” Vị đại gia này, có thông hành lệnh hay không?” Che ở trước vị trí cửa lên thuyền, một tôi tớ thân hoàng y vô cùng cung kính hỏi người định lên thuyền.
” Không có.” Ngụy Vô Kỵ thong thả trả lời, nhưng Truy Tinh ở phía sau người đã muốn khẩn cấp xông lên thuyền.
” Vị đại gia này, ngài nên đưa con ngựa kia xuống thuyền đi.” Người thân hoàng y vừa nghe thấy không có thông hành lệnh, thái độ đột nhiên chuyển biến, vươn tay định đẩy Truy Tinh đi.
” Chờ……” Ngụy Vô Kỵ định ra tiếng cảnh báo nhưng quá chậm.
Truy Tinh không khách khí đem cánh tay người nọ như củ cải cắn lấy.
” A…… vị đại gia này, xin thương xót, mau…… mau cho nó nhả ra.”
Người nọ đau đến bắt đầu đổ mồ hôi.
” Ách…… Truy Tinh, ngươi đã đói bụng đi? Đi trước ăn no bụng đã, vị huynh đệ này sẽ chuẩn bị rượu ngon.” Ngụy Vô Kỵ đối Truy Tinh nói.
” Rượu? Ngựa uống rượu?”
” Đúng vậy! Đây đều là lỗi của ta……” Ngụy Vô Kỵ nghĩ đến năm kia lỗi nặng thâm niên, để cho Truy Tinh uống hết bình rượu trân quý của mình, liền phát sinh hết thảy thảm sự sau này.
” Vâng, tiểu…… tiểu nhân sẽ chuẩn bị ngay.” Thấy Truy Tinh thật sự nhả ra, hoàng y nhân cũng không thể không tin.
Ngụy Vô Kỵ cùng con ngựa lững thững đi lên tầng thứ hai, hoà vào trong đám người, cùng tham gia canh bạc sôi động.
Bên kia, Nguỵ Tinh ở trên cầu thang nghỉ ngơi, đột nhiên cảm thấy có một đạo thanh âm quen thuộc.
” Tài! A ha…… lão phu hôm nay thật sự là được vận may chiếu cố, hảm cái gì liền trúng cái đó.” Trước mặt Ngụy Vô Kỵ đã tràn đầy một điệp ngân phiếu cùng ngân lượng, nhà cái lại thua đến đầu đổ đầy mồ hôi. Muốn đổ gian lận, không thể nghi ngờ là ở trước mặt quan công mà múa đại đao, đều bị ai đó phá cho thua xiển niển.
Tuy rằng số bạc này với y mà nói bất quá chỉ là số lượng nhỏ, nhưng cảm giác là người thắng – người thua dù sao không quá giống nhau, đánh bạc là dựa vào vận khí, nhưng để thắng liên tục không chỉ có dựa vào vận khí mà thôi.
Đắc ý y lại chuẩn bị tiếp tục đổ thêm một ván.
” Gia!”
” Ngươi…… sao ngươi lại ở chỗ này?” Ngụy Vô Kỵ một bên chột dạ trả lời Nguỵ Tinh, một bên hết nhìn đông tới nhìn tây.” Thiếu gia đâu?” Nhìn không thấy bóng dáng nghĩa tử của mình, làm cho thần sắc Ngụy Vô Kỵ đại biến.
” Thiếu gia ở trên lầu.” Nguỵ Tinh cung kính đáp.
” Trên lầu…… nó muốn mua vui a! Sao lại không tìm ta đây này, ta giúp nó chọn nữ nhân so với trên lầu còn tốt hơn.” Ngụy Vô Kỵ thoải mái, ha hả cười to.
” Thiếu gia còn ở trên lầu đàm giao dịch kia.”
” Còn đang đàm…… đàm đã bao lâu?”
” Này…… từ chính ngọ đến bây giờ.” Nguỵ Tinh cũng cảm thấy thời gian quá lâu làm cho hắn bất an.
” Ngươi…… ta không phải nói ngươi không được rời đi nó nửa bước sao?” Ngụy Vô Kỵ rống to.
” Nhưng mà thiếu gia muốn ta rời đi……”
” Nó muốn ngươi đi chết, ngươi cũng đi a?” Ngụy Vô Kỵ chửi ầm lên, y biết năng lực của Cầu Hoàng, nếu không phải bởi vì không muốn lãng phí tài năng thiên phú của Cầu Hoàng, Ngụy Vô Kỵ căn bản không muốn cho Cầu Hoàng ra ngoài.
Không có giao dịch nào có thể làm cho Cầu Hoàng đàm lâu như vậy, nguyên nhân duy nhất chính là đã có chuyện xảy ra.
” Đúng a!” Nguỵ Tinh trả lời đương nhiên.
” Ngươi…… cha ngươi theo ta nhiều năm như vậy, bình thường muốn làm cái gì ta ngay cả nói cũng không tất nói, hiện tại cư nhiên dưỡng loại người như ngươi làm tuỳ tùng cho đứa con ta!”
” Huýt huýt –” Ngụy Vô Kỵ lập tức phát ra thanh âm bén nhọn.
Chỉ chốc lát sau, y liền nghe thấy tiếng vó ngựa từ đuôi đến đầu truyền tới.
” Truy Tinh! Chủ nhân nhà ngươi nguy hiểm! Mau mau mau…… nhanh đi tìm.”
Ngụy Vô Kỵ đối Truy Tinh rống to.
Truy Tinh hí vang một tiếng, lập tức phóng lên trên tầng lầu.
*** *** ***
Vệ Cầu Hoàng cảm thấy toàn thân bồng bềnh, như là đang bay lơ lửng ở không trung.
Hắn đã biến thành u hồn rồi sao? Nhưng thân thể lại dần dần có tri giác, mà không cách nào nhúc nhích, miệng đau quá.
Trong mũi ngửi được chính là vị thuốc đông y…… hắn…… không chết sao?
Vệ Cầu Hoàng mở mắt ra, phát giác mình đang nằm ở trên một cái giường, cánh tay bị thương đã được băng bó hảo, dược nước thẩm thấu qua miếng vải màu xanh, lục lục một mảnh, tay trái bị trói ở đầu giường.
” Ngươi tỉnh rồi sao?”
Truyền vào tai chính là thanh âm mà Vệ Cầu Hoàng tối không muốn nghe, hắn ngoảnh mặt làm ngơ xoay đi….
” Tính tình của ngươi thật kiêu, bất quá…… ta thích.”
Thượng Quan Tĩnh bắt lấy cằm Vệ Cầu Hoàng, cường ngạnh đưa đầu hắn cùng đối diện với gã.
Vệ Cầu Hoàng muốn tự sát lần nữa, lại phát giác trong miệng bị cột một cái khăn, gắt gao thắt nút ở phía sau, làm cho hắn không thể ngậm miệng, cũng nói không nên lời.
” Ngươi thật muốn chết?” Phát giác động tác của hắn, Thượng Quan Tĩnh kinh ngạc nói, sau đó cười cười.” May mắn ngươi cắn không chính xác lắm, bằng không ta cũng không thể nào cứu được ngươi.” Tay gã lại xoa mặt Vệ Cầu Hoàng.
Vệ Cầu Hoàng lúc này mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn muốn khống chế thân thể của mình không cần run rẩy, nhưng toàn thân cao thấp không nghe theo chỉ huy mà run rẩy không ngừng.
” Sợ sao? Đừng sợ, chờ một chút sẽ làm cho ngươi thật thoải mái.” Thượng Quan Tĩnh đưa tay khẽ vuốt lên khuôn ngực trần trụi của hắn.
” Ô……” Buông! Vệ Cầu Hoàng cảm thấy ghê tởm, hắn vặn vẹo thân mình muốn tránh khỏi Thượng Quan Tĩnh đụng chạm, lại bị Thượng Quan Tĩnh không chút nào cố sức ngăn chặn.
” A……” Vệ Cầu Hoàng chưa từng bị người nào khinh thường như vậy. Lấy danh hào của Nguỵ Vô Kỵ, ai dám không mua trướng của hắn, huống chi thủ đoạn mà hắn dùng trong việc buôn bán thậm chí còn mạnh hơn Nguỵ Vô Kỵ.
Hai năm nay Vệ Cầu Hoàng ở bên ngoài bày ra khuôn mặt lạnh lùng, hắn không biết bề ngoài chính mình là hấp dẫn người khác, đã được Nguỵ Vô Kỵ bảo hộ hoàn thiện, khiến cho hắn chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày bị người khác đối đãi thế này.
Hiện giờ, bị người ta khinh bạc đến loại trình độ này, đây là việc mà người tâm cao khí ngạo như hắn không thể dễ dàng tha thứ, đả kích này làm cho nước mắt hắn nhịn không được liên tiếp rơi xuống, mà nghĩ đến chuyện Thượng Quan Tĩnh muốn làm kế tiếp càng làm cho hắn vừa kinh vừa sợ.
” Đừng khóc!” Thấy mỹ nhân rơi lệ, Thượng Quan Tĩnh cảm thấy có chút luyến tiếc, vươn lưỡi liếm đi nước mắt của hắn.
Hành động của Thượng Quan Tĩnh làm cho Vệ Cầu Hoàng cảm thấy một trận ghê tởm, mà cửa miệng bị buột bố khăn làm cho cơn buồn nôn tắt ở cổ họng, làm cho hắn nhất thời không thể hô hấp.
Long…… Ứng Long……
Thượng Quan Tĩnh không phát giác thần sắc Vệ Cầu Hoàng trở nên quái dị, còn cố gắng muốn khơi dậy cảm giác trong hắn.
” Cái bớt trên người ngươi thật sự là đáng yêu.” Thượng Quan Tĩnh vỗ về thân thể Vệ Cầu Hoàng.
Đột nhiên phịch một tiếng, sau lưng truyền đến thanh âm làm cho Thượng Quan Tĩnh sợ tới mức quay đầu lại.
Thượng Quan Tĩnh vừa quay đầu lại, nhìn thấy chính là cảnh tượng một con ngựa phá cửa xông vào.
” Tên Thượng Quan kia, ngươi muốn đối con trai yêu quý của ta làm cái gì?” Nhìn thấy trên thân Vệ Cầu Hoàng loã lồ, Thượng Quan Tĩnh còn ngồi chồm hỗm ở trên người hắn, Nguỵ Vô Kỵ tức giận xông lên phía trước liền tống cho gã một chưởng.
” Hoàng nhi……” Nguỵ Vô Kỵ giúp hắn tháo ra mảnh vải ngoài miệng, phát giác sắc mặt hắn phiếm xanh.” Hoàng nhi…… Hoàng nhi……” Y quyết định thật nhanh, lấy miệng hấp ra uế vật trong miệng hắn.
” Khụ khụ……” Vệ Cầu Hoàng khụ đến không thở nổi.
” Dùng sức hấp khí.” Nguỵ Vô Kỵ vỗ nhẹ lưng hắn, giúp hắn thuận khí.
” Khụ…… cha…… ô……” Nhìn thấy nghĩa phụ xuất hiện, nước mắt Vệ Cầu Hoàng nhịn không được lại rớt xuống.
” Hảo hảo hảo, không có việc gì…… không có việc gì ……” Nguỵ Vô Kỵ gắt gao ôm Vệ Cầu Hoàng vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi. Truy Tinh lo lắng ở một bên đảo qua đảo lại! Cái đầu to quả muốn tiến vào trong ngực Nguỵ Vô Kỵ.
” Ô…… oa……” Vệ Cầu Hoàng cảm thấy an tâm, liền ngừng không được gào khóc.
” Không có việc gì, không có việc gì ……” Hắn khóc đến nỗi làm cho Nguỵ Vô Kỵ hoảng hốt, ” Cái đầu thối của ngươi đừng chui nữa.” Y đối hành động của Truy Tinh không kiên nhẫn hét lớn.
Truy Tinh giống như kháng nghị hí dài một tiếng.
Thật vất vả, Vệ Cầu Hoàng rốt cuộc im tiếng, Nguỵ Vô Kỵ lúc này mới nghĩ đến phải giáo huấn tên kia một trận.
Ánh mắt Nguỵ Vô Kỵ khi an ủi Vệ Cầu Hoàng tràn ngập tình cảm, khi chuyển tới trên người Thượng Quan Tĩnh đang nôn ra máu, thật vất vả mới đứng lên ở một bên, chợt đại biến. Y dùng ánh mắt ra lệnh cho Nguỵ Tinh, muốn hắn đem tên này về phủ.
Nguỵ Tinh thu được chỉ thị, sau khi ra đòn nghiêm trọng đánh bất tỉnh Thượng Quan Tĩnh, hắn lặng lẽ dẫn người rời đi.
” Cha…… hắn……” Vệ Cầu Hoàng ấp úng thật lâu, chuyện mà Thượng Quan Tĩnh làm đối với hắn, hắn đúng là nói không ra miệng.
” Không sao, phụ thân sẽ xử lý.” Nguỵ Vô Kỵ vỗ vỗ lưng hắn.” Con xem Truy
Tinh lo lắng cho con như vậy, vừa nãy cũng là nhờ nó mới tìm được con đó.” Nguỵ Vô Kỵ cố gắng muốn dời đi lực chú ý của đứa con bảo bối.
” Ân…… không có việc gì ……” Vệ Cầu Hoàng quay đầu đối Truy Tinh cười cười.
*** *** ***
Trong tầng hầm Nguỵ gia
” Cho tới bây giờ không ai dám đụng đến người bên cạnh ta, họ Thượng Quan…… ngươi thật sự là có to gan lớn mật a!” Thanh âm Nguỵ Vô Kỵ thâm trầm làm bừng tỉnh người khác. Biểu tình như quỷ thần trong địa ngục, cùng diện mạo hiền lành y đối đãi Vệ Cầu Hoàng quả thật là một trời một vực.
” Ngươi…… ngươi bắt ta đến nơi đây mà không sợ người nhà của ta trả thù sao?”
” Người nhà ngươi…… ai a? Họ Thượng Quan ta cũng chỉ biết có một tên mà thôi, nếu đúng là tên kia, hắn dám đến sao?” Nguỵ Vô Kỵ cười nhạo.” Ngươi còn muốn đối ái nhi ta làm loại sự này, lão tử hiện tại khiến cho ngươi cả đời không thể làm được nữa.” Nguỵ Vô Kỵ oán hận nói.
Bình thường luyến tiếc Vệ Cầu Hoàng rơi một giọt lệ, hai năm nay hắn ở trước mặt y rơi lệ so ra kém lần này rất nhiều. Nguỵ Vô Kỵ thấy hắn khóc đáng thương như thế, cơn tức trong lòng sớm ứa ra. Y lười quản họ Thượng Quan kia là ai, dù sao hôm nay y muốn cho tên Thượng Quan Tĩnh này tuyệt tử tuyệt tôn!
Y muốn Nguỵ Tinh cùng lão cha hắn Nguỵ An chuẩn bị tốt quan tĩnh, cầm trong tay đại đao tới gần.
” Chờ…… từ từ, hãy nghe ta nói……” Thượng Quan Tĩnh hô to.
” Ngươi cũng chờ ta một chút, chờ ta xử lý ngươi xong sẽ nghe ngươi nói tiếp.” Nguỵ Vô Kỵ kéo quần gã xuống, không chút nào lưu tình vung đao lên chém xuống.
” A –”
*** *** ***
” Hoàng nhi…… thân thể khá hơn chút nào chưa?”
Vệ Cầu Hoàng sau khi được đưa về phủ liền sinh bệnh nặng, suốt ngày không xuống giường được. Làm cho Nguỵ Vô Kỵ tâm thần không yên chạy thẳng vào trong phòng hắn. Vừa vào cửa, thấy hạ nhân đã sắc xong thuốc cho hắn, y lập tức tiến lên xem xét tình huống Vệ Cầu Hoàng.
” Cha……” Thân thể Vệ Cầu Hoàng vẫn hư nhuyễn như cũ, nhìn thấy Nguỵ Vô Kỵ liền gắng gượng muốn ngồi dậy.
” Nằm là tốt rồi, nằm là tốt rồi……” Nguỵ Vô Kỵ vội vàng đỡ hắn nằm xuống giường.” Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
” Ân…… tốt hơn nhiều.”
” Thầy thuốc nói con là khí huyết không thuận, lại bị quá lớn kinh hách, mới có thể đột nhiên ngất đi.” Bàn tay to của Nguỵ Vô Kỵ đặt lên trán hắn, thăm dò nhiệt độ cơ thể.
” Đã sớm phải nhĩ hảo ăn ngon, hảo hảo ngủ, con lại cố tình đi làm đông làm tây. Xác định vững chắc là mỗi đêm cũng chưa ngủ ngon, bằng không thân mình sao có thể suy nhược như vậy!” Nguỵ Vô Kỵ làu bàu, trên tay cũng không nhàn rỗi, thổi lạnh thuốc đúc vào bên miệng hắn.
” Hảo đắng!” Đôi mày Vệ Cầu Hoàng nhíu chặt, vẫn là ngoan ngoãn đem thuốc nuốt vào.
” Thuốc đắng dã tật.” Động tác của Nguỵ Vô Kỵ không ngừng, cho đến khi Vệ Cầu Hoàng uống xong bát thuốc kia.” Cha cảm thấy con vẫn là không nên lại đi cùng những người đó giao tiếp, nguy hiểm a!”
” Vì cha ngài không đi, đành phải làm đứa con chịu khổ a!”
” Ách! Ý của cha là nói, chúng ta về sau đừng làm việc buôn bán phỉ khấu nữa, làm việc đứng đắn một chút.”
” Cha…… cha có việc buôn bán nào là đứng đắn a?”
Nguỵ Vô Kỵ khởi nghiệp mua bán từ hai bàn tay trắng bắt đầu năm mười hai tuổi, mới bất quá mấy năm, y đã danh chấn tứ phương. Lúc sau kinh doanh đương nhiên cũng cùng trước kia thoát không được quá lớn quan hệ, minh chính là sòng bạc, kỹ viện, ngầm lại chuyên môn buôn lậu.
Lần này cùng Thượng Quan Tĩnh làm kỳ thật là một tông giao dịch buôn lậu, mà Vệ Cầu Hoàng ra mặt muốn nói kỳ thật chỉ là vấn đề phân trướng cuối cùng. Cho tới nay mọi người khiếp sợ thanh danh của Nguỵ Vô Kỵ mà không dám đối Vệ Cầu Hoàng vô lễ, nhưng hôm nay rốt cuộc có một tên có mắt không tròng động tới Vệ Cầu Hoàng. Mà động không chỉ là một sợi lông tơ, Nguỵ Vô Kỵ tuy rằng đã muốn giết gà doạ khỉ, nhưng y vẫn là lo lắng a!
” Từ giờ trở đi phải sửa thôi! Con muốn kinh doanh…… lão tử ra tiền, tuỳ tiện con làm.”
” Cha nói chính là thật sự?”
” So với vàng còn thật hơn a!”
” Vậy thì cha không thể can thiệp!”
” Không thành vấn đề, không thành vấn đề, bất quá……”
” Bất quá cái gì?”
” Bất quá con phải đội cái này.” Nguỵ Vô Kỵ từ trên người lấy ra một chiếc mặt nạ mềm mại, đội vào, nói chuyện, ăn cơm bình thường, nhưng người sáng suốt vừa thấy liền biết là mặt nạ ngay.
” A?” Vệ Cầu Hoàng trừng lớn mắt.
” Đội cái này…… sẽ không người nào nhìn ra được bộ dạng con như thế nào.” Nguỵ Vô Kỵ đối với sáng kiến của chính mình vừa lòng cực kỳ, còn ha hả cười không ngừng.
” Được rồi!” Vệ Cầu Hoàng nhìn thấy nghĩa phụ cười đến vui vẻ như thế, cũng không đành lòng làm y mất hứng, dù sao với hắn mà nói, này cũng là một phương pháp.
*******
Đầu mùa xuân
Nguỵ Vô Kỵ khó có dịp được nhàn hạ mà thoải mái thưởng cảnh, nếu không phải vì bồi đứa con bảo bối, y thật tình nguyện đi bài bạc. Mồm to ăn uống, chẳng những có thể nâng cao tinh thần, đổ đến một nửa nếu có người nào đến tìm phiền toái, còn có thể giãn gân giãn cốt.
Hiện tại muốn y ăn mặc chỉnh tề ngồi ở một chỗ, không thể nghi ngờ là muốn lấy mạng già của y. Nhưng trong cuộc đời của Nguỵ Vô Kỵ, cũng chỉ có hai người có thể làm cho y vượt lửa qua sông, một chính là người trước mắt này, một là người đã chết kia.
Một tịch bốn người, Nguỵ Tinh theo thói quen ngẩn người, Nguỵ An cũng nhìn thấy bộ dạng không được tự nhiên của Nguỵ Vô Kỵ mà không khỏi nhớ tới trước đây, trong bốn người, đại khái chỉ có Vệ Cầu Hoàng là chân thật đến ngắm hoa thưởng cảnh.
” Khụ! Ta nói Hoàng nhi a……” Nguỵ Vô Kỵ uống xong chén rượu cuối cùng trên tay, rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
” Cha.” Vệ Cầu Hoàng thu hồi tầm mắt trông về phía xa, đối Nguỵ Vô Kỵ nhoẻn miệng cười.
Đứa con đột nhiên có phản ứng, ngược lại làm cho Nguỵ Vô Kỵ ngạc nhiên.” Con……con gần đây như thế nào?” Vốn muốn hỏi hắn suy nghĩ cái gì, ngẫm lại không đúng nên sửa miệng.
” Tốt lắm a! Nhưng thật ra việc buôn bán của cha đã thu thập xong rồi sao?”
Năm trước sau khi phát sinh sự kiện kia, Nguỵ Vô Kỵ một lòng thầm nghĩ đem sản nghiệp của chính mình toàn bộ thu hồi, nhưng Vệ Cầu Hoàng lại nghĩ, nếu tuỳ tiện liền thu tay lại, chỉ sợ hắc bạch lưỡng đạo sẽ phải hỗn loạn một trận.
Vệ Cầu Hoàng một cái không ổn, làm cho Nguỵ Vô Kỵ lo nghĩ suốt nửa năm, muốn đem toàn bộ sự tình thu thập ổn thoả.
” Này cũng xem như đâu vào đó rồi, nhưng một đống lớn ngân lượng đặt ở trong nhà nhìn thật chán ghét.” Nguỵ Vô Kỵ nghĩ đến kim quang loè loè gì đó liền cảm thấy chói mắt.” Hoàng nhi, con giúp cha xài bớt một ít đi!” Chỉ tại đứa con chẳng những không tiêu tốn của y một đồng xu, mà tự mình kinh thương cư nhiên còn thành công, Nguỵ Vô Kỵ cảm thấy người làm cha như y thật sự không giúp được cho đứa con của mình cái gì.
” Cha, ngài đem tiền đặt ở trong nhà không bằng gửi bên ngoài.”
” Ngân hàng tư nhân a? Thế thì chờ cha nghiên cứu rồi nói sau!” Nhìn thấy hắn nói vừa xong lại xoay người đi, Nguỵ Vô Kỵ rốt cuộc nhịn không được.” Hoàng nhi, con không biết là nơi này thật sự không có cái gì hay để xem sao?”
” Cái gì?”
” Này đó hoa hoa cỏ cỏ, có cái gì đẹp.” Nguỵ Vô Kỵ rốt cuộc nhịn không được oán giận.
Chớp mắt, nhìn thấy Nguỵ An ở một bên cười trộm, Nguỵ Vô Kỵ giương giọng: ” Nguỵ An, ngươi cười cái gì?”
” Gia…… ta chỉ là nghĩ đến trước kia.” Nghĩ đến năm đó Nguỵ Vô Kỵ cũng là bồi người ngắm hoa thưởng cảnh như vậy, thật sự là đã nghe qua y oán giận hệt như hôm nay, chỉ vì người kia bị Nguỵ Vô Kỵ làm phiền đến không thể hảo hảo mà thưởng cảnh, hai người khi đó ngọt ngào, hiện tại cứ như là mây khói, trong mắt Nguỵ An tràn ngập ý cười đột nhiên trở nên ảm đạm.
Chủ tớ hai người trong thời gian ngắn ngủn nhìn lẫn nhau, đồng thời trầm mặc.
” Nghĩa phụ, chuyện gì a?” Thấy biểu tình hai người biến hoá, làm cho Vệ Cầu Hoàng bắt đầu tò mò.
” Không, đều là chuyện trước kia.” Nguỵ Vô Kỵ cười cười. Trong nụ cười có vẻ u sầu, không biết vì cái gì, nhưng mà làm cho Vệ Cầu Hoàng nghĩ tới thân phụ.
” Là cha sao?” Vệ Cầu Hoàng chần chờ một chút, vẫn là mở miệng hỏi thăm.
” Cái gì? Con nói A Tân sao? Hắn…… là hảo đệ đệ của ta.” Nguỵ Vô Kỵ kinh ngạc thận trọng nhìn Vệ Cầu Hoàng, nhưng vẫn là thuận miệng trả lời. Bởi vì nhớ tới nhiều lắm, đối Cầu Hoàng cũng không phải là chuyện tốt.
Nguỵ Vô Kỵ không muốn nói, Vệ Cầu Hoàng cũng không hỏi nhiều nữa, cũng như Nguỵ Vô Kỵ không hỏi hắn chuyện đã xảy ra hai năm trước.
Trong mắt Vệ Cầu Hoàng hiện ra chút u sầu, hắn đang nghĩ đến người kia.
Cảnh vật trước mắt không thay đổi, muôn hoa vẫn nở rộ như cũ, nhưng tâm tình người ngắm cảnh bây giờ đã khác xưa nhiều lắm.
*** *** ***
Phân bộ ngân hàng tư nhân Phỉ thị
” Các hạ là……” Nguỵ Vô Kỵ nhìn nam nhân trước mắt có chút ngả ngớn, cảm thấy gã không giống chủ nhân đương gia.
” Tiểu nhân tên gọi Như Kim, là thuộc hạ làm việc trong Phỉ gia.” Như Kim vội vàng lên tiếng.
” Thế Phỉ Ứng Long đâu rồi?” Nguỵ Vô Kỵ cảm thấy tiểu tử họ Phỉ không khỏi quá kiêu ngạo, lão tử đã đến đây xưng tên, cư nhiên còn gọi người khác ra thay thế, không tự mình ra mặt. Hắn là thiếu tay thiếu chân hay thiếu đầu có phải hay không, sao lại không tự mình đi ra?” Nguỵ Vô Kỵ không khách khí hỏi.
” Nguỵ đại gia, thiếu gia nhà ta mấy năm gần đây không tự mình xử lý qua sự tình.”
” Phải không? Quên đi, quên đi, vốn nghĩ hắn là một nhân vật lợi hại muốn tìm hiểu một chút, nếu ngươi có thể xử lý chuyện này, ngươi thay mặt gia chủ cũng không sao.” Nguỵ Vô Kỵ cũng không để ý, thậm chí cảm thấy tiểu tử này đảm đương cũng không tồi.
” Nguỵ đại gia, toàn bộ Giang Nam, tất cả chuyện to nhỏ, Phỉ gia đều giao cho ta xử lý.” Ngụ ý chính là không thành vấn đề.
” Hảo! Vậy thì trên tờ giấy này có ghi lại số ngân phiếu, hoàng kim, còn có một số ít chưa thu hồi, giao cho các ngươi xử lý. Có thể không?” Nguỵ Vô Kỵ lấy ra tờ giấy đã liệt kê tốt, đặt ở trước mặt Như Kim.
” Này là……” Như Kim đè nén xúc động muốn kêu thảm thiết xuống, xem kỹ càng từng chút từng chút một. Nghe thấy tên của Nguỵ Vô Kỵ, Như Kim biết hôm nay không phải là việc nhỏ, dù sao chuyện Nguỵ Vô Kỵ đem tất cả sản nghiệp của y đều thu hồi đã muốn huyên náo một thời gian dài. Nhưng mà hôm nay nhìn thấy mới biết chính mình đã suy nghĩ quá đơn giản, hiện có thể xử lý tốt kim ngạch lớn thế này chỉ có Phỉ gia, nhưng không phải có thể dễ dàng xử lý như vậy, một cái không cẩn thận liền có thể đắc tội hắc bạch lưỡng đạo. Như Kim vừa xem xem vừa phân thần nhìn Nguỵ Vô Kỵ.
” Như thế nào, có thể chứ?” Nguỵ Vô Kỵ kiêu căng hỏi, y sớm đã muốn nhìn xem năng lực của họ Phỉ kia, hiện tại thấy tên tiểu tử tên Như Kim này, sợ là không làm chủ được, cứ như vậy, nói không chừng còn có thể bức tên họ Phỉ kia ra mặt.
” Cái này có……. chút vấn đề ” Thái độ Như Kim vốn ngả ngớn bắt đầu trở nên nghiêm túc, mím môi bắt đầu nghĩ phương án giải quyết.
” Nga!” Nguỵ Vô Kỵ thầm khen, tiểu tử này rất thẳng thắn, không tồi không tồi.
” Nguỵ đại gia, ta cần một ít thời gian.” Như Kim kiên trì phun ra những lời này, thái độ lúc nãy của mình tràn đầy tự tin, hiện tại nói không được chỉ sợ sẽ bị khinh thường.
” Hảo! Tiểu tử ngươi không tồi, có thành ý, ta sẽ chờ ngươi trả lời thuyết phục. Phải bao lâu thời gian?”
Thái độ Nguỵ Vô Kỵ sảng khoái làm cho Như Kim nhất thời tâm sinh hảo cảm, ” Nguỵ đại gia, đại khái cần mười ngày.” Gã đưa ra thời gian nhanh nhất.
” Hảo, liền cho ngươi mười ngày.” Nguỵ Vô Kỵ cười ha ha, người trẻ tuổi này không tồi a!
*** *** ***
Nguỵ Vô Kỵ trở lại trong phủ, kích động đi vào nội thính.” Hoàng nhi!”
” Cha, ngài hôm nay trông thật vui vẻ a?” Vệ Cầu Hoàng buông sách trên tay, tò mò hỏi.
” Đại sự trong lòng đã buông một nửa!”
” Đại sự trong lòng? Cha cũng có đại sự trong lòng?”
” Liền một đống này a!” Nguỵ Vô Kỵ đem mấy tờ giấy đặt ở trước mặt Vệ Cầu Hoàng.” Vốn cứ nghĩ không nơi nào dám thu trướng này! Hôm nay lại gặp được một người tuổi trẻ không tồi, đồng ý thay ta ngẫm lại biện pháp.” Nguỵ Vô Kỵ nghĩ, chuyện phiền toái không cần chính mình lo liền cảm thấy vui vẻ.
” Thứ này có người chịu thu?” Vệ Cầu Hoàng xem từng hạng mục, không khỏi có chút ngạc nhiên, khó trách nghĩa phụ nói cả đời cũng không cần làm việc, tuỳ tuỳ tiện tiện liền có thể nuôi sống chính mình. Hết thảy tiền tài này cho dù phát sinh thiên tai nhân hoạ, cũng không nhất định chi tiêu cho hết.
Nguỵ Vô Kỵ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, ” Đúng vậy, đúng vậy, tiểu tử kia thật sự không tồi, có dũng khí.”
” Là nhà ai dám thu?” Vệ Cầu Hoàng khó có dịp nghe nghĩa phụ khen một người như vậy, thuận miệng hỏi. Cầm lấy chén trà nóng trước người đưa lên miệng thổi lạnh.
” Phỉ gia.”
Vệ Cầu Hoàng nghe vậy, tay run rẩy, thanh âm lách tách vang lên lập tức hấp dẫn sự chú ý của Nguỵ Vô Kỵ.
” Hoàng nhi, cẩn thận nóng.” Nguỵ Vô Kỵ thuận tay tiếp nhận chén trà trên tay Vệ Cầu Hoàng, giúp hắn thổi lạnh, không chú ý tới sắc mặt hắn thay đổi.
Cư nhiên là…… Phỉ gia!
” Là chính Phỉ Ứng Long ra mặt tiếp nhận sao?” Vệ Cầu Hoàng cố gắng làm cho thanh âm chính mình nghe thật vững vàng.
” Không không không, nếu là tự hắn ra mặt, ta đây còn không cảm thấy hứng thú thế, là một tiểu tử tên là Như Kim thay mặt tiếp nhận, lúc này mới ngạc nhiên.”
Nguỵ Vô Kỵ thổi lạnh trà, đặt vào trong tay Vệ Cầu Hoàng, hãy còn cao hứng phấn chấn nói, không phát giác trong thanh âm của y có một chút thích thú.
Là Như Kim sao? Hắn thật sự là chưa thấy qua gã. Vệ Cầu Hoàng nghĩ thầm, những năm gần đây, Phỉ Ứng Long tựa như diều đứt dây, hắn luôn muốn biết tin tức về y, rồi lại không dám dứt khoát cho người đi thăm dò, trong lòng cứ lưỡng lự như vậy, quên cũng quên không được, nghĩ tới lại càng thêm tưởng niệm. Cho đến lần đó bị Thượng Quan Tĩnh phi lễ, hắn mới biết được, thì ra tình cảm mà chính mình đối với y lại khắc sâu như vậy, không phải cái loại thích khi còn nhỏ, mà là càng sâu yêu say đắm. Vệ Cầu Hoàng muốn biết tin tức Phỉ Ứng Long, hắn không thể khắc chế chính mình tưởng niệm, chỉ cần biết y hiện tại như thế nào thì tốt rồi, một chút tin tức là tốt rồi.
” Chuyện này có thể giao cho con làm không?” Khi Vệ Cầu Hoàng lấy lại tinh thần, mới giật mình bản thân đã bất giác thốt ra lời này.
” Cái gì? Con muốn làm chuyện này?” Nguỵ Vô Kỵ đối với việc hắn chủ động muốn tiếp nhận chuyện này cảm thấy nghi hoặc.
” Ân! Dù sao việc kinh doanh mấy năm gần đây của cha đều giao cho con xử lý, chuyện này giao cho con cũng không là gì, hay là cha không chịu?”
” Ta…… ta làm sao lại không muốn? Con muốn xử lý liền giao cho con, nhưng mà phải đội cái mặt nạ kia đấy.” Nguỵ Vô Kỵ cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng liền đáp ứng yêu cầu của hắn. Tuy nói y rất thích thú với người tên Như Kim kia, nhưng vẫn lo lắng tên Như Kim kia thấy Hoàng nhi sẽ nảy sinh sắc tâm, Nguỵ Vô Kỵ giống như bà mẹ già dặn dò lần nữa.
” Con nhất định sẽ mang.” Vệ Cầu Hoàng trả lời chắc chắn.
Nhìn theo bóng dáng Nguỵ Vô Kỵ rời đi, Vệ Cầu Hoàng cảm thấy trong lòng bàn tay của mình vì khẩn trương mà đổ đầy mồ hôi, hắn trấn an chính mình, không có quan hệ, hắn cùng Như Kim cũng chưa thấy qua, hẳn là sẽ không bị nhận ra. Huống chi, hắn chỉ là muốn biết y hiện tại sống có tốt hay không thôi! Chỉ như vậy mà thôi. Vệ Cầu Hoàng ôm lấy thân thể run nhè nhẹ của mình, rút sâu vào giường.