"A a a a a."
Một tiếng hét thất thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, khiến cảm xúc vừa trỗi dậy của cậu hoàn toàn bình lặng trở lại.
Phía sau bọn họ Ẩn Kỳ vừa chạy vừa tránh cái đầu chó đang táp đến, cậu ta vừa hét vừa gào lên đầy bất mãn "Các người là đồ không có lương tâm a a a a."
Nghe tiếng hét tê tâm liệt phế của cậu ta khiến cậu tò mò mà xoay dầu nhìn xuống, dù sao bên cạnh cậu cũng có Tử Lâm chú ý đường đi cậu không cần phải lo lắng mình sẽ va hoặc vấp vào nơi nào đó.
Vừa nhìn xuống cậu liền kinh hãi mà mở to mắt, thì ra thứ quái dị kia đã đuổi kịp bọn họ, lúc này nó đang vừa chạy phía sau Ẩn Kỳ vừa há to miệng đầy máu của mình vừa vươn cổ cắn về phía mông của cậu ta.
Không những thế cái đầu người cuộn tròn còn phát ra tiếng cười cực kỳ sung sướng, giống như đang cổ vũ cho người bạn chó của mình phải càng thêm ra sức cắn người.
"Nó chạy nhanh quá." Cậu lo lắng nhìn Tử Lâm nói.
"Không sao, chúng ta sắp đến rồi." Tử Lâm nhỏ giọng an ủi rồi chỉ về phía trước.
Thì ra không biết từ khi nào mà cổng ký túc xá đã ở trước mắt bọn họ, cánh cổng mở ra một bên, mà Trương Trí cùng Ẩn Cao đang ở bên trong không ngừng vẫy tay về phía bọn họ.
Hai người này sau khi thấy xự kỳ lạ của con quái vật hai đầu này liền không chút ngừng ngại mà dùng tốc độ trước nay chưa từng có vọt thẳng về phía trước, biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Ông bà nói chưa bao giờ sai, tiềm lực của con người là vô hạn chỉ đến khi cơ thể đến cực hạn hoặc đứng giữa ganh giới sự sống cùng cái chết thì nó mới có thể phát huy.
Tử Lâm nhìn cánh cổng phía trước cuối cùng cũng kéo cậu tăng nhanh tốc độ mà chạy vọt vào, sau khi an toàn chạy vào cổng cậu liền thở dốc một cách mệt mỏi, có lẽ cả đời này cậu chưa từng chạy nhanh đến vậy, cho dù là lần trước khi huyệt động bị sụp đỗ thì bọn họ cũng chỉ bình tĩnh mà chạy ra ngoài.
"Ẩn Kỳ, nhanh lên." Ẩn Cao hét lớn, nhìn thấy con quái vật mỗi lần thò đầu đến cắn thì gần như sắp chạm vào người cậu ta.
Ẩn Sơn cũng nhanh chóng chạy vào trong cổng chỉ còn Ẩn Kỳ vẫn còn ở phía xa đang không ngừng vừa chạy vừa hét lớn, con quái vật phía sau cũng không hề buông tha cho cậu ta mà không ngừng nhắm vào mông của cậu ta mà táp.
Cậu nhìn hình ảnh này tuy rất lo lắng cho Ẩn Kỳ nhưng cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, dường như con chó này rất ám ảnh với cái mông đang lắc lư của cậu ta.
Trương Trí nhịn không được mà bật cười ha hả.
"Trương Trí..."Ẩn Kỳ tức giận rít lên sau đó lách người khỏi răng của đầu chó.
"Ha ha ha... Xin lỗi... Tôi... Tôi không cố ý cười." Trương Trí nghe vậy liền vừa cười vừa ngắt quãng nói.
Những người khác tuy cũng rất muốn cười nhưng vì giữ mặt mũi cho Ẩn Kỳ mà nhịn xuống chỉ có thể cổ vũ cậu ta chạy nhanh hơn.
Tử Lâm một tay ôm lấy cậu bình thản nhìn hành động của tất cả mọi người mà cảm thấy ấm áp, đây có lẽ là tổ hợp tạm thời tốt nhất mà cậu ta từng gia nhập.
Hoặc bởi vì bên cạnh cậu ta có cậu, nên cảm giác mỗi khi tham gia huyệt động đã trở nên khác biệt.
Trong lúc Ẩn Kỳ sắp chạy đến cổng thì nhìn thấy một người đứng phía sau bọn cậu không xa đang nguy hiểm nheo lại hai mắt rồi cằm lên một lá bùa vàng sau đó niệm một câu thần chú rồi quăng đến.
"Cẩn thận phía sau." Ẩn Kỳ hét lớn sau đó nhào vào cổng xô ngã Ẩn Sơn đang đứng gần cổng nhất vào trong.
Tử Lâm cũng cảm nhận được phái sau bất thường liền ôm lấy cậu rồi lách người né tấm bùa đang bay đến, Trương Trí cùng Ẩn Cao cũng không phải kẻ yếu, đối với lá bùa cấp thấp này liền không thèm quan tâm mà đánh bật trở về.
Tấm bùa đang bay đến bỗng nhiên quay đầu rồi nhanh chóng bay thẳng vào người ném bùa.
Đùng, một tiếng vang nhỏ vang lên, người ném bùa bị lá bùa phản phệ trúng vào người khiến cả cơ thể nhanh chóng văng ra sau, trúng mạnh vào cửa ký túc xá rồi ngã úp xuống đất.
"Hự." Người đó rên khẽ một tiếng rồi lòm còm bò dậy, ánh mắt đầy câm hận nhìn bọn họ rồi xoay người nhanh chóng lẻn vào cửa.
"Không biết tự lượng sức." Ẩn Cao hừ lạnh một tiếng, đối với loại người hãm hại người khác như thế này thì không cần thiết phải nương tay.
"Hắn ta là ai vậy." Trương Trí khó hiểu nói.
Ánh mắt của hắn nhìn bọn họ rất không đúng, giống như bọn họ đã làm gì đắc tội với hắn khiến hắn cực kỳ hận bọn họ vậy.
"Tôi biết hắn." Tử Lâm bình tĩnh nói "Trước đây chúng tôi từng vào cùng một huyệt."
Cậu kinh ngạc nhìn cậu ta.
Nếu như vậy thì kẻ đó đến đây là vì Tử Lâm, vậy hắn muốn hại.cũng chỉ có thể là Tử Lâm, bọn họ chỉ là râu ria không đê trong mắt hắn ta.
"Tại sao hắn lại muốn làm vậy." Ẩn Cao khó hiểu hỏi, dù anh ta không thân với Tử Lâm nhưng cach làm người của cậu ta khiến rất nhiều môn phái phải tấm tắc khen ngợi, còn những môn phái tà ác phải rụt rè né tránh, vậy cuối cùng tại sao lại có người hận cậu ta như vậy được.
Tử Lâm nhìn bọn họ rồi thở dài lắc đầu nói "Tôi đã không cứu bạn cậu ta."
Những người khác nghe vậy liền kinh ngạc, trố mắt nhìn cậu ta vẻ mặt không thể tin được.
"Cậu không cứu hay không thể cứu." Cậu không hề bị sự vòng vo của Tử Lâm ảnh hưởng, đây là một sự dò hỏi của cậu ta.
Đối với tính cách của Tử Lâm cậu chẳng còn xa lạ gì nữa.
Tử Lâm nghe cậu hỏi liền nhoẻn miệng cười, sau đó xoay người cậu lại rồi vòng tay ôm cậu vào lòng.
Hành động này của cậu ta khiến cậu kinh ngạc nhưng không giãy dụa, cậu để mặc cho cậu ta ôm mình tiếp tục hỏi.
"Cậu không cứu hay không thể cứu."
"Đúng là không thể qua mặt được cậu.". Tử Lâm gác cằm lên đầu cậu rồi bật cười.
Những người khác nghe hai người nói liền thông suốt, đúng vậy Tử Lâm chắc chắn phải có lý do gì đó mới không cứu người.
Bọn họ không thể nghi ngờ đồng đội mới thành lập này được nếu không chắc chắn sẽ có nghi kỵ rồi dẫn đến những đắn đo không cần thiết.