Đang đẩy xích đu vui vẻ, đột nhiên cậu Hai than đau bụng phải đi giải quyết một chút, bảo Chu Anh ở đây đợi cậu, Chu Anh khó hiểu, khi nãy rõ ràng cậu Hai còn cười nói bình thường mà nhỉ?.
Chu Anh không nghĩ nhiều nên cũng giục cậu đi lẹ lẹ, khéo lát nữa són ra quần thì nguy, cậu Hai nhăn mặt ôm bụng chạy vào trong, trông cậu có vẻ gấp gáp lắm, Chu Anh không hứng thú với trò chơi xích đu này tí nào, nhưng vì không muốn làm phật lòng cậu Hai nên mới nhận lời thôi, đoạn cậu rời đi rồi, Chu Anh mới nhảy xuống xích đu và đi đến chỗ những chậu hoa lan.
Sở thích của Chu Anh khá đơn giản, cô thích những thứ an tĩnh hơn là cái gì đó ồn ào, đối với Chu Anh thì ngồi ngắm hoa một chỗ như vậy cũng xem như là một loại thư giãn rồi, không khí trong lành, chim hót líu lo, muôn vàn loài hoa khoe sắc thắm cùng những chú bướm lượn lờ xung quanh, còn gì yên bình hơn.
Nhưng sự yên bình đó kéo dài không được bao lâu khi có sự xuất hiện của người khác, Chu Tú chẳng nói chẳng rằng lại giáng xuống vài cái bạt tai vào mặt Chu Anh, lực Chu Tú thì không bao nhiêu nhưng do cô ta dồn hết sức mạnh vào lực tay nên cái bạt tai nào giáng xuống cũng khiến Chu Anh đau điếng người.
- Tao đã bảo mày tránh xa cậu Hai của tao ra mà mày vẫn mặt dày quyến rũ cậu Hai, mày đâu coi lời nói của tao ra gì.
Bị đánh vô cớ, Chu Anh uất ức, ôm lấy bên má bị tát sưng vù, đứng lên phân bua.
- Con mắt nào của chị thấy tôi quyến rũ cậu Hai?. Mà kể cả tôi có quyến rũ cậu Hai đi nữa, cũng không liên quan gì đến chị, cậu Hai cũng đâu có thích chị?.
Bị khích tướng, Chu Tú thẹn quá hóa giận, hải hùng túm tóc Chu Anh đánh rồi vả tới tấp.
- Á à mày bữa nay gan to bằng trời mới dám cãi lời tao, đợi tao về méc với thầy bu xem mày có bị tống ra ngoài đường hay không thì biết, đồ không thầy không bu không có giáo dưỡng.
Lời Chu Tú nói lúc nóng giận vô tình đã chạm vào giới hạn của Chu Anh, nếu là bình thường thì Chu Tú có đánh hay mắng, Chu Anh đều có thể chịu đựng. Nhưng lần này, Chu Tú thật sự đã đi quá giới hạn, Chu Anh cũng không phải hiền lành gì.
Chu Anh phản đòn lại, hất Chu Tú té ngã xuống đất, đoạn Chu Anh đè lên người Chu Tú, khuôn mặt lúc này rất đáng sợ, lạnh lẽo, không giống như Chu Anh bình thường bị cô ta bắt nạt. Trong khoảnh khắc đó, Chu Tú đã thực sự đã sợ Chu Anh.
- Tôi nói cho chị biết, chị chửi tôi mắng tôi bao nhiêu cũng được, tôi đều có thể nhịn chị, nhưng mà nếu như chị đụng chạm đến xuất thân của tôi thì cho dù có thầy bu ở đây, tôi cũng sẽ đánh cho toè cái mỏ chị ra, bình thường đừng thấy tôi nhịn chị thì lấy cớ đó mà ngông, thử nói đụng chạm đến tôi một tiếng nữa xem, cái bản mặt xấu xí của chị có bị đánh vỡ ra hay không thì biết.
- Mày, mày điên rồi…Mày dám hâm doạ tao, mày không sợ thầy bu à? Tao về tao méc thầy bu là mày bị đuổi ra đường mà ở nhé con ạ.
Chu Anh khiêu khích.
- Ôi sợ gớm nhỉ? Chuyện đó không phải do chị quyết định được đâu! Tôi thách chị đó, về mà méc với thầy bu, đừng có ở dây hù doạ tôi.
- Mày, mày… Bớ làng nước ơi ra đây mà xem em gái tui nó đánh tui này, bớ làng nước ơi ra đây mà xem có cái loại em nào mà ra tay đánh chị của mình.
- Hét lên hét to nữa lên, hay để tôi giúp chị nhé? Người ta nhìn vào hai chúng ta thì sẽ biết là ai đang quấy thôi, miệng chị nói dối không biết ngượng mồm bấy lâu rồi! Nhưng những vết tát mà do bàn tay của chị tác động lên mặt tôi không biết nói dối đâu.
Dứt lời, Chu Anh lấy bàn tay của Chu Tú rồi tự vả vào mặt mình thêm vài phát để tăng thêm độ tin cậy, Chu Tú cả kinh tính rụt tay lại nhưng chả kịp nữa rồi, sức Chu Anh vốn mạnh hơn, chỉ là bình thường Chu Anh nhẫn nhịn thôi, đoạn Chu Anh lăn ra đất phụt một ngụm máu tươi.
Mà Chu Tú còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì phú ông, phú bà, cô cả, cậu cả, thêm cả cô út vừa đi ra tới, chứng kiến cảnh tượng lộn xộn trước mắt, thêm là Chu Anh té lăn ra đất, nên họ càng tin là Chu Tú đánh Chu Anh.
Thêm cả mấy chục người làm núp sau cửa lớn để hóng hớt, phú ông chạy đến hỏi chuyện gì đã xảy ra. Chu Tú chối đây đẩy rằng cái gì cũng không biết, phú bà thì nhìn Chu Tú với ánh mắt thất vọng, lắc đầu ngán ngẩm.
Cô cả với cô út thì đỡ Chu Anh đứng dậy, cô út vừa thấy có một vệt máu ở trên phiến đá và máu từ miệng Chu Anh đang khô lại thì hoảng hồn sợ hãi.
- Ôi, máu, bu ơi thầy ơi có máu.
Nghe con gái út hớt hải chạy đến thì phú ông cũng một màn chấn động, đoạn ông kêu người dẫn Chu Anh về phòng khách để xử lí vết thương rồi kêu Chu Tú theo mình lên nhà trên để hỏi chuyện, Chu Tú lầm lũi bước đi, đám người làm trong nhà họ Bùi bàn ra tán vào, nói cô con gái lớn nhà họ Chu là đồ rắn độc.
Vừa hay, cậu Hai cũng đi tới, cậu giải tán hết đám người làm đi rồi, cậu mới hỏi cô cả.
- Có chuyện gì vậy chị cả?.
- Chú mới đi đâu về vậy? Ở đây mới xảy ra chuyện kinh thiên động địa đây này.
- Kinh thiên động địa như nào?
- Ôi chao ôi, hai cô tiểu thư họ Chu kia không biết mâu thuẫn gì với nhau mà cô Chu Tú kia đánh cô Chu Anh hộc cả máu mồm.
- Có chuyện động trời như vậy nữa sao?.
Cậu giả bộ kinh hách.
- Có thì chị mới nói, chú nghĩ chị rảnh đến mức vẽ chuyện à?.
- Vậy rốt cuộc trận này ai thắng vậy?
Cậu Hai luyên thuyên thì đã bị cô cả nhéo lỗ tai kéo đi.
- Chú học ai cái thói ăn nói cà rỡn thế hả? Đi với chị vào xem Chu Anh thế nào rồi đây nè.
Cậu Hai bị cô cả kéo đi như kéo trâu ấy, cậu Hai bình thường uy phong là thế, nhưng đối diện với chị cả, uy phong của cậu Hai cũng không đáng kể là bao.