh lại lười nói chuyện với hai người kia, đặc biệt là Đoàn Chấp. Bản thân anh cũng rất mệt, xem phim một lúc, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, thế nên anh vẫy tay với Quý Viên, nói, "Hai đứa cứ tự nhiên, cậu về phòng trước."
Nói xong anh cũng không thèm để ý nữa, một mình đi lên lầu.
Đoàn Chấp nhìn theo bóng dáng của Quý Thư Ngôn, ánh mắt hơi tối lại, không biết đang suy nghĩ cái gì. Thẳng đến khi Quý Viên bên cạnh gọi hắn, Đoàn Chấp mới phản ứng lại.
"Cậu bảo gì?" Hắn hỏi.
"Tớ nói quần áo của cậu giờ làm sao đây, đồ ngủ thì cậu có thể mặc của tớ." Quý Viên nói, "Nhưng đồ lót thì sao, hay cậu ở trần nhé?"
Đoàn Chấp trừng cậu một cái, mở ứng dụng giao hàng trên điện thoại, "Bỏ đi, để tớ mua đồ trong cửa hàng tiện lợi." Hắn nghĩ một lát, lại nói thêm, "Áo ngủ tớ cũng không mượn của cậu, quá ngắn, lại còn trẻ con hết chỗ nói."
Quý Viên lập tức nổi giận, đang chọc quê ai vậy hả. Cậu mặc kệ Đoàn Chấp, hừ một tiếng "Vậy cậu ở trần luôn đi!"
Cậu nói xong liền hậm hực chạy đi.
Quý Thư Ngôn về phòng tắm rửa, thay đồ ngủ xong lại nằm ở trên giường, thân thể anh rất mỏi mệt nhưng mãi vẫn không ngủ được. Về phần nguyên nhân, trong lòng anh biết rõ, đó là bởi vì cái người đang nằm trong phòng khách dưới lầu kia.
Rõ ràng đã rửa qua khi tắm, toàn thân trên dưới chỗ nào anh cũng không bỏ qua nhưng đầu ngón tay bị Đoàn Chấp hôn vẫn cảm thấy rất nóng. Quý Thư Ngôn nhắm mắt lại, trước mắt chính là bộ dạng Đoàn Chấp ngồi trên sô pha, khuôn mặt góc cạnh như được điêu khắc ra, lông mi dày và dài, cong như cánh màn rủ khiến cho đôi mắt hổ phách kia đặc biệt động lòng người, chuyên chú lại thâm tình.
Anh lại một lần nữa đầu hàng trước đôi mắt này.
Vào kỳ nghỉ ấy, anh nghe được Đoàn Chấp tỏ tình nhưng anh không đẩy cậu ta ra, ngược lại cảm thấy chuyện này không ảnh hưởng đến toàn cục, qua một thời gian cậu ta tự khắc sẽ nghĩ khác đi.
Nhưng sự thật còn xa hơn thế.
Anh không chỉ không xử lý tốt chuyện này, Đoàn Chấp căn bản không để lời khuyên của anh ở trong lòng, ngược lại từng bước ép anh. Hôm nay là ở nhà anh, cậu ta lại làm trò như vậy sau lưng Quý Viên, về sau không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.
Quý Thư Ngôn không khỏi cảm thấy có chút hối hận, có lẽ lúc ấy anh nên thuận theo ý Đoàn Chấp, hai người nên dứt khoát giữ khoảng cách, không bao giờ gặp lại nữa. Anh cũng không cần ở chỗ này trằn trọc, nhưng sự tình đã đến mức này, anh lại không biết nên làm gì bây giờ. Ngay cả đêm nay anh cũng không thể hạ quyết tâm đuổi Đoàn Chấp ra khỏi nhà, sau này anh còn có thể làm được sao?
Quý Thư Ngôn cười khổ một tiếng, nghĩ thầm từ khi nào anh lại trở nên do dự, thiếu quyết đoán như thế.
Như này thật không giống anh chút nào.
Mà ở trong phòng cho khách ở lầu một, Đoàn Chấp đã tắm rửa xong. Hắn lấy khăn lông xoa xoa đầu tóc đang ướt, nhìn chằm chằm khung thoại nhắn tin cùng Quý Thư Ngôn trên di động, trầm mặc hồi lâu, cũng không ấn gửi tin nhắn đi.
Ánh trăng vừa lúc bên ngoài cửa sổ, chiếu từ sau tấm rèm chưa được kéo hết, tấm rèm trắng lộ ra một góc nhỏ, cực kỳ giống cảnh trong phim vừa rồi.
Một giọt nước từ trên tóc Đoàn Chấp rơi xuống cổ tay, nước tuy lạnh lẽo nhưng không thể hạ nhiệt độ trên người hắn xuống. Hắn không nghĩ rằng hôm nay Quý Thư Ngôn sẽ cho phép hắn ở lại. Phàm là người ai cũng sẽ dè chừng, không đồng ý cho một người lòng mang ý xấu ở lại trong nhà mình.
Hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần bị Quý Thư Ngôn tìm lí do đuổi đi, nhưng Quý Thư Ngôn lại không làm gì cả.
Điều này càng khiến cho lồng ngực hắn nóng lên, trái tim bất an mà đập loạn.
Vừa rồi khi trở về phòng, hắn bụng dạ khó lường đi theo Quý Viên nói chuyện phiếm. Hỏi Quý Viên, cậu của nhóc trước kia có những loại người nào theo đuổi, với tính cách giống như Quý Thư Ngôn có phải sẽ không từ chối người khác đúng không.
Quý Viên nghe xong thiếu chút nữa phun nước trong miệng ra: "Cậu của tớ sẽ không từ chối người khác? Cậu đang hiểu lầm đúng không. Người theo đuổi cậu tớ bị từ chối đến mức đau lòng, khóc lóc đầy nhan nhản ra kìa, cậu tớ ghét nhất là bị người khác dây dưa đó."
Cậu còn bắt chước biểu cảm của Quý Thư Ngôn, nghiêm mặt, ánh mắt lạnh băng, không chút kiên nhẫn, "Cô thích tôi phải không? Cảm ơn cô nhưng tôi không muốn. Hy vọng về sau cô sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Đoàn Chấp cười cười, không nói gì, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm hơn không ít.
Bây giờ hắn đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm khung thoại giữa hắn cùng Quý Thư Ngôn, nhớ tới lời Quý Viên nói, cuối cùng hắn ấn gửi tin nhắn.
Hắn biết hắn khác với Quý Thư Ngôn.
Cho dù là ngày hôm đó tỏ tình, cùng nhau xem lễ hội pháo hoa hay bộ phim ngày hôm nay xem, hắn đều đã xác thực chuyện này hết lần này đến lần khác.
Nhưng thế này vẫn chưa đủ.
Không bao giờ đủ.
Hiện tại, hắn muốn biết, trong lòng Quý Thư Ngôn hắn rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng?
Điện thoại Quý Thư Ngôn đặt ở bên gối vang lên, anh nhíu mày, nghĩ thầm đã trễ thế này không phải có việc gì ở bệnh viện chứ? Anh cầm điện thoại lên xem phát hiện người gửi là Đoàn Chấp.
Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là nói có một số việc muốn cùng anh nói chuyện, có thể lên gặp anh một chút được không? Quý Thư Ngôn cau mày nhìn chằm chằm màn hình di động.
Đoàn Chấp cùng với anh có chuyện gì để nói chứ?
Ngoại trừ nói chuyện tình cảm còn có thể là cái gì, chắc chắn không thể là tìm anh để bàn luận về bệnh động mạch vành rồi. Quý Thư Ngôn rất muốn nói "Không", nhưng anh nhìn vào ảnh đại diện của Đoàn Chấp một lúc lâu, cảm thấy so với trốn tránh không bằng nói rõ ràng với Đoàn Chấp.
Anh do dự nhắn, gõ hai chữ, "Có thể."
Vài phút sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Quý Thư Ngôn bước đến mở cửa, anh cẩn thận chỉ mở một nửa, nhưng khi thấy Đoàn Chấp ngoài cửa anh vẫn ngây ngẩn cả người.
Có lẽ Đoàn Chấp vừa mới tắm xong, bên ngoài chỉ mặc quần ngủ với khoác áo ngủ màu đen, nửa người trên đều trần trụi trên da còn dính bọt nước, vòng eo mềm dẻo căng chắc, cơ bụng rõ ràng, trắng nõn nhưng không có vẻ ốm yếu, ngược lại tràn ngập cảm giác đẹp đẽ như một bức tượng Hy Lạp được điêu khắc tỉ mỉ.
Tầm mắt Quý Thư Ngôn dừng ở trên áo ngủ màu đen, đây là áo ngủ của anh, được anh để trong tủ quần áo ở phòng cho khách.
Anh hỏi Đoàn Chấp, "Cậu có chuyện gì?"
Đoàn Chấp lại hỏi, "Chú có thể cho cháu vào trong không?"
Quý Thư Ngôn thực sự không muốn cho cậu ta vào nhưng khi nhìn thoáng qua hành lang, phòng anh rất gần với phòng Quý Viên, không chừng Quý Viên có thể nghe được gì đó.
Anh suy nghĩ, chỉ hé cửa mở thêm một chút "Vậy cậu nói xong thì đi đi."
Đoàn Chấp bước vào, cũng không có ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, cứ như vậy dựa vào cửa nhìn Quý Thư Ngôn không chớp mắt. Dường như Quý Thư Ngôn mới từ trên giường đứng dậy, mái tóc hơi rối, trên người anh mặc bộ đồ ngủ màu xanh nước biển đơn giản, cổ áo hơi rộng lộ ra cần cổ trắng nõn, mỏng manh xinh đẹp tựa như thiên nga trắng đầy cao ngạo.
Quý Thư Ngôn bị hắn nhìn đến không tự nhiên, hỏi, "Cậu rốt cuộc muốn nói gì?" Anh nhíu mày, lại nói, "Nếu cậu không có gì để nói, tôi cũng có chuyện muốn nói cùng cậu."
Anh trái lo phải nghĩ, cảm thấy mình không thể dung túng Đoàn Chấp như vậy nữa. Đoàn Chấp còn trẻ nên bốc đồng, nhưng anh thì không. Anh là người lớn tuổi hơn, anh phải có trách nhiệm với bản thân và Đoàn Chấp.
Đoàn Chấp cũng đoán được Quý Thư Ngôn định nói gì, hắn bình tĩnh nhìn Quý Thư Ngôn, "Chú nói đi."
Quý Thư Ngôn trầm mặc vài giây, mới bình tĩnh nói, "Tôi hy vọng sự việc ngày hôm nay sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa."
Anh kiềm chế cảm xúc dao động, nhìn thẳng vào mắt Đoàn Chấp, "Cậu hẳn là phải hiểu rõ tôi đang nói gì, tôi biết cậu còn trẻ dễ xúc động động, không thể khống chế cảm xúc nhưng cậu cũng không nên làm càn như vậy, cậu đã bao giờ nghĩ nếu để Quý Viên nhìn thấy sẽ như thế nào chưa?"
Đây là điều anh sợ nhất khi nghĩ tới.
Anh là cậu của Quý Viên, Đoàn Chấp là bạn cùng phòng của Quý Viên, quan hệ mập mờ như vậy, nói ra ai cũng đều cảm thấy rất vô lý. Nếu Quý Viên phát hiện, sẽ dùng ánh mắt gì nhìn bọn họ chứ.
"Cậu không thể làm vậy." Quý Thư Ngôn thấp giọng nói lần nữa "Tôi mong cậu có thể khống chế được bản thân mình."
Đoàn Chấp nghe thấy Quý Thư Ngôn nhắc đến Quý Viên, Quý Thư Ngôn đối với người cháu trai này quả thật là đặt ở đầu quả tim mà yêu thương. Bất luận thứ gì có khả năng ảnh hưởng không tốt tới Quý Viên, dù chỉ một chút, khiến cho Quý Viên không thể chấp nhận được, Quý Thư Ngôn sẽ như chim sợ cành cong.
Anh là phụ huynh của Quý Viên, thậm chí gần giống như "cha" của cậu ấy. Thế nên anh muốn vĩnh viễn duy trì hình tượng ôn hoà, chính trực của mình trong lòng Quý Viên, không chấp nhận được nửa điểm sai lầm.
Trong lòng Đoàn Chấp đã sớm biết Quý Thư Ngôn muốn nói gì, nhưng thời điểm thật sự nghe được anh nói, hắn vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng.
Hắn nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn, cười một tiếng, "Vậy vì sao chú còn giữ cháu lại? Quý Thư Ngôn, nếu chú ghét những việc cháu làm với chú đến như vậy thì vì sao chú không đuổi cháu đi, vì sao lúc ấy không cho cháu một cái tát, bảo cháu cút đi, đừng bao giờ tới nhà chú nữa?"
Hắn một bên nói một bên đi về phía Quý Thư Ngôn, anh từng bước lùi về phía sau, hắn lại từng bước ép sát. Mãi cho đến khi ép Quý Thư Ngôn đến bên mép giường, anh không thể không ngã xuống giường. Đoàn Chấp cúi xuống, hai tay chống lên thành giường ôm chặt Quý Thư Ngôn vào trong lòng.
Quý Thư Ngôn hoảng đến sợ không nói lên lời, không biết Đoàn Chấp muốn làm gì.
Anh vô tình ngửi được mùi hương trên người Đoàn Chấp, cậu ta vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn mùi hương sữa tắm rất tươi mát, là hương hoa sơn chi, mùi hương ngọt ngào này khiến anh có chút choáng váng. Sữa tắm này là do dì giúp việc mua, tuy rằng hương thơm rất ngọt nhưng anh lại lười đổi.
Hiện giờ hương thơm ngọt ngào xông thẳng bao trùm lên anh, hun đến cả người anh đều mơ mơ màng màng. Còn có gương mặt khiến lòng người rối loạn kia, không chớp mắt nhìn anh giống như yêu tinh bám lên thân anh.
"Ai chú cũng đều như này à?" Đoàn Chấp tới gần anh, cố ý hạ thấp tầm mắt, nhìn thẳng đối diện với Quý Thư Ngôn, "Nói cho cháu biết, chú đối với ai cũng mềm lòng như vậy có phải không? Đều sẽ cho phép người đó hôn chú, tỏ tình với chú, không né tránh người đó ngay cả khi mới vừa nãy hắn còn quấy rối chú, còn cho phép người kia ở lại nhà mình, vào phòng mình, áp sát gần như thế này?"
Quý Thư Ngôn bị hỏi đến bối rối, anh không dám ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp, bởi vì anh biết mấy vấn đề Đoàn Chấp hỏi thật sự trí mạng.
Anh đối với ai cũng đều như vậy ư?
Anh có mềm lòng, yếu đuối đến thế sao, rõ ràng bị trêu chọc lại còn cho phép người đó một lần tiến vào không gian riêng tư? Không, từ trước đến nay anh luôn đối xử lạnh nhạt với những người theo đuổi mình, nếu có người đụng chạm đến anh càng lạnh lùng hơn, sẽ trực tiếp đưa họ tới Cục Cảnh Sát.
Nhưng đối với Đoàn Chấp sự quả quyết của anh liền mất đi hiệu lực.
Sự bình tĩnh và tự chủ của anh đều trở nên nực cười, giống như một chiếc đèn lồng giấy lơ lửng trên mặt nước, khung lồng đều bị ăn mòn thành bột mịn, chỉ còn lại có một bộ giàn hoa bên ngoài, đúng thật là hư trương thanh thế.
(*) hư trương thanh thế (虚张声势): phô trương để làm ra vẻ như có lực lượng hùng hậu, trong khi thật ra không phải như vậy, để đánh lừa đối phương.
Quý Thư Ngôn lùi về sau một bước, cố gắng giữ cho giọng nói của mình lạnh lùng, "Có gì lạ sao, tôi cũng sẽ làm vậy với người khác, với người khác tôi cũng sẽ......"
Lời chưa kịp dứt, bờ vai anh đột nhiên trùng xuống, anh bị đè xuống giường.
Đoàn Chấp từ trên cao nhìn anh.
"Thật không?" Đoàn Chấp nói, "Nếu giờ cháu hôn chú, có phải chú cũng sẽ tha thứ cho cháu?"
Sắc mặt Quý Thư Ngôn trầm xuống, "Cậu dám."
Nhưng anh vừa dứt câu, Đoàn Chấp đã cúi đầu.
Trong lòng Quý Thư Ngôn căng thẳng, theo bản năng nhắm mắt lại.
Thằng nhóc xấu xa này, anh mắng thầm trong lòng, hôn thì cứ hôn đi, anh cũng không phải là nữ sinh chưa trải sự đời, bị hôn một cái liền cảm thấy như bị ức hiếp. Nhưng sau khi anh nhắm mắt, nụ hôn anh đoán lại chậm chạp không rơi xuống, anh nghe thấy được tiếng Đoàn Chấp thở dốc, trên môi lại không có cảm giác gì cả.
Quý Thư Ngôn ngập ngừng mở mắt.
Đoàn Chấp chỉ cách chóp mũi anh vài centimet, vừa mở mắt ra bốn mắt liền chạm nhau, chóp mũi hai người gần như áp vào hơi thở hòa quyện thân mật khăng khít.
"Cháu đã nói sẽ không ép buộc chú nữa. Xảy ra chuyện lần này, cháu thật xin lỗi chú," Đoàn Chấp nhìn anh, "Nhưng Quý Thư Ngôn, chú có thể trốn, có thể đẩy cháu ra, có thể chống cự hay mắng cháu mà."
Từng lời thốt ra, trái tim anh lại trùng xuống một phần.
"Thế nhưng tại sao chú không làm gì." Đoàn Chấp cười một tiếng, "Tại sao lại chờ cháu hôn chú?"
Mấy chữ này ầm ầm rơi xuống đất, mỗi một từ đều nặng tựa ngàn cân giống như vụn băng đập xuống mặt hồ xuân, dần dần đập nát sự bình tĩnh của Quý Thư Ngôn.
Anh lại nghe thấy Đoàn Chấp hỏi anh, "Chú từ chối cháu là do bản thân cháu, hay do cháu mới hai mươi tuổi lại còn là bạn của cháu trai chú, là hậu bối của chú, người mà chú cảm thấy không nên dây dưa vào."
Đoàn Chấp không tin Quý Thư Ngôn một chút cũng không có cảm giác.
Nửa năm ở chung, đêm thu ấy Quý Thư Ngôn nắm lấy tay hắn, nhận lấy món đồ gỗ trang trí hắn khắc, lại ngồi trên xe hắn trở về nhà, ở dưới ánh trăng nhìn hắn như muốn nói lại thôi. Hắn không tin Quý Thư Ngôn thật sự không thích hắn tẹo nào.
Môi Quý Thư Ngôn mấp máy, nhưng anh không thể nói nửa lời để phản bác.
Bởi vì Đoàn Chấp nói đúng.
Anh ngoài miệng nói sẽ coi Đoàn Chấp như một người đàn ông trưởng thành, trong lòng lại thêm vào bên cạnh tên của cậu ta mấy chữ — bạn của Quý Viên.
Không thể chạm vào, cũng không muốn động tới.
Đoàn Chấp buông lỏng tay Quý Thư Ngôn ra, đứng dậy, hắn chỉnh lại chiếc áo ngủ đã nhăn đến khó nhìn ra hình dạng, đeo lại thắt lưng, miễn cưỡng coi như ăn mặc chỉnh tề.
Quý Thư Ngôn ngã xuống trên giường, rõ ràng tay đã được thả ra nhưng anh vẫn ngơ ngẩn nằm trong chốc lát mới chậm rãi ngồi dậy.
Trong phòng thực yên tĩnh.
Đoàn Chấp im lặng nhìn anh một lúc, Quý Thư Ngôn ngồi ở mép giường, cả người đều lộ ra vẻ thất thần, như con mèo nhỏ bị vạch trần lời nói dối, lộ ra cái bụng mềm mại yếu ớt. Hắn chưa từng thấy qua dáng vẻ an tĩnh của Quý Thư Ngôn như vậy, trong lòng thậm chí có chút không đành lòng. Nhưng từ trước đến nay, đây là lần mà hắn tuyệt tình nhất, hắn chính là muốn bức Quý Thư Ngôn nói ra sự thật.
Hắn bước tới, quỳ một chân trên mặt đất, một tay nắm lấy tay Quý Thư Ngôn. Tư thế này có vẻ giống như đang cầu hôn, nhưng một lời hắn cũng không nói.
Quý Thư Ngôn liếc hắn một cái, không nói gì.
Hắn nâng tay Quý Thư Ngôn đặt lên mặt mình, kìm nén cảm giác hung hăng đầy dã tính ban nãy, quay trở về dáng vẻ dịu dàng ân cần.
"Chú Quý, chú ngẫm lại lời cháu nói đi," Hắn nói với Quý Thư Ngôn, "Chú đối với ai cũng như vậy, hay chỉ với mình cháu?"
Quý Thư Ngôn không trả lời chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Đoàn Chấp bị nhìn đến trong lòng quặn lại nhưng cũng không để ý.
Hắn đưa tay vén một lọn tóc đang chắn ngang mắt anh, nhẹ giọng nói, "Chú Quý ngủ ngon nhé, mơ giấc mộng đẹp."
Nói xong hắn đứng lên rời khỏi phòng của Quý Thư Ngôn.